Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 535: Đánh đánh đánh… Đánh cướp
Nhưng sau đó, khi một ít võ giả Yêu tộc và Nhân tộc trong thành lớn Cửu Trọng Thiên không có mắt, đều bị con mèo ác ma nhìn bộ dạng dường như khả ái này nuốt sống, trong đó bao gồm một vị đại yêu cảnh giới Yêu Vương. Cảnh tượng thảm khốc này xảy ra trước mắt, không còn có người nào dám khinh thường con mèo này nữa.
Con mèo mập này đã bị rất nhiều thực lực quyết liệt vào đối tượng không thể trêu chọc.
Mức độ nguy hiểm của nó thậm chí còn trên cả bản thân Đao Cuồng Kiếm Si.
- Đánh đánh đánh... Đánh cướp...
Mèo mập cười hì hì bay tới bay lui. Tuy rằng nó bị lạnh đến mức run rẩy, giọng nói cũng rung rung, nhưng biểu tình hưng phấn đến cực độ. Nó ở giữa không trung người đứng lên. Chân trước nâng cằm, cười ha ha nói:
- Huyền tinh thạch, huyền khí, bảo khí tất cả giao ra đây cho ta. Bảo dược thần tài cũng không được lưu lại. Nói cho ta biết cách mở trận pháp minh văn phá cửa chiếc nhẫn trữ vật, không gian trữ vật...
Quả nhiên đã tới!
Mèo ác ma muốn đánh cướp!
Đám người Đường Bạch Sương đã sắp khóc.
- Meo meo meo meo meo meo, tất cả đều thành thật một chút đi. Ai không nghe lời, lão tử cắn chết hắn.
Miêu gia nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng tiểu hổ sáng ngời của mình.
- Hắc hắc, mấy người các ngươi đều nhìn xa một chút đi. Đại gia Tà Nguyệt ta hung tàn thế nào, toàn bộ chiến trường Bách Thánh có người nào không biết?
- A a a!
Manh Manh cũng bị làm hư. Hai vây cá đầy thịt dựng thẳng lên, đôi mắt dùng sức tợn trừng lên, muốn khiến mình thoạt nhìn trông hung ác độc địa hơn một chút. Nó cũng đang phối hợp với đại nghiệp đánh cướp của Miêu gia.
- Hi hi hi!
Tiểu nha đầu Kỷ Anh Khởi không nhịn được cười ra tiếng:
- Thật là con mèo con và con cá nhỏ đáng yêu!
- Nghiêm túc một chút, meo meo đang đánh cướp!
Tà Nguyệt rất bất mãn đối với tiếng cười phá vỡ bầu không khí của tiểu nha đầu bệnh tật này. Nó trợn trừng mắt.
Kỷ Anh Nam vội bịt kín miệng của muội muội mình. Hắn rất sợ nàng lại nói ra điều gì không phải, trêu chọc đến con mèo ác ma này.
Sau khi tiến vào Cửu Trọng Thiên, hắn vẫn luôn giữ Kỷ Anh Khởi ở một chỗ, không để nàng tiếp xúc qua lại với đám người ở thế giới bên ngoài. Cho nên Kỷ Anh Khởi cũng không biết, đôi mèo cá trước mắt này thoạt nhìn vô cùng khả ái, trên thực tế bên ngoài đã sớm có hung danh, vô cùng tàn bạo.
- Chúng... Chúng ta...
Đường Bạch Sương cũng sắp khóc. Mắt hắn nhìn về phía Đinh Hạo đầy van nài, nói:
- Đinh... Đinh đại hiệp, chúng ta không biết là ngài. Mong...
Ai biết Đinh Hạo lại không nhìn hắn, xem như hoàn toàn không nghe thấy.
- Meo, không nghe được Miêu gia và Ngư gia nói sao? Nhanh chóng mang hết bảo bối trên người ra đây. Nếu còn chậm trễ, meo meo rất hung tàn. Cẩn thận meo meo cắn chết các ngươi!
Tà Nguyệt bắt đầu nói lời vô lý, cố gắng khiến mình thoạt nhìn vô cùng hung tàn. Hiện tại nó có chút thẹn quá thành giận.
Cuối cùng đám người Đường Bạch Sương chỉ có thể đàng hoàng móc tất cả bảo vật trên người ra, không dám lưu lại bất kỳ thứ gì. Ngay cả số thần thảo bảo dược bọn họ hái được trong mấy ngày nay ở chiến trường Bách Thánh và tây du Cổ Lộ, đều giao ra hết.
Trong lòng bọn họ đang rỉ máu.
Bọn họ đi tới chiến trường Bách Thánh và tây du Cổ Lộ chính là để tìm bảo phát tài. Nhưng bọn họ thật sự quá xui xẻo. Thế nào lại gặp phải hai tổ tông sống này. Bây giờ bị một phen cướp sạch. Đừng nói là bảo bối tìm được ở thế giới này, ngay cả của cải có được trước khi tiến vào chiến trường Bách Thánh, cũng bị cướp đoạt đi mất.
Cực cực khổ khổ ba tháng, chỉ một đêm đã mất trắng.
Trong nháy mắt từ trọc phú thay đổi chim trụi lông, tiếng nghèo vang lên.
Miêu gia làm này còn chưa đủ, mài răng tiểu hổ tự thân xuất mã. Sau khi tìm kiếm một hồi ở trên người đám người Đường Bạch Sương một lượt, xác định những gia hỏa này không giấu giếm gì, lại lấy trang phục hồ cừu trên người Đường Bạch Sương, khoác ở trên người mình.
Tới lúc này nó mới thỏa mãn nói:
- Đi thôi đi thôi. Meo meo ha ha, các ngươi biểu hiện không tệ, chỉ là có hơi nghèo. Lần sau có thứ gì tốt, nhớ tìm đến Miêu gia ta. Miêu miêu cảm thấy chúng ta rất có duyên phận. Meo meo ha ha. Nếu như không phải Miêu gia ta gần đây quá bận, ta nhất định sẽ thu các ngươi làm bằng hữu tốt!
Mắt đám người Đường Bạch Sương nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhẹ nhàng khoát tay.
Đám người kia giống như được đại xá, vội vàng thiên ân vạn tạ, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái chân, nhanh như chớp biến mất trong gió tuyết phía xa.
Kỷ Anh Khởi lẳng lặng ghé vào trên lưng của ca ca. Lúc này, ngực nàng cảm thấy chấn động khó diễn tả được.
Tuy rằng nàng là tiểu công chúa Kỷ gia cao quý, nhưng lúc còn rất nhỏ bởi vì mắc căn bệnh kỳ lạ, không có cách nào tu luyện võ học, cũng rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, đối với chuyện đánh đánh giết giết trên giang hồ, lại biết một ít. Nàng biết rất rõ, khi đến tuổi này gia cảnh từ từ suy sụp, cũng là kết quả do Đường gia quá mức cường thế âm thầm đả kích. Mấy năm nay Đường gia ở Ngọc Châu thế dần dần lớn hơn. Đám người Đường Bạch Sương, kiêu ngạo hống hách, gần như không người nào dám chọc vào.
Nhưng thiếu niên trước mắt này là Đinh Hạo, thoạt nhìn cũng không hơn kém tuổi mình bao nhiêu. Nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng xua tay, đám người Đường Bạch Sương cam tâm tình nguyện giao ra tất cả bảo bối trên người, trái lại còn tỏ ra vạn phần cảm kích rời đi, giống như nhận được ân huệ to lớn nào đó...
Đinh Hạo này… rốt cuộc là ai? Sao hắn lại có thể kinh khủng như vậy?
Trên thế giới này, thật sự có tồn tại loại nam tử như vậy không?
Từ khi nàng ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên, Kỷ Anh Khởi cảm thấy hiếu kỳ đối với một nam tử xa lạ.
- Đa tạ Đinh đại hiệp giải vây.
Kỷ Anh Nam cũng sững sờ không rõ ràng lắm vì sao Đinh Hạo lại xuất hiện ở nơi này. Chỉ có điều dù sao cuối cùng hắn đã giải vây cho mình, vậy trước tiên phải sớm nói lời cảm tạ. Chỉ có điều trong lòng cũng có chút cảnh giác.
- Cũng không có gì, chỉ tiện tay mà thôi. Nàng có thương tích sao?
Ánh mắt Đinh Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Kỷ Anh Khởi.
Hậu nhân của chiếc nhẫn rắn đen, cuối cùng đã xuất hiện.
Trước đây mình ở khe băng sâu trong lòng đất Tuyết Long Sơn, gặp được không ít cường giả Nhân tộc đã chết. Trong đó bao gồm một vị đeo chiếc nhẫn rắn đen. Mình phá giải mở chiếc nhẫn rắn đen, nhận được trong đó rất nhiều huyền tinh thạch, Vấn Tình Đao cùng với đao pháp Vấn Tình. Hắn nhận được ân huệ của người đã mất này. Không ngờ hiện tại ở chỗ này, mình lại gặp được hậu nhân của chiếc nhẫn rắn đen. Chỉ có điều thoạt nhìn, tình cảnh của bọn họ lại không mấy tốt.
Đinh Hạo không ra tay giết chết đám người Đường Bạch Sương, chính là muốn giữ những người này lại, để hậu nhân chiếc nhẫn rắn đen tự mình ra tay báo thù.
Bọn họ trải qua một đại kiếp nạn mèo mập Tà Nguyệt, rốt cuộc xem như trừng phạt nhẹ.
- Ta từ nhỏ mắc phải một căn bệnh quái lạ, không sống được bao nhiêu thời gian nữa...
Đao Kiếm Thần Hoàng
Con mèo mập này đã bị rất nhiều thực lực quyết liệt vào đối tượng không thể trêu chọc.
Mức độ nguy hiểm của nó thậm chí còn trên cả bản thân Đao Cuồng Kiếm Si.
- Đánh đánh đánh... Đánh cướp...
Mèo mập cười hì hì bay tới bay lui. Tuy rằng nó bị lạnh đến mức run rẩy, giọng nói cũng rung rung, nhưng biểu tình hưng phấn đến cực độ. Nó ở giữa không trung người đứng lên. Chân trước nâng cằm, cười ha ha nói:
- Huyền tinh thạch, huyền khí, bảo khí tất cả giao ra đây cho ta. Bảo dược thần tài cũng không được lưu lại. Nói cho ta biết cách mở trận pháp minh văn phá cửa chiếc nhẫn trữ vật, không gian trữ vật...
Quả nhiên đã tới!
Mèo ác ma muốn đánh cướp!
Đám người Đường Bạch Sương đã sắp khóc.
- Meo meo meo meo meo meo, tất cả đều thành thật một chút đi. Ai không nghe lời, lão tử cắn chết hắn.
Miêu gia nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng tiểu hổ sáng ngời của mình.
- Hắc hắc, mấy người các ngươi đều nhìn xa một chút đi. Đại gia Tà Nguyệt ta hung tàn thế nào, toàn bộ chiến trường Bách Thánh có người nào không biết?
- A a a!
Manh Manh cũng bị làm hư. Hai vây cá đầy thịt dựng thẳng lên, đôi mắt dùng sức tợn trừng lên, muốn khiến mình thoạt nhìn trông hung ác độc địa hơn một chút. Nó cũng đang phối hợp với đại nghiệp đánh cướp của Miêu gia.
- Hi hi hi!
Tiểu nha đầu Kỷ Anh Khởi không nhịn được cười ra tiếng:
- Thật là con mèo con và con cá nhỏ đáng yêu!
- Nghiêm túc một chút, meo meo đang đánh cướp!
Tà Nguyệt rất bất mãn đối với tiếng cười phá vỡ bầu không khí của tiểu nha đầu bệnh tật này. Nó trợn trừng mắt.
Kỷ Anh Nam vội bịt kín miệng của muội muội mình. Hắn rất sợ nàng lại nói ra điều gì không phải, trêu chọc đến con mèo ác ma này.
Sau khi tiến vào Cửu Trọng Thiên, hắn vẫn luôn giữ Kỷ Anh Khởi ở một chỗ, không để nàng tiếp xúc qua lại với đám người ở thế giới bên ngoài. Cho nên Kỷ Anh Khởi cũng không biết, đôi mèo cá trước mắt này thoạt nhìn vô cùng khả ái, trên thực tế bên ngoài đã sớm có hung danh, vô cùng tàn bạo.
- Chúng... Chúng ta...
Đường Bạch Sương cũng sắp khóc. Mắt hắn nhìn về phía Đinh Hạo đầy van nài, nói:
- Đinh... Đinh đại hiệp, chúng ta không biết là ngài. Mong...
Ai biết Đinh Hạo lại không nhìn hắn, xem như hoàn toàn không nghe thấy.
- Meo, không nghe được Miêu gia và Ngư gia nói sao? Nhanh chóng mang hết bảo bối trên người ra đây. Nếu còn chậm trễ, meo meo rất hung tàn. Cẩn thận meo meo cắn chết các ngươi!
Tà Nguyệt bắt đầu nói lời vô lý, cố gắng khiến mình thoạt nhìn vô cùng hung tàn. Hiện tại nó có chút thẹn quá thành giận.
Cuối cùng đám người Đường Bạch Sương chỉ có thể đàng hoàng móc tất cả bảo vật trên người ra, không dám lưu lại bất kỳ thứ gì. Ngay cả số thần thảo bảo dược bọn họ hái được trong mấy ngày nay ở chiến trường Bách Thánh và tây du Cổ Lộ, đều giao ra hết.
Trong lòng bọn họ đang rỉ máu.
Bọn họ đi tới chiến trường Bách Thánh và tây du Cổ Lộ chính là để tìm bảo phát tài. Nhưng bọn họ thật sự quá xui xẻo. Thế nào lại gặp phải hai tổ tông sống này. Bây giờ bị một phen cướp sạch. Đừng nói là bảo bối tìm được ở thế giới này, ngay cả của cải có được trước khi tiến vào chiến trường Bách Thánh, cũng bị cướp đoạt đi mất.
Cực cực khổ khổ ba tháng, chỉ một đêm đã mất trắng.
Trong nháy mắt từ trọc phú thay đổi chim trụi lông, tiếng nghèo vang lên.
Miêu gia làm này còn chưa đủ, mài răng tiểu hổ tự thân xuất mã. Sau khi tìm kiếm một hồi ở trên người đám người Đường Bạch Sương một lượt, xác định những gia hỏa này không giấu giếm gì, lại lấy trang phục hồ cừu trên người Đường Bạch Sương, khoác ở trên người mình.
Tới lúc này nó mới thỏa mãn nói:
- Đi thôi đi thôi. Meo meo ha ha, các ngươi biểu hiện không tệ, chỉ là có hơi nghèo. Lần sau có thứ gì tốt, nhớ tìm đến Miêu gia ta. Miêu miêu cảm thấy chúng ta rất có duyên phận. Meo meo ha ha. Nếu như không phải Miêu gia ta gần đây quá bận, ta nhất định sẽ thu các ngươi làm bằng hữu tốt!
Mắt đám người Đường Bạch Sương nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhẹ nhàng khoát tay.
Đám người kia giống như được đại xá, vội vàng thiên ân vạn tạ, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái chân, nhanh như chớp biến mất trong gió tuyết phía xa.
Kỷ Anh Khởi lẳng lặng ghé vào trên lưng của ca ca. Lúc này, ngực nàng cảm thấy chấn động khó diễn tả được.
Tuy rằng nàng là tiểu công chúa Kỷ gia cao quý, nhưng lúc còn rất nhỏ bởi vì mắc căn bệnh kỳ lạ, không có cách nào tu luyện võ học, cũng rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, đối với chuyện đánh đánh giết giết trên giang hồ, lại biết một ít. Nàng biết rất rõ, khi đến tuổi này gia cảnh từ từ suy sụp, cũng là kết quả do Đường gia quá mức cường thế âm thầm đả kích. Mấy năm nay Đường gia ở Ngọc Châu thế dần dần lớn hơn. Đám người Đường Bạch Sương, kiêu ngạo hống hách, gần như không người nào dám chọc vào.
Nhưng thiếu niên trước mắt này là Đinh Hạo, thoạt nhìn cũng không hơn kém tuổi mình bao nhiêu. Nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng xua tay, đám người Đường Bạch Sương cam tâm tình nguyện giao ra tất cả bảo bối trên người, trái lại còn tỏ ra vạn phần cảm kích rời đi, giống như nhận được ân huệ to lớn nào đó...
Đinh Hạo này… rốt cuộc là ai? Sao hắn lại có thể kinh khủng như vậy?
Trên thế giới này, thật sự có tồn tại loại nam tử như vậy không?
Từ khi nàng ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên, Kỷ Anh Khởi cảm thấy hiếu kỳ đối với một nam tử xa lạ.
- Đa tạ Đinh đại hiệp giải vây.
Kỷ Anh Nam cũng sững sờ không rõ ràng lắm vì sao Đinh Hạo lại xuất hiện ở nơi này. Chỉ có điều dù sao cuối cùng hắn đã giải vây cho mình, vậy trước tiên phải sớm nói lời cảm tạ. Chỉ có điều trong lòng cũng có chút cảnh giác.
- Cũng không có gì, chỉ tiện tay mà thôi. Nàng có thương tích sao?
Ánh mắt Đinh Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Kỷ Anh Khởi.
Hậu nhân của chiếc nhẫn rắn đen, cuối cùng đã xuất hiện.
Trước đây mình ở khe băng sâu trong lòng đất Tuyết Long Sơn, gặp được không ít cường giả Nhân tộc đã chết. Trong đó bao gồm một vị đeo chiếc nhẫn rắn đen. Mình phá giải mở chiếc nhẫn rắn đen, nhận được trong đó rất nhiều huyền tinh thạch, Vấn Tình Đao cùng với đao pháp Vấn Tình. Hắn nhận được ân huệ của người đã mất này. Không ngờ hiện tại ở chỗ này, mình lại gặp được hậu nhân của chiếc nhẫn rắn đen. Chỉ có điều thoạt nhìn, tình cảnh của bọn họ lại không mấy tốt.
Đinh Hạo không ra tay giết chết đám người Đường Bạch Sương, chính là muốn giữ những người này lại, để hậu nhân chiếc nhẫn rắn đen tự mình ra tay báo thù.
Bọn họ trải qua một đại kiếp nạn mèo mập Tà Nguyệt, rốt cuộc xem như trừng phạt nhẹ.
- Ta từ nhỏ mắc phải một căn bệnh quái lạ, không sống được bao nhiêu thời gian nữa...
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 535: Đánh đánh đánh… Đánh cướp
10.0/10 từ 16 lượt.