Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 605: Thành thị Ngụy Thần
Phần lớn mọi thứ đã bị phong hóa, khó có thể nhận ra được hình dáng ban đầu!
Nơi mọi người xuất hiện là một con đường rộng lớn được trải bằng đá vụn, đủ để cho mười chiếc xe ngựa chạy song song.
Những cửa hàng bằng đá màu vàng đổ nát vẫn trải dài về phía xa dường như không thấy được giới hạn.
Đặt chân trên đó, có thể tưởng tượng được thành thị này vào thời kỳ toàn thịnh huy hoàng đến mức nào. Với quy mô như vậy, mặc dù là Cự Linh Thành được xưng thành lớn Bắc Vực, cũng thua xa. Nơi đây quả thực giống như thần thoại trong truyền thuyết, là nơi thần linh và Ma thần ở vậy!
Đây là di chỉ thần bí!
Trong thiên địa, tràn ngập một loại tang thương đau buồn khó có thể hình dung.
Tương tự, loại lực lượng áp chế trong các không gian tây du Cổ Lộ trên đường vào đây càng được phát ra rõ ràng.
Đinh Hạo thử một chút, liền phát hiện huyền khí trong cơ thể mình đã bị áp chế đến một trạng thái cực hạn. Cho dù là cường giả cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong, ở trong môi trường như vậy cũng đừng mơ tưởng chuyện bay vút lên trời cao. Bọn họ chỉ có thể thành thật đi từng bước một tiến về phía trước.
Càng kỳ dị hơn chính là, loại lực áp chế gặp người càng mạnh nó lại càng mạnh, gặp người càng yếu nó lại yếu đi. Người không hiểu võ đạo giống như Kỷ Anh Khởi ở trong không gian như vậy, lại có thể không cảm giác được áp lực, đi ở trên đường đá có vẻ hết sức thoải mái.
Đột nhiên…
- Vù vù... oo...
Từng tiếng gió thổi truyền đến. Mơ hồ, ở trong tiếng gió thổi còn có thể nghe được một vài âm thanh kỳ dị.
Đinh Hạo nghiêng tai lắng nghe, trên mặt không khỏi lộ vẻ kỳ lạ.
Bởi vì loại âm thanh này lại theo gió không ngừng biến hóa. Một hồi là tiếng hành khúc thánh linh, một hồi là tiếng thiên quân vạn mã chém giết. Một hồi lại giống như có vô số những người già yếu phụ nữ và trẻ em đang cúi đầu khóc nỉ non. Một hồi lại giống như tiếng dã thú gào thét. Một hồi lại là tiếng Ma thần rống giận...
Tiếng gió thổi dường như đang kể ra này tất cả những gì đã phát sinh qua ở trong tòa cổ thành này.
- Ở đây chắc hẳn đã bị hủy bởi chiến tranh.
Tống Khuyết nhìn một tòa công trình gần như đổ sụp xuống ở bên cạnh đường, nói.
Bởi vì chỗ này tương tự với mặt ngoài của kiến trúc trường đấu thú cổ xưa. Khắp nơi đầy những vết đao vết kiếm chằng chịt. Còn có một vài chưởng ấn quyền ấn. Từ phía mặt bên nhìn sang, tòa kiến trúc bằng đá này vào thời kỳ toàn thịnh hẳn cao chừng trăm mét. Hiện tại, có phân nửa đột nhiên biến mất. Chỗ vết đứt đoạn cũng là một chưởng ấn cực kỳ to lớn, rõ ràng.
Loại cục diện này rõ ràng cho thấy có tồn tại vô thượng, từ phía xa phát ra một chưởng, đánh một phần của tòa kiến trúc này thành bột mịn.
Bạch Tuyền Thủy cầm kiếm chém vào một khối nham thạch bên cạnh. Tia lửa bắn ra khắp nơi. Hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sắc mặt của những người khác đều trở nên ngưng trọng.
Bởi vì loại nham thạch màu thổ hoàng thoạt nhìn dường như đã bị phong hóa mục nát không chịu nổi một đòn, chịu một kiếm của Bạch Tuyền Thủy một trong số những cường giả, lại chỉ lưu lại một dấu mờ màu trắng, cũng không vỡ vụn ra.
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Hắn đánh một quyền vào phía trên một khối nham thạch bên cạnh.
Ầm ầm!
Hắn chỉ để lại phía trên một quyền ấn mờ nhạt. Khối nham thạch hoàn hảo không việc gì.
Kết quả này khiến trong lòng Đinh Hạo khiếp sợ.
Lực lượng ẩn chứa trong một quyền này của mình, cho dù là một khối tinh thép bách luyện cũng sẽ bị đánh nát bấy. Nhưng nham thạch trước mắt tưởng chừng như bị phong hóa này lại hoàn toàn chịu được, chỉ lưu lại một dấu vết mờ nhạt. Đây rốt cuộc là loại nham thạch gì. Nó cũng quá biến thái.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa. Toàn bộ thành thị đổ nát đều do loại nham thạch này tạo thành. Cả thành thị rộng lớn cứng rắn như thế lại có thể biến thành hình dạng đổ nát như ngày hôm nay, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được năm đó rốt cuộc là dạng lực lượng thế nào đã hủy diệt một tòa thành thị như vậy.
Rốt cuộc là dạng tồn tại đáng sợ nào, đứng từ phía xa đánh ra một chưởng, lại có thể phá hủy một trường đấu thú to lớn với cấu trúc bằng nham thạch cứng rắn như vậy?
Phía sau lóe lên quang ảnh. Không ngừng có cường giả Nhân tộc và Yêu tộc khác thông qua cánh cửa truyền tống đến đây.
Tất cả mọi người đều ngây người trước một tòa thành thị khổng lồ đổ nát như vậy.
Sau những tiếng kích động ồn ào vang lên, đoàn người giống như các dòng suối hội tụ vào biển rộng, hiện tại lại tản về bốn phương tám hướng, tiến vào các khu vực khác nhau trong thành thị đổ nát này.
Những cường giả Nhân tộc tán tu và Yêu tộc nhàn tản cũng không muốn đi cùng một chỗ với các thế lực lớn.
Dù sao thành thị này lớn như thế, cũng không biết thần tàng trong truyền thuyết hiện ở đâu. Tách nhau ra đi, cơ hội lớn hơn. Nói không chừng bọn họ vẫn gặp được một vài cơ duyên. Nếu như ở cùng một chỗ với các thế lực lớn, vừa có phát hiện, bọn họ chỉ sợ ngay cả chút nước canh cũng không uống nổi.
Hai người Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết sau khi uống đan dược do Đinh Hạo tặng, thương thế đã khôi phục hơn phân nửa.
Hai người cảm ơn một hồi, sau đó vẫy tay với Đinh Hạo nói từ biệt, rồi cùng hơn mười tán tu của Nhân tộc đi sâu hơn về phía thành thị.
Tuy rằng là sư huynh đệ đồng môn, nhưng hai người hình như cũng không có ý muốn đi theo bên cạnh Đinh Hạo. Giữa bọn họ có một bức tường ngăn cách thật cao.
Bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Đinh Hạo quay đầu nhìn lại, đã thấy không biết từ khi nào mấy cường giả Yêu tộc tiến vào trong trường đấu thủ cổ đổ nát kia, sau khi tìm kiếm một hồi, dường như phát hiện ra cái gì.
Sau một lát, một Yêu Vương thân người đầu chó, vẻ mặt vui mừng, bước nhanh từ bên trong chạy ra, quỳ một gối xuống trước mặt Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng, hai tay dâng một thanh mâu đá đã gãy, cung kính nói:
- Bẩm báo thiếu chủ, thuộc hạ phát hiện một thanh thần mâu vô cùng sắc bén!
Đinh Hạo nhìn sang.
Một thanh mâu đã này vô cùng đơn giản, sử dụng biện pháp đánh bóng thủ công một cách nguyên thủy nhất. Xem qua, nó rất giống với đồ cổ Trung Hoa được người cổ đại chôn giấu mấy ngàn năm. Tay cầm mâu là nham thạch màu thổ hoàng được đánh bóng, mặt ngoài thô ráp. Chuôi mâu có được sử dụng một nguyên liệu thần kỳ nào đó chế thành, tương tự với vỏ cây mây quấn cùng một chỗ. Thân mâu bị gãy một đoạn. Dường như nó đã bị một lực lượng cường đại nào đó cứng rắn bẻ gẫy.
Cái mâu này thoạt nhìn giống như công cụ săn bắn của người nguyên thủy. Đặt ở thế giới bên ngoài chiến trường Bách Thánh, chỉ sợ ngay cả tên khất cái cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn nó thêm một giây.
Nhưng lúc này, nó lại thu hút ánh mắt mọi người đang đứng gần đó.
Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng nắm chặt thanh mâu trong tay, tiện tay ném một cái.
Thanh mâu gãy không phát ra một tiếng động nào, lập tức cắm phập vào một khối nham thạch vạn cân bên cạnh.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Nơi mọi người xuất hiện là một con đường rộng lớn được trải bằng đá vụn, đủ để cho mười chiếc xe ngựa chạy song song.
Những cửa hàng bằng đá màu vàng đổ nát vẫn trải dài về phía xa dường như không thấy được giới hạn.
Đặt chân trên đó, có thể tưởng tượng được thành thị này vào thời kỳ toàn thịnh huy hoàng đến mức nào. Với quy mô như vậy, mặc dù là Cự Linh Thành được xưng thành lớn Bắc Vực, cũng thua xa. Nơi đây quả thực giống như thần thoại trong truyền thuyết, là nơi thần linh và Ma thần ở vậy!
Đây là di chỉ thần bí!
Trong thiên địa, tràn ngập một loại tang thương đau buồn khó có thể hình dung.
Tương tự, loại lực lượng áp chế trong các không gian tây du Cổ Lộ trên đường vào đây càng được phát ra rõ ràng.
Đinh Hạo thử một chút, liền phát hiện huyền khí trong cơ thể mình đã bị áp chế đến một trạng thái cực hạn. Cho dù là cường giả cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong, ở trong môi trường như vậy cũng đừng mơ tưởng chuyện bay vút lên trời cao. Bọn họ chỉ có thể thành thật đi từng bước một tiến về phía trước.
Càng kỳ dị hơn chính là, loại lực áp chế gặp người càng mạnh nó lại càng mạnh, gặp người càng yếu nó lại yếu đi. Người không hiểu võ đạo giống như Kỷ Anh Khởi ở trong không gian như vậy, lại có thể không cảm giác được áp lực, đi ở trên đường đá có vẻ hết sức thoải mái.
Đột nhiên…
- Vù vù... oo...
Từng tiếng gió thổi truyền đến. Mơ hồ, ở trong tiếng gió thổi còn có thể nghe được một vài âm thanh kỳ dị.
Đinh Hạo nghiêng tai lắng nghe, trên mặt không khỏi lộ vẻ kỳ lạ.
Bởi vì loại âm thanh này lại theo gió không ngừng biến hóa. Một hồi là tiếng hành khúc thánh linh, một hồi là tiếng thiên quân vạn mã chém giết. Một hồi lại giống như có vô số những người già yếu phụ nữ và trẻ em đang cúi đầu khóc nỉ non. Một hồi lại giống như tiếng dã thú gào thét. Một hồi lại là tiếng Ma thần rống giận...
Tiếng gió thổi dường như đang kể ra này tất cả những gì đã phát sinh qua ở trong tòa cổ thành này.
- Ở đây chắc hẳn đã bị hủy bởi chiến tranh.
Tống Khuyết nhìn một tòa công trình gần như đổ sụp xuống ở bên cạnh đường, nói.
Bởi vì chỗ này tương tự với mặt ngoài của kiến trúc trường đấu thú cổ xưa. Khắp nơi đầy những vết đao vết kiếm chằng chịt. Còn có một vài chưởng ấn quyền ấn. Từ phía mặt bên nhìn sang, tòa kiến trúc bằng đá này vào thời kỳ toàn thịnh hẳn cao chừng trăm mét. Hiện tại, có phân nửa đột nhiên biến mất. Chỗ vết đứt đoạn cũng là một chưởng ấn cực kỳ to lớn, rõ ràng.
Loại cục diện này rõ ràng cho thấy có tồn tại vô thượng, từ phía xa phát ra một chưởng, đánh một phần của tòa kiến trúc này thành bột mịn.
Bạch Tuyền Thủy cầm kiếm chém vào một khối nham thạch bên cạnh. Tia lửa bắn ra khắp nơi. Hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sắc mặt của những người khác đều trở nên ngưng trọng.
Bởi vì loại nham thạch màu thổ hoàng thoạt nhìn dường như đã bị phong hóa mục nát không chịu nổi một đòn, chịu một kiếm của Bạch Tuyền Thủy một trong số những cường giả, lại chỉ lưu lại một dấu mờ màu trắng, cũng không vỡ vụn ra.
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Hắn đánh một quyền vào phía trên một khối nham thạch bên cạnh.
Ầm ầm!
Hắn chỉ để lại phía trên một quyền ấn mờ nhạt. Khối nham thạch hoàn hảo không việc gì.
Kết quả này khiến trong lòng Đinh Hạo khiếp sợ.
Lực lượng ẩn chứa trong một quyền này của mình, cho dù là một khối tinh thép bách luyện cũng sẽ bị đánh nát bấy. Nhưng nham thạch trước mắt tưởng chừng như bị phong hóa này lại hoàn toàn chịu được, chỉ lưu lại một dấu vết mờ nhạt. Đây rốt cuộc là loại nham thạch gì. Nó cũng quá biến thái.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa. Toàn bộ thành thị đổ nát đều do loại nham thạch này tạo thành. Cả thành thị rộng lớn cứng rắn như thế lại có thể biến thành hình dạng đổ nát như ngày hôm nay, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được năm đó rốt cuộc là dạng lực lượng thế nào đã hủy diệt một tòa thành thị như vậy.
Rốt cuộc là dạng tồn tại đáng sợ nào, đứng từ phía xa đánh ra một chưởng, lại có thể phá hủy một trường đấu thú to lớn với cấu trúc bằng nham thạch cứng rắn như vậy?
Phía sau lóe lên quang ảnh. Không ngừng có cường giả Nhân tộc và Yêu tộc khác thông qua cánh cửa truyền tống đến đây.
Tất cả mọi người đều ngây người trước một tòa thành thị khổng lồ đổ nát như vậy.
Sau những tiếng kích động ồn ào vang lên, đoàn người giống như các dòng suối hội tụ vào biển rộng, hiện tại lại tản về bốn phương tám hướng, tiến vào các khu vực khác nhau trong thành thị đổ nát này.
Những cường giả Nhân tộc tán tu và Yêu tộc nhàn tản cũng không muốn đi cùng một chỗ với các thế lực lớn.
Dù sao thành thị này lớn như thế, cũng không biết thần tàng trong truyền thuyết hiện ở đâu. Tách nhau ra đi, cơ hội lớn hơn. Nói không chừng bọn họ vẫn gặp được một vài cơ duyên. Nếu như ở cùng một chỗ với các thế lực lớn, vừa có phát hiện, bọn họ chỉ sợ ngay cả chút nước canh cũng không uống nổi.
Hai người Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết sau khi uống đan dược do Đinh Hạo tặng, thương thế đã khôi phục hơn phân nửa.
Hai người cảm ơn một hồi, sau đó vẫy tay với Đinh Hạo nói từ biệt, rồi cùng hơn mười tán tu của Nhân tộc đi sâu hơn về phía thành thị.
Tuy rằng là sư huynh đệ đồng môn, nhưng hai người hình như cũng không có ý muốn đi theo bên cạnh Đinh Hạo. Giữa bọn họ có một bức tường ngăn cách thật cao.
Bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Đinh Hạo quay đầu nhìn lại, đã thấy không biết từ khi nào mấy cường giả Yêu tộc tiến vào trong trường đấu thủ cổ đổ nát kia, sau khi tìm kiếm một hồi, dường như phát hiện ra cái gì.
Sau một lát, một Yêu Vương thân người đầu chó, vẻ mặt vui mừng, bước nhanh từ bên trong chạy ra, quỳ một gối xuống trước mặt Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng, hai tay dâng một thanh mâu đá đã gãy, cung kính nói:
- Bẩm báo thiếu chủ, thuộc hạ phát hiện một thanh thần mâu vô cùng sắc bén!
Đinh Hạo nhìn sang.
Một thanh mâu đã này vô cùng đơn giản, sử dụng biện pháp đánh bóng thủ công một cách nguyên thủy nhất. Xem qua, nó rất giống với đồ cổ Trung Hoa được người cổ đại chôn giấu mấy ngàn năm. Tay cầm mâu là nham thạch màu thổ hoàng được đánh bóng, mặt ngoài thô ráp. Chuôi mâu có được sử dụng một nguyên liệu thần kỳ nào đó chế thành, tương tự với vỏ cây mây quấn cùng một chỗ. Thân mâu bị gãy một đoạn. Dường như nó đã bị một lực lượng cường đại nào đó cứng rắn bẻ gẫy.
Cái mâu này thoạt nhìn giống như công cụ săn bắn của người nguyên thủy. Đặt ở thế giới bên ngoài chiến trường Bách Thánh, chỉ sợ ngay cả tên khất cái cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn nó thêm một giây.
Nhưng lúc này, nó lại thu hút ánh mắt mọi người đang đứng gần đó.
Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng nắm chặt thanh mâu trong tay, tiện tay ném một cái.
Thanh mâu gãy không phát ra một tiếng động nào, lập tức cắm phập vào một khối nham thạch vạn cân bên cạnh.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 605: Thành thị Ngụy Thần
10.0/10 từ 16 lượt.