Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1399: Còn ai dám quấy rầy meo bắt cá (hạ)?
Các cường giả thần cảnh thế mới dám bắt xích viêm cẩm lý.
- A a a! Meo, là của meo, không được cướp... Ui da, đau, nhân sủng dừng đánh ta... Đám khốn kiếp các ngươi dám cướp cá của ta... Ui, dừng tay, ta muốn cắn chết các ngươi... Meo, u u u!
Cuối cùng đại ma vương Tà Nguyệt bị Đinh Hạo bịt miệng, liều mạng uvngf vẫy nhưng không thoát ra được.
Đinh Hạo cũng bắt mấy ngàn con xích viêm cẩm lý, trong lũ dung nham sinh ra vô số hỏa diễm chi tinh hoa. Đinh Hạo bắt được mấy chục cá vua, thu hoạch khá lớn.
Trung đan điền phần ngực của Đinh Hạo tu luyện huyền khí thuộc tính lửa nên xích viêm cẩm lý có chút tác dụng cho hắn.
Một lúc sau đoàn người tiếp tục lên đường.
Đại ma vương Tà Nguyệt éo thuyền con lá xanh, ngồi trên mũi thuyền ngoe nguẩy đuôi đẩy thuyền lướt sóng trong lũ dung nham đi theo mọi người. Đại ma vương Tà Nguyệt chiếm luôn cần câu của Diệt Tuyệt Ám Sử, nghiên cứu cách sử dụng.
Cần câu này là bảo bối hiếm thấy nhưng nếu Diệt Tuyệt Ám Sử bị đại ma vương Tà Nguyệt giết thì những bảo bối này là chiến lợi phẩm của nó, các cường giả thần cảnh khác ngại công kíchhia chác.
Khoảng một canh giờ sau.
Mọi người ra khỏi động đá vôi dung nham ngầm đi vào không gian đầy mùi lưu hoàng.
Trước mắt là con đường khô cạn, cong quẹođi hướng một điểm sáng. Các cường giả thần cảnh dọc theo đường hầm đi tới trước, rất nhanh đến cuối. Không khí trong lành ập vào mặt, mùi cỏ thoang thoảng, bên tai nghe tiếng linh điểu vui vẻ hót.
Không lẽ đi ra ngạ quỷ đạo?
Đinh Hạo nghi hoặc. Nên biết ngạ quỷ đạo là một trong ba ác đạo lục đạo luân hồi, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, sao lại có thanh âm như tiên cảnh?
Mọi người ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời chiếu xuống, không gian rộng mở.
Một hoa viên tuyệt đẹp hiện ra trước mắt mọi người.
Có người kêu lên:
- Đây là... Nơi này chính là khuvực trung tâm luân hồi ngạ quỷ đạo sao?
Trước mắt là hoa viên quá đẹp. Cây côi xanh ngắt, cỏ xanh biếc, nước chảy uốn cong, dá cao mười thước đứng thẳng. Các linh điệp bảy màu bay lượn, lộc năm màu, bạch hạc, bạch hổ, các linh thú ẩn hiện phía xa.
Từ hoàn cảnh ác liệt âm u tối tăm đi ra bỗng đến nơi đẹp như tiên cảnh, trong phút chốc có cảm giác như thăng tiên.
Ngay cả đại ma vương Tà Nguyệt cũng hít thở không khí mới mẻ, vẻ mặt say mê.
Đinh Hạo thả thần thức quan sát bốn phía, thầm giật nảyêu ma ình. Bởi vì thần thức phản hồi bốn phía như hoang mạc, không có đá, nước chảy, linh thú gì, hoang vu, cằn cỗi, hẻo lánh y như trước. Hay tất cả là ảo cảnh?
Nhưng thứ trước mắt chân thật rõ ràng.
Đinh Hạo ngồi xuống bứt mấy gốc cỏ lên, cảm giác rất chân thật, không hề hư ảo, lạ quá.
Tục ngữ nói mắt thấy là thật, thứ trước mắt không có vẻ gì là ảo trận, tay chạm vào cũng chân thật nhưng tại sao thần thức không quan sát được?
Đinh Hạo quay đầu nhìn biểu tình mấy người khác, vẻ mặt các cường giả thần cảnh bình thường chứng minh bọn họ không phát hiện điều lạ gì. Đinh Hạo càng thấy lạ hơn. Nên biết chí tôn cường giả thần cảnh dù không tu luyện Thắng Tự Quyết, thần thức không bằng Đinh Hạo nhưng dù gì cũng tồn tại đỉnh cao, không thể nào không phát hiện được gì.
Đinh Hạo đang suy nghĩ thì đại ma vương Tà Nguyệt đã kiềm không được nhảy lên bắt linh điệp, nhảy nhót reo hò. Đại ma vương Tà Nguyệt còn chui vào suối nhỏ bắt cá, kết quả không thấy con cá nào. Đại ma vương Tà Nguyệt không cam lòng, nó ngẫm nghĩ, lấy con cẩm lý lúc trước bắt được ra khỏi không gian trữ vật bỏ vào suối nhỏ, muốn trải qua cảm giác vui sướng bắt cá. Kết quả cẩm lý vào con suối thì suối bốc hơi thành sương trắng xóa.
Cẩm lý là hỏa diễm chi tinh hoa, một trong những thứ chí dương nhất trên đời, suối nhỏ sao chịu nổi câm lý?
Mọi người thấy vậy bật cười.
Chỉ có vẻ mặt Đinh Hạo là càng trầm trọng. Một loạt hành động buồn cười của đại ma vương Tà Nguyệt khiến hoa viên xinh đẹp này càng chân thật hơn, mọi phản ứng không chút sơ hở. Nhưng so với điều thần thức Đinh Hạo phát hiện thì hoa càng quái dị.
Đinh Hồng Lệ nhíu mày, dường như mọi thứ vượt ngoài dự đoán của nàng.
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.
Đinh Hồng Lệ luôn cầm vật như kim chỉ nam cẩn thận dò xét, nhắm đúng một hướng dẫn mọi người đi.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, đi tới sóng vai bên Đinh Hồng Lệ.
Đinh Hạo nói:
- Lần này ta cùng Đinh tôn chủ đi trước.
Đinh Hạo không nói ra điều mình phát hiện tránh cho không khí nặng nề không cần thiết.
Đinh Hồng Lệ liếc Đinh Hạo, đăm chiêu. Đinh Hồng Lệ không nói gì, gật đầu đi tiếp.
Một nén nhang sau.
Đinh Hạo lên tiếng:
- Ngừng.
Vẻ mặt Đinh Hạo trầm ngâm.
Đinh Hồng Lệ nhìn Đinh Hạo, không biết xảy ra chuyện gì nhưng nàng vẫy tay, các cường giả thần cảnh ngừng lại.
Đinh Hạo mở miệng nói:
- Tình huống có chút không đúng, tất cả xếp thành hàng. Mỗi người đứng chung một bước, không được sai lệch, đi theo ta thành hàng dài tiến lên.
Mọi người nhìn Đinh Hạo lại ngó con đường phía trước, biểu tình nghi hoặc.
Trước mắt là bãi cỏ mềm um tùm, trông bằng phẳng, không có sóng năng lượng trận pháp minh văn gì, không có hơi thở nguy hiểm, không hiểu sao Đinh Hạo bỗng nói ra lời như vậy.
Đinh Hạo không giải thích.
Đinh Hạo nhún mũi chân, một hòn đá cỡ nắm tay bị hất bay lên rơi cách ba thước. Không gian dao động, cục đá biến mất không biết đi đâu, như thể chớp mắt hòn đá bị cắt nát phân giải thành vật chất nguyên thủy nhất. Toàn quá trình không có chút không gian dao động, rất quái dị.
Đám người biến sắc mặt.
Đinh Hồng Lệ nhíu mày nói:
- Nghe lời Đinh Hạo.
Các cường giả thần cảnh không phản đối nữa.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Đinh Hạo phát hiện thứ bọn họ không nhìn thấy, không cảm giác được. Thứ có thể đánh lừa cảm ứng của nhiều cường giả thần cảnh chắc chắn là rất khủng bố.
Theo chỉ dẫn của Đinh Hạo, mọi người xếp thành hàng từng bước một đi tới. Mỗi người đạp dấu chân Đinh Hạo, không phát hiện điều gì lạ. Cỏ xanh dưới chân mềm mại thoải mái, gió nhẹ thổi có mùi cỏ ngai ngái.
Khoảng nửa nén nhang sau, Đinh Hạo thở hắt ra, chậm rãi nói:
- Tốt rồi, có thể.
Mọi người thở phào.
Tống Khuyết nhìn Đinh Hạo, nghi hoặc hỏi:
- Tam đệ phát hiện điều gì sao?
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Tạm thời không rõ ràng nhưng những gì chúng ta thấy, cảm giác được dường như không phải chân thật. Nó là ảo trận hầu như gạt mọi cảm giác của chúng ta, sau lưng ẩn giấu sát khí lớn.
Mọi người rung động nghe Đinh Hạo nói.
Đao Kiếm Thần Hoàng
- A a a! Meo, là của meo, không được cướp... Ui da, đau, nhân sủng dừng đánh ta... Đám khốn kiếp các ngươi dám cướp cá của ta... Ui, dừng tay, ta muốn cắn chết các ngươi... Meo, u u u!
Cuối cùng đại ma vương Tà Nguyệt bị Đinh Hạo bịt miệng, liều mạng uvngf vẫy nhưng không thoát ra được.
Đinh Hạo cũng bắt mấy ngàn con xích viêm cẩm lý, trong lũ dung nham sinh ra vô số hỏa diễm chi tinh hoa. Đinh Hạo bắt được mấy chục cá vua, thu hoạch khá lớn.
Trung đan điền phần ngực của Đinh Hạo tu luyện huyền khí thuộc tính lửa nên xích viêm cẩm lý có chút tác dụng cho hắn.
Một lúc sau đoàn người tiếp tục lên đường.
Đại ma vương Tà Nguyệt éo thuyền con lá xanh, ngồi trên mũi thuyền ngoe nguẩy đuôi đẩy thuyền lướt sóng trong lũ dung nham đi theo mọi người. Đại ma vương Tà Nguyệt chiếm luôn cần câu của Diệt Tuyệt Ám Sử, nghiên cứu cách sử dụng.
Cần câu này là bảo bối hiếm thấy nhưng nếu Diệt Tuyệt Ám Sử bị đại ma vương Tà Nguyệt giết thì những bảo bối này là chiến lợi phẩm của nó, các cường giả thần cảnh khác ngại công kíchhia chác.
Khoảng một canh giờ sau.
Mọi người ra khỏi động đá vôi dung nham ngầm đi vào không gian đầy mùi lưu hoàng.
Trước mắt là con đường khô cạn, cong quẹođi hướng một điểm sáng. Các cường giả thần cảnh dọc theo đường hầm đi tới trước, rất nhanh đến cuối. Không khí trong lành ập vào mặt, mùi cỏ thoang thoảng, bên tai nghe tiếng linh điểu vui vẻ hót.
Không lẽ đi ra ngạ quỷ đạo?
Đinh Hạo nghi hoặc. Nên biết ngạ quỷ đạo là một trong ba ác đạo lục đạo luân hồi, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, sao lại có thanh âm như tiên cảnh?
Mọi người ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời chiếu xuống, không gian rộng mở.
Một hoa viên tuyệt đẹp hiện ra trước mắt mọi người.
Có người kêu lên:
- Đây là... Nơi này chính là khuvực trung tâm luân hồi ngạ quỷ đạo sao?
Trước mắt là hoa viên quá đẹp. Cây côi xanh ngắt, cỏ xanh biếc, nước chảy uốn cong, dá cao mười thước đứng thẳng. Các linh điệp bảy màu bay lượn, lộc năm màu, bạch hạc, bạch hổ, các linh thú ẩn hiện phía xa.
Từ hoàn cảnh ác liệt âm u tối tăm đi ra bỗng đến nơi đẹp như tiên cảnh, trong phút chốc có cảm giác như thăng tiên.
Ngay cả đại ma vương Tà Nguyệt cũng hít thở không khí mới mẻ, vẻ mặt say mê.
Đinh Hạo thả thần thức quan sát bốn phía, thầm giật nảyêu ma ình. Bởi vì thần thức phản hồi bốn phía như hoang mạc, không có đá, nước chảy, linh thú gì, hoang vu, cằn cỗi, hẻo lánh y như trước. Hay tất cả là ảo cảnh?
Nhưng thứ trước mắt chân thật rõ ràng.
Đinh Hạo ngồi xuống bứt mấy gốc cỏ lên, cảm giác rất chân thật, không hề hư ảo, lạ quá.
Tục ngữ nói mắt thấy là thật, thứ trước mắt không có vẻ gì là ảo trận, tay chạm vào cũng chân thật nhưng tại sao thần thức không quan sát được?
Đinh Hạo quay đầu nhìn biểu tình mấy người khác, vẻ mặt các cường giả thần cảnh bình thường chứng minh bọn họ không phát hiện điều lạ gì. Đinh Hạo càng thấy lạ hơn. Nên biết chí tôn cường giả thần cảnh dù không tu luyện Thắng Tự Quyết, thần thức không bằng Đinh Hạo nhưng dù gì cũng tồn tại đỉnh cao, không thể nào không phát hiện được gì.
Đinh Hạo đang suy nghĩ thì đại ma vương Tà Nguyệt đã kiềm không được nhảy lên bắt linh điệp, nhảy nhót reo hò. Đại ma vương Tà Nguyệt còn chui vào suối nhỏ bắt cá, kết quả không thấy con cá nào. Đại ma vương Tà Nguyệt không cam lòng, nó ngẫm nghĩ, lấy con cẩm lý lúc trước bắt được ra khỏi không gian trữ vật bỏ vào suối nhỏ, muốn trải qua cảm giác vui sướng bắt cá. Kết quả cẩm lý vào con suối thì suối bốc hơi thành sương trắng xóa.
Cẩm lý là hỏa diễm chi tinh hoa, một trong những thứ chí dương nhất trên đời, suối nhỏ sao chịu nổi câm lý?
Mọi người thấy vậy bật cười.
Chỉ có vẻ mặt Đinh Hạo là càng trầm trọng. Một loạt hành động buồn cười của đại ma vương Tà Nguyệt khiến hoa viên xinh đẹp này càng chân thật hơn, mọi phản ứng không chút sơ hở. Nhưng so với điều thần thức Đinh Hạo phát hiện thì hoa càng quái dị.
Đinh Hồng Lệ nhíu mày, dường như mọi thứ vượt ngoài dự đoán của nàng.
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.
Đinh Hồng Lệ luôn cầm vật như kim chỉ nam cẩn thận dò xét, nhắm đúng một hướng dẫn mọi người đi.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, đi tới sóng vai bên Đinh Hồng Lệ.
Đinh Hạo nói:
- Lần này ta cùng Đinh tôn chủ đi trước.
Đinh Hạo không nói ra điều mình phát hiện tránh cho không khí nặng nề không cần thiết.
Đinh Hồng Lệ liếc Đinh Hạo, đăm chiêu. Đinh Hồng Lệ không nói gì, gật đầu đi tiếp.
Một nén nhang sau.
Đinh Hạo lên tiếng:
- Ngừng.
Vẻ mặt Đinh Hạo trầm ngâm.
Đinh Hồng Lệ nhìn Đinh Hạo, không biết xảy ra chuyện gì nhưng nàng vẫy tay, các cường giả thần cảnh ngừng lại.
Đinh Hạo mở miệng nói:
- Tình huống có chút không đúng, tất cả xếp thành hàng. Mỗi người đứng chung một bước, không được sai lệch, đi theo ta thành hàng dài tiến lên.
Mọi người nhìn Đinh Hạo lại ngó con đường phía trước, biểu tình nghi hoặc.
Trước mắt là bãi cỏ mềm um tùm, trông bằng phẳng, không có sóng năng lượng trận pháp minh văn gì, không có hơi thở nguy hiểm, không hiểu sao Đinh Hạo bỗng nói ra lời như vậy.
Đinh Hạo không giải thích.
Đinh Hạo nhún mũi chân, một hòn đá cỡ nắm tay bị hất bay lên rơi cách ba thước. Không gian dao động, cục đá biến mất không biết đi đâu, như thể chớp mắt hòn đá bị cắt nát phân giải thành vật chất nguyên thủy nhất. Toàn quá trình không có chút không gian dao động, rất quái dị.
Đám người biến sắc mặt.
Đinh Hồng Lệ nhíu mày nói:
- Nghe lời Đinh Hạo.
Các cường giả thần cảnh không phản đối nữa.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Đinh Hạo phát hiện thứ bọn họ không nhìn thấy, không cảm giác được. Thứ có thể đánh lừa cảm ứng của nhiều cường giả thần cảnh chắc chắn là rất khủng bố.
Theo chỉ dẫn của Đinh Hạo, mọi người xếp thành hàng từng bước một đi tới. Mỗi người đạp dấu chân Đinh Hạo, không phát hiện điều gì lạ. Cỏ xanh dưới chân mềm mại thoải mái, gió nhẹ thổi có mùi cỏ ngai ngái.
Khoảng nửa nén nhang sau, Đinh Hạo thở hắt ra, chậm rãi nói:
- Tốt rồi, có thể.
Mọi người thở phào.
Tống Khuyết nhìn Đinh Hạo, nghi hoặc hỏi:
- Tam đệ phát hiện điều gì sao?
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Tạm thời không rõ ràng nhưng những gì chúng ta thấy, cảm giác được dường như không phải chân thật. Nó là ảo trận hầu như gạt mọi cảm giác của chúng ta, sau lưng ẩn giấu sát khí lớn.
Mọi người rung động nghe Đinh Hạo nói.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 1399: Còn ai dám quấy rầy meo bắt cá (hạ)?
10.0/10 từ 16 lượt.