Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 510: Xuân hạ thu đông kiếm ý
Khi Đinh Hạo định tiếp tục nghiền ngẫm xuân chi kiếm ý thì trời sao lại có biến đổi.
Nơi xa xôi vô tận lại có một ngôi sao rực rỡ như đáp lại cảm ngộ của Đinh Hạo, chớp mắt nó bay đến trước mặt hắn. Tầm mắt Đinh Hạo lại bị quả cầu ánh sáng cực kỳ to lớn che lấp, dần không thấy gì, không nhận biết cái gì.
Khi Đinh Hạo lại nhìn thấy đồ vật thì trước mắt là một thế giới mới.
Một thế giới mùa hạ, nắng nóng cháy, cây xanh ngắt, bóng cây mát mẻ, không khí nóng bức.
Tia sáng xẹt qua não Đinh Hạo, khi hắn cẩn thận nhìn chăm chú thì mọi thứ biến đổi.
Cây xanh bên cạnh Đinh Hạo, một vầng mặt trời treo trên cao, phía xa là cây cối, cỏ xanh dưới đất, tất cả do kiếm lớn hỏ khác nhau hợp thành. Màu sắc khác nhau, hình dạng, kích cỡ khác biệt phát ra dao động kỳ dị, cướp tạo hóa thiên địa, đánh lừa cảm quan hình thành môi trường kỳ dị.
- Chắc chắn đây là hạ chi kiếm ý!
Lần này Đinh Hạo không cần Kiếm Tổ nhắc nhở lập tức tập trung vận dụng thần thức cảnh giới kỷ thân thiên địa, trực giác võ đạo bắt giữ ẩn ý thiên địa này. Đinh Hạo nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái không minh.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên lĩnh ngộ nên Đinh Hạo rất nhanh vào trạng thái.
Không biết qua bao lâu.
Khi Đinh Hạo lại mở mắt ra, quả nhiên trước mắt là không gian tối tăm lạnh băng.
Đinh Hạo vẫn khoanh chân ngồi giữa hư không, phập phềnh lên xuống như bèo trôi.
Lòng Đinh Hạo máy động, xòe tay ra.
Đầu tiên là một cọng cỏ xanh biếc trồi lên, tiếp theo cọng cỏ lớn nhanh, dần diễn hóa thành cây to rậm rạp um tùm, cành lá sum xuê lắc lư theo gió. Trong ba, bốn giây năm tháng từ xuân đến hạ diễn hóa trong lòng bàn tay Đinh Hạo.
Cảm giác nóng cháy từ bàn tay Đinh Hạo chạy vào người, tu sửa các vết thương đường huyền khí, nơi đi qua ấm áp xóa đi nỗi đau như đao cắt.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn hư không phía xa.
Như có cảm ứng, phương xa vô tận, một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhanh như chớp bay tới gần Đinh Hạo.
* * *
Thật lâu về sau.
Đinh Hạo lại mở mắt ra, lòng bàn tay từ từ xòe ra. Vẫn là cây kiếm nhỏ đó xoay tròn, biến thành cọng cỏ nhỏ, từ từ thành cỏ non, tiếp tục sinh trưởng thành cây lớn chọc trời, cành sum xuê, nở hoa, trái đỏ kết trên cành, thu đậm đặc tràn ngập có thể hái.
Xuân hạ thu!
Đinh Hạo đã nắm giữ ba loại kiếm ý.
Mặc dù Đinh Hạo chỉ nắm sơ, hắn vẫn chưa hiểu rõ cách vận dụng ba loại kiếm ý ra sao nhưng đây là tiến bộ vượt bậc. Đinh Hạo hiểu rõ việc này có trăm lợi không một hại, nếu hắn hoàn toàn quán thông bốn loại kiếm ý thì...
Lòng Đinh Hạo máy động, một ngôi sao phía xa đáp lại hắn. Nó tỏa sáng rực rỡ hóa thành sao băng chớp mắt đến trước mặt Đinh Hạo.
- Đinh sư huynh vẫn chưa bế quan xong?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngẩng đầu nhìn cầu thang bắc qua tầng ba kiếm lâu, biểu tình sốt ruột.
Đã qua ba ngày, vết thương trên người thiếu niên thợ săn Trương Phàm lành hẳn, không để lại chút vết sẹo. Cơ bắp đen săn chắc nhô ra, thực lực thiếu niên thợ săn Trương Phàm hơi tăng tiến, thân hình càng vạm vỡ, có khí thế hơn.
Từ sau khi Đinh Hạo lên tầng ba luôn trong trạng thái bế quan, không uống một giọt nước.
Có mấy lần Lý Y Nhược định đưa thức nă lên nhưng đến cửa cầu thang tầng ba thì bị lực lượng vô hình ngăn cản, vách tường khí không cho nàng tiến tới. Nếu Lý Y Nhược cứng rắn xông vào lại lo sẽ ảnh hưởng Đinh Hạo tu luyện, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi trong tầng hai.
Trầm Bất Hồi lo âu nói:
- Ninh Châu Tam Hoàng đã đến mấy chục lần, Tống Khuyết cũng tới vài lần, phái người nhắn lại buổi chiều hôm nay các phương siêu cường giả nắm giữ bản đồ sẽ họp bàn chuyện khám phá thượng cổ di tích bí ẩn trong chợ Nhất Trọng Thiên. Nếu Đinh huynh vẫn chưa kết thúc bế quan thì e rằng sẽ bỏ lỡ thịnh hội lần này.
Ngay lúc đó...
- Ha ha ha ha ha ha! Đã ba ngày trôi qua sao? Ta còn tưởng mới có mấy canh giờ.
Trong tiếng cười sang sảng, tinh thần Đinh Hạo phơi phới chậm rãi bước xuống lầu trong sự mong mỏi của mọi người.
- Hạo ca ca!
- Đinh sư huynh đã lành vết thương?
- Đinh huynh, tốt quá, chúng ta không cần lo nữa.
Ba người Trầm Bất Hồi, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm mừng rỡ.
Mấy ngày nay thực lực của Trầm Bất Hồi, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm có tiến bộ, liếc sơ nhìn ra vết thương trong người Đinh Hạo đã hoàn toàn lạnh, tinh thần phấn chấn. Không chỉ thế, thực lực Đinh Hạo tăng vọt. Khi Đinh Hạo đạp từng nấc thang đi xuống, khí thế vô hình tràn ngập quanh thân hắn, đôi khi là sắc xuân dạt dào, có lúc là hè nắng cháy, có khi mùa thu mát me, đôi khi giá rét, cho người cảm giác năm tháng trôi, xuân hạ thu đông không ngừng diễn hóa.
Đinh Hạo xoa bụng nói:
- Có đồ ăn không? Bưng lên đi, ta hơi đói.
Thật ra võ giả từ cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh trở lên có sức sống vô cùng mạnh mẽ, dù mười ngày mười đêm không ăn không uống cũng không sao. Chủ yếu là Đinh Hạo thèm, mỗi ngày ăn cơm đã là thói quen, thỏa mãn miệng lưỡi. Ăn uống là hứng thú lớn nhất của Đinh Hạo ngoài luyện công.
Lý Y Nhược cười tươi xách hộp cơm, bên trong chứa các thức ăn ngon đã chuẩn bị sẵn.
Đinh Hạo vừa nhai ngồm ngoàm vừa hỏi:
- Tây Môn sư tỷ thế nào rồi?
Lý Y Nhược kể tỉ mỉ:
- Vết thương và âm độc trong người Thiên Tuyết giáo sư cơ bản đã khép lại, bài trừ ra, sức sống dần tăng cười. Trạng thái cơ thể như ban đầu, thậm chí mạnh hơn chút nhưng vẫn ngủ say.
Mỗi ngày Lý Y Nhược kiểm tra kỹ trạng thái của Tây Môn Thiên Tuyết, nắm rõ như lòng bàn tay.
Lý Y Nhược tiếp tục bảo:
- Phải rồi, mấy hôm trước Bất Hồi huynh tìm được nửa miếng lá cây yểu yểu chân thụ trong chợ, không biết có thể làm tài liệu luyện đan không.
Lý Y Nhược nói rồi đưa ra một mảnh lá cây xanh biếc mơn mởn tỏa sáng như phỉ thúy.
Mảnh lá cây có vằn rõ ràng, hai bên đối xứng, phần đuôi có một khúc hoa văn đen, tất cả tinh hoa đều ẩn chứa trong vằn dày. Lá cây giống bàn tay trẻ sơ sinh, nhưng phần đầu bị rách một miếng, bên mép hơi héo, đã trôi mất nhiều tinh hoa.
Đinh Hạo quan sát kỹ, cất lá cây, ngoái đầu cười nói với Trầm Bất Hồi:
- Trầm huynh có lòng.
Trầm Bất Hồi mỉm cười nói:
- Không có gì, tiện tay. Phải rồi, Đinh huynh nhờ ta tìm tin tức đệ tử Vấn Kiếm tông và những người Tuyết Châu khác đã có manh mối.
- A?
Mắt Đinh Hạo sáng lên:
- Nói mau lên.
- Trong danh sách cần chú ý Đinh huynh đưa thì hai người Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết không xuất hiện, chưa nghe bao giờ, có lẽ bọn họ không vào tòa thành trì Cửu Trọng Thiên. Lý Vô Song của Thiên Â, cốc không ở trong thành, nhưng có người từng thấy một nữ nhân đánh đàn mặc áo trắng, khí chất như tiên từng xuất hiện ở hướng đông. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, không biết tung tích.
Trầm Bất Hồi từ tốn kể.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Nơi xa xôi vô tận lại có một ngôi sao rực rỡ như đáp lại cảm ngộ của Đinh Hạo, chớp mắt nó bay đến trước mặt hắn. Tầm mắt Đinh Hạo lại bị quả cầu ánh sáng cực kỳ to lớn che lấp, dần không thấy gì, không nhận biết cái gì.
Khi Đinh Hạo lại nhìn thấy đồ vật thì trước mắt là một thế giới mới.
Một thế giới mùa hạ, nắng nóng cháy, cây xanh ngắt, bóng cây mát mẻ, không khí nóng bức.
Tia sáng xẹt qua não Đinh Hạo, khi hắn cẩn thận nhìn chăm chú thì mọi thứ biến đổi.
Cây xanh bên cạnh Đinh Hạo, một vầng mặt trời treo trên cao, phía xa là cây cối, cỏ xanh dưới đất, tất cả do kiếm lớn hỏ khác nhau hợp thành. Màu sắc khác nhau, hình dạng, kích cỡ khác biệt phát ra dao động kỳ dị, cướp tạo hóa thiên địa, đánh lừa cảm quan hình thành môi trường kỳ dị.
- Chắc chắn đây là hạ chi kiếm ý!
Lần này Đinh Hạo không cần Kiếm Tổ nhắc nhở lập tức tập trung vận dụng thần thức cảnh giới kỷ thân thiên địa, trực giác võ đạo bắt giữ ẩn ý thiên địa này. Đinh Hạo nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái không minh.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên lĩnh ngộ nên Đinh Hạo rất nhanh vào trạng thái.
Không biết qua bao lâu.
Khi Đinh Hạo lại mở mắt ra, quả nhiên trước mắt là không gian tối tăm lạnh băng.
Đinh Hạo vẫn khoanh chân ngồi giữa hư không, phập phềnh lên xuống như bèo trôi.
Lòng Đinh Hạo máy động, xòe tay ra.
Đầu tiên là một cọng cỏ xanh biếc trồi lên, tiếp theo cọng cỏ lớn nhanh, dần diễn hóa thành cây to rậm rạp um tùm, cành lá sum xuê lắc lư theo gió. Trong ba, bốn giây năm tháng từ xuân đến hạ diễn hóa trong lòng bàn tay Đinh Hạo.
Cảm giác nóng cháy từ bàn tay Đinh Hạo chạy vào người, tu sửa các vết thương đường huyền khí, nơi đi qua ấm áp xóa đi nỗi đau như đao cắt.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn hư không phía xa.
Như có cảm ứng, phương xa vô tận, một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhanh như chớp bay tới gần Đinh Hạo.
* * *
Thật lâu về sau.
Đinh Hạo lại mở mắt ra, lòng bàn tay từ từ xòe ra. Vẫn là cây kiếm nhỏ đó xoay tròn, biến thành cọng cỏ nhỏ, từ từ thành cỏ non, tiếp tục sinh trưởng thành cây lớn chọc trời, cành sum xuê, nở hoa, trái đỏ kết trên cành, thu đậm đặc tràn ngập có thể hái.
Xuân hạ thu!
Đinh Hạo đã nắm giữ ba loại kiếm ý.
Mặc dù Đinh Hạo chỉ nắm sơ, hắn vẫn chưa hiểu rõ cách vận dụng ba loại kiếm ý ra sao nhưng đây là tiến bộ vượt bậc. Đinh Hạo hiểu rõ việc này có trăm lợi không một hại, nếu hắn hoàn toàn quán thông bốn loại kiếm ý thì...
Lòng Đinh Hạo máy động, một ngôi sao phía xa đáp lại hắn. Nó tỏa sáng rực rỡ hóa thành sao băng chớp mắt đến trước mặt Đinh Hạo.
- Đinh sư huynh vẫn chưa bế quan xong?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngẩng đầu nhìn cầu thang bắc qua tầng ba kiếm lâu, biểu tình sốt ruột.
Đã qua ba ngày, vết thương trên người thiếu niên thợ săn Trương Phàm lành hẳn, không để lại chút vết sẹo. Cơ bắp đen săn chắc nhô ra, thực lực thiếu niên thợ săn Trương Phàm hơi tăng tiến, thân hình càng vạm vỡ, có khí thế hơn.
Từ sau khi Đinh Hạo lên tầng ba luôn trong trạng thái bế quan, không uống một giọt nước.
Có mấy lần Lý Y Nhược định đưa thức nă lên nhưng đến cửa cầu thang tầng ba thì bị lực lượng vô hình ngăn cản, vách tường khí không cho nàng tiến tới. Nếu Lý Y Nhược cứng rắn xông vào lại lo sẽ ảnh hưởng Đinh Hạo tu luyện, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi trong tầng hai.
Trầm Bất Hồi lo âu nói:
- Ninh Châu Tam Hoàng đã đến mấy chục lần, Tống Khuyết cũng tới vài lần, phái người nhắn lại buổi chiều hôm nay các phương siêu cường giả nắm giữ bản đồ sẽ họp bàn chuyện khám phá thượng cổ di tích bí ẩn trong chợ Nhất Trọng Thiên. Nếu Đinh huynh vẫn chưa kết thúc bế quan thì e rằng sẽ bỏ lỡ thịnh hội lần này.
Ngay lúc đó...
- Ha ha ha ha ha ha! Đã ba ngày trôi qua sao? Ta còn tưởng mới có mấy canh giờ.
Trong tiếng cười sang sảng, tinh thần Đinh Hạo phơi phới chậm rãi bước xuống lầu trong sự mong mỏi của mọi người.
- Hạo ca ca!
- Đinh sư huynh đã lành vết thương?
- Đinh huynh, tốt quá, chúng ta không cần lo nữa.
Ba người Trầm Bất Hồi, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm mừng rỡ.
Mấy ngày nay thực lực của Trầm Bất Hồi, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm có tiến bộ, liếc sơ nhìn ra vết thương trong người Đinh Hạo đã hoàn toàn lạnh, tinh thần phấn chấn. Không chỉ thế, thực lực Đinh Hạo tăng vọt. Khi Đinh Hạo đạp từng nấc thang đi xuống, khí thế vô hình tràn ngập quanh thân hắn, đôi khi là sắc xuân dạt dào, có lúc là hè nắng cháy, có khi mùa thu mát me, đôi khi giá rét, cho người cảm giác năm tháng trôi, xuân hạ thu đông không ngừng diễn hóa.
Đinh Hạo xoa bụng nói:
- Có đồ ăn không? Bưng lên đi, ta hơi đói.
Thật ra võ giả từ cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh trở lên có sức sống vô cùng mạnh mẽ, dù mười ngày mười đêm không ăn không uống cũng không sao. Chủ yếu là Đinh Hạo thèm, mỗi ngày ăn cơm đã là thói quen, thỏa mãn miệng lưỡi. Ăn uống là hứng thú lớn nhất của Đinh Hạo ngoài luyện công.
Lý Y Nhược cười tươi xách hộp cơm, bên trong chứa các thức ăn ngon đã chuẩn bị sẵn.
Đinh Hạo vừa nhai ngồm ngoàm vừa hỏi:
- Tây Môn sư tỷ thế nào rồi?
Lý Y Nhược kể tỉ mỉ:
- Vết thương và âm độc trong người Thiên Tuyết giáo sư cơ bản đã khép lại, bài trừ ra, sức sống dần tăng cười. Trạng thái cơ thể như ban đầu, thậm chí mạnh hơn chút nhưng vẫn ngủ say.
Mỗi ngày Lý Y Nhược kiểm tra kỹ trạng thái của Tây Môn Thiên Tuyết, nắm rõ như lòng bàn tay.
Lý Y Nhược tiếp tục bảo:
- Phải rồi, mấy hôm trước Bất Hồi huynh tìm được nửa miếng lá cây yểu yểu chân thụ trong chợ, không biết có thể làm tài liệu luyện đan không.
Lý Y Nhược nói rồi đưa ra một mảnh lá cây xanh biếc mơn mởn tỏa sáng như phỉ thúy.
Mảnh lá cây có vằn rõ ràng, hai bên đối xứng, phần đuôi có một khúc hoa văn đen, tất cả tinh hoa đều ẩn chứa trong vằn dày. Lá cây giống bàn tay trẻ sơ sinh, nhưng phần đầu bị rách một miếng, bên mép hơi héo, đã trôi mất nhiều tinh hoa.
Đinh Hạo quan sát kỹ, cất lá cây, ngoái đầu cười nói với Trầm Bất Hồi:
- Trầm huynh có lòng.
Trầm Bất Hồi mỉm cười nói:
- Không có gì, tiện tay. Phải rồi, Đinh huynh nhờ ta tìm tin tức đệ tử Vấn Kiếm tông và những người Tuyết Châu khác đã có manh mối.
- A?
Mắt Đinh Hạo sáng lên:
- Nói mau lên.
- Trong danh sách cần chú ý Đinh huynh đưa thì hai người Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết không xuất hiện, chưa nghe bao giờ, có lẽ bọn họ không vào tòa thành trì Cửu Trọng Thiên. Lý Vô Song của Thiên Â, cốc không ở trong thành, nhưng có người từng thấy một nữ nhân đánh đàn mặc áo trắng, khí chất như tiên từng xuất hiện ở hướng đông. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, không biết tung tích.
Trầm Bất Hồi từ tốn kể.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 510: Xuân hạ thu đông kiếm ý
10.0/10 từ 16 lượt.