Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1361: Lông chim của ta rất đẹp
Cự thú màu trắng ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, bất mãn bĩu môi:
- Này, ta nói này nhân sủng, ngươi càng lúc càng rút lui, bị thứ không có sức chiến đấu này buộc tới mức chật vật.
Cự thú màu trắng nói rồi ném Xuất Vân Thiên Thương ra ngoài như vứt rác.
Bên kia.
Đinh Hạo, Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh đã đấu xong.
Đinh Hạo trả giá áo xanh thành tro, ngực và lưng bị đốt trọi đổi lấy eo Mạc Hoàng Thiên Linh bị chặt đứt, nổ nát nửa cái đầu Doãn Vinh.
Nhìn như là lưỡng bại câu thương nhưng thật ra đây là kết quả Đinh Hạo muốn.
Đinh Hạo nuốt mấy viên thần đan, nguyên khí cuồn cuộn rót vào cơ thể không ngừng chữa lành vết thương, bổ khuyết huyền khí trống rỗng, da thịt bị đốt thê thảm chậm rãi lành lặn.
Phía đối diện, Doãn Vinh, Mạc Hoàng Thiên Linh vừa kinh vừa giận phát hiện miệng vết thương tràn ngập lực lượng xa lạ cắn nuốt, đồng hóa huyền lực của bọn họ, phá hỏng thân hình, vết thương lành rất chậm.
Bị thương nặng như vậy dù là cường giả thần cảnh cũng mất mấy năm mới khỏe mạnh được.
Chịu thiệt lớn.
Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh vừa kinh vừa giận trừng Đinh Hạo, lòng thầm sợ hãi.
Lúc này Đinh Hạo không thèm nhìn Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh.
Đinh Hạo thở dốc chửi thề:
- Bà nội nó!
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn cự thú màu trắng, nói:
- Bà nội meo, mấy hôm nay ngươi biến đi đâu? Sao bây giờ mới tới?
- Nhân sủng, ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ta cảm thấy ngươi nên tôn trọng ta một chút.
Cự thú màu trắng đứng trên trời, thanh âm như sấm, đôi mắt to như tinh cầu bắn ra tia sáng đắc ý khoe vuốt to như dãy núi.
Cự thú màu trắng la lên:
- Bây giờ meo rất cường đại, ha ha ha ha ha ha!
Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh thấy hình ảnh này thì lộ biểu tình mừng rỡ.
Hình như Đinh Hạo và cự thú màu trắng ma thú diệt thế đột nhiên xuất hiện không tốt đẹp như Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ thừa dịp này làm cái gì.
Nhưng chớp mắt.
- Cường đại! Cường đại cái đầu ngươi! Cường đại này!
Đinh Hạo như phát điên lao qua đánh đầu cự thú màu trắng. Tuy rằng trước cái đầu to như ngọn núi thì thân thể Đinh Hạo nhỏ cỡ ocnjg cỏ, thế nhưng cự thú màu trắng hoảng loạn giơ vuốt ôm đầu mình.
Cự thú màu trắng tức giận gầm lên:
- Meo... Nhân sủng, dừng tay!
Tiếng sấm ầm vang, nhiều đệ tử tứ đại thế gia bị chấn đắc miệng mũi ngũ quan trào máu, sợ hãi thụt lùi.
Đinh Hạo tiếp tục đánh:
- Dừng tay! Dừng tay cái đầu ngươi! Dừng tay này!
Cự thú màu trắng thụt lùi thân thể như núi cao, nó rống to:
- Meo giận rồi, bây giờ meo rất hung tàn... Ui da, đau đau đau đau, mau dừng tay, nếu không đừng trách meo không nể mặt ngươi!
Đinh Hạo tiếp tục điên cuồng đánh:
- Nể mặt? Nể mặt cái đầu ngươi! Nể mặt này!
Cự thú màu trắng tức giận oán trách:
- Ui, mau dừng tay, nhân sủng, ngươi... Ngươi cho ta chút mặt mũi đi, nhiều người như vậy... Meo bà nội nó, ta khó khăn lắm tạo ra hình tượng cường giả đều bị ngươi phá hủy hết, hu hu hu... Meo!
Đinh Hạo bình tĩnh trở lại.
Mắt Đinh Hạo ngấn lệ, giang hai tay ôm chặt đầu cự thú màu trắng, không còn vẻ điên cuồng.
Đinh Hạo vô cùng dịu dàng nói:
- Mèo con mập chết tiệt này, sao bây giờ mới trở về, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết...
Cùng lúc đó.
Cự thú màu trắng nhanh chóng thu nhỏ chớp mắt biến thành con mèo mập trắng tinh, vừa tròn vừa béo vừa đáng yêu nằm trên vai Đinh Hạo. Cự thú màu trắng thè lưỡi mềm liếm mặt Đinh Hạo, kêu meo meo.
Không phải đại ma vương Tà Nguyệt thì là ai?
- Meo!
Đại ma vương Tà Nguyệt dụi đầu vào gò má Đinh Hạo, như cô nhi lang thang tìm thấy người thân.
Người xung quanh nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Một... Một... Một con mèo?
Sao có thể? Cự thú màu trắng uy chấn thiên địa, một vuốt gần như giết một cường giả thần cảnh là con mèo đáng yêu mập ngu? Hình tượng chuyển biến làm người ta khó thể chấp nhận.
Cơ mặt Xuất Vân Thiên Thương co giật.
Làm sao có thể?
Lão bị một con mèo đánh bại?
- Ủa? Cánh của ngươi đâu?
Đinh Hạo nắm đại ma vương Tà Nguyệt trong tay, mặc nó vùng vẫy phản đối bị hắn xoa nắn. Xúc cảm quen thuộc làm người ta nhớ quá, Đinh Hạo chợt nghĩ tới đại ma vương Tà Nguyệt có hai đôi cánh sao bây giờ không thấy?
Đại ma vương Tà Nguyệt đắc ý nói:
- Cất đi rồi.
Lưng đại ma vương Tà Nguyệt lóe ánh sáng bạc biến ảo ra sáu đôi cánh trắng tinh cực kỳ xinh đẹp, ưu nhã vỗ cánh.
Đại ma vương Tà Nguyệt nói:
- Như thế nào? Có phải là rất đẹp không? Hì hì, lúc dùng thì biến ra, không cần thì cất đi, tiện lợi vô cùng. Hình như ngươi rất giật mình? Meo, ha ha ha ha ha ha! Lông chim của ta đẹp quá phải không? Ta cho ngươi biết, thế giới này không có sinh vật nào mọc cánh đẹp bằng ta...
Đại ma vương Tà Nguyệt chưa nói xong, một cái bóng bảy sắc xẹt qua không trung, là phượng vũ hoàng điểu.
Phượng vũ hoàng điểu là loại chim quý hiếm đặc sản của Nam Hoang, có lông chim bảy sắc đẹp như phượng hoàng, được gọi là loài cầm đẹp nhất Nam Hoang. Phượng vũ hoàng điểu giang cánh lấp lánh ánh sáng đủ màu mộng ảo.
Có lẽ lúc trước phượng vũ hoàng điểu bị chiến đấu kịch liệt hù sợ nên ngốc nghếch bay trên bầu trời, cánh xinh đẹp, cái đuôi dài tỏa ánh sáng mộng ảo, cực kỳ xinh đẹp.
Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn lông chim bảy sắc của phượng vũ hoàng điểu lại ngó cánh trắng của mình, nhìn biểu tình của Đinh Hạo, người xung quanh. Nụ cười đông trên mặt đại ma vương Tà Nguyệt.
Đại ma vương Tà Nguyệt nổi khùng.
Đại ma vương Tà Nguyệt há mồm phun cột lửa.
Bùm!
Phượng vũ hoàng điểu tội nghiệp bị đốt thành than rơi xuống.
Đại ma vương Tà Nguyệt vô tội chớp mắt nói:
- Thấy chưa? Trước lông chim xinh đẹp của meo thì con chim ngốc cũng phải xấu hổ tự sát.
Đại ma vương Tà Nguyệt lầm bầm với giọng nói chỉ bản thân nghe thấy:
- Dám đối nghịch với ta, meo, giờ thì lông chim của ta là đẹp nhất.
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Mọi người che mặt.
Lòng tự trọng đâu?
Thấy vẻ mặt của mọi người, đại ma vương Tà Nguyệt lập tức đổi đề tài.
Đại ma vương Tà Nguyệt vươn vuốt chỉ ba cường giả thần cảnh Mạc Hoàng Thiên Linh, Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh.
Đại ma vương Tà Nguyệt chảy nước miếng hỏi:
- Mấy lão già này là gì? Sao ngươi đánh nhau với bọn họ? Trông thần hồn của hjọ có vẻ ngon, hay ta cắn chết hết ăn luôn?
Đại ma vương Tà Nguyệt thốt lời làm ba cường giả thần cảnh Mạc Hoàng Thiên Linh, Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh đánh rùng mình.
Xuất Vân Thiên Thương truyền âm:
- Xuất động thần khí tổ tông.
Xuất Vân Thiên Thương thấy sợ, con mèo nhỏ đáng yêu màu trắng có sức chiến đấu rất khủng bố, nghe có vẻ nó khoái nuốt thần hồn cường giả, không chừng thật sự nó sẽ nuốt ba người.
Mạc Hoàng Thiên Linh gật gật đầu, trong con ngươi điên cuồng lóe ánh sáng độc ác.
Đao Kiếm Thần Hoàng
- Này, ta nói này nhân sủng, ngươi càng lúc càng rút lui, bị thứ không có sức chiến đấu này buộc tới mức chật vật.
Cự thú màu trắng nói rồi ném Xuất Vân Thiên Thương ra ngoài như vứt rác.
Bên kia.
Đinh Hạo, Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh đã đấu xong.
Đinh Hạo trả giá áo xanh thành tro, ngực và lưng bị đốt trọi đổi lấy eo Mạc Hoàng Thiên Linh bị chặt đứt, nổ nát nửa cái đầu Doãn Vinh.
Nhìn như là lưỡng bại câu thương nhưng thật ra đây là kết quả Đinh Hạo muốn.
Đinh Hạo nuốt mấy viên thần đan, nguyên khí cuồn cuộn rót vào cơ thể không ngừng chữa lành vết thương, bổ khuyết huyền khí trống rỗng, da thịt bị đốt thê thảm chậm rãi lành lặn.
Phía đối diện, Doãn Vinh, Mạc Hoàng Thiên Linh vừa kinh vừa giận phát hiện miệng vết thương tràn ngập lực lượng xa lạ cắn nuốt, đồng hóa huyền lực của bọn họ, phá hỏng thân hình, vết thương lành rất chậm.
Bị thương nặng như vậy dù là cường giả thần cảnh cũng mất mấy năm mới khỏe mạnh được.
Chịu thiệt lớn.
Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh vừa kinh vừa giận trừng Đinh Hạo, lòng thầm sợ hãi.
Lúc này Đinh Hạo không thèm nhìn Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh.
Đinh Hạo thở dốc chửi thề:
- Bà nội nó!
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn cự thú màu trắng, nói:
- Bà nội meo, mấy hôm nay ngươi biến đi đâu? Sao bây giờ mới tới?
- Nhân sủng, ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ta cảm thấy ngươi nên tôn trọng ta một chút.
Cự thú màu trắng đứng trên trời, thanh âm như sấm, đôi mắt to như tinh cầu bắn ra tia sáng đắc ý khoe vuốt to như dãy núi.
Cự thú màu trắng la lên:
- Bây giờ meo rất cường đại, ha ha ha ha ha ha!
Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh thấy hình ảnh này thì lộ biểu tình mừng rỡ.
Hình như Đinh Hạo và cự thú màu trắng ma thú diệt thế đột nhiên xuất hiện không tốt đẹp như Mạc Hoàng Thiên Linh, Doãn Vinh nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ thừa dịp này làm cái gì.
Nhưng chớp mắt.
- Cường đại! Cường đại cái đầu ngươi! Cường đại này!
Đinh Hạo như phát điên lao qua đánh đầu cự thú màu trắng. Tuy rằng trước cái đầu to như ngọn núi thì thân thể Đinh Hạo nhỏ cỡ ocnjg cỏ, thế nhưng cự thú màu trắng hoảng loạn giơ vuốt ôm đầu mình.
Cự thú màu trắng tức giận gầm lên:
- Meo... Nhân sủng, dừng tay!
Tiếng sấm ầm vang, nhiều đệ tử tứ đại thế gia bị chấn đắc miệng mũi ngũ quan trào máu, sợ hãi thụt lùi.
Đinh Hạo tiếp tục đánh:
- Dừng tay! Dừng tay cái đầu ngươi! Dừng tay này!
Cự thú màu trắng thụt lùi thân thể như núi cao, nó rống to:
- Meo giận rồi, bây giờ meo rất hung tàn... Ui da, đau đau đau đau, mau dừng tay, nếu không đừng trách meo không nể mặt ngươi!
Đinh Hạo tiếp tục điên cuồng đánh:
- Nể mặt? Nể mặt cái đầu ngươi! Nể mặt này!
Cự thú màu trắng tức giận oán trách:
- Ui, mau dừng tay, nhân sủng, ngươi... Ngươi cho ta chút mặt mũi đi, nhiều người như vậy... Meo bà nội nó, ta khó khăn lắm tạo ra hình tượng cường giả đều bị ngươi phá hủy hết, hu hu hu... Meo!
Đinh Hạo bình tĩnh trở lại.
Mắt Đinh Hạo ngấn lệ, giang hai tay ôm chặt đầu cự thú màu trắng, không còn vẻ điên cuồng.
Đinh Hạo vô cùng dịu dàng nói:
- Mèo con mập chết tiệt này, sao bây giờ mới trở về, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết...
Cùng lúc đó.
Cự thú màu trắng nhanh chóng thu nhỏ chớp mắt biến thành con mèo mập trắng tinh, vừa tròn vừa béo vừa đáng yêu nằm trên vai Đinh Hạo. Cự thú màu trắng thè lưỡi mềm liếm mặt Đinh Hạo, kêu meo meo.
Không phải đại ma vương Tà Nguyệt thì là ai?
- Meo!
Đại ma vương Tà Nguyệt dụi đầu vào gò má Đinh Hạo, như cô nhi lang thang tìm thấy người thân.
Người xung quanh nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Một... Một... Một con mèo?
Sao có thể? Cự thú màu trắng uy chấn thiên địa, một vuốt gần như giết một cường giả thần cảnh là con mèo đáng yêu mập ngu? Hình tượng chuyển biến làm người ta khó thể chấp nhận.
Cơ mặt Xuất Vân Thiên Thương co giật.
Làm sao có thể?
Lão bị một con mèo đánh bại?
- Ủa? Cánh của ngươi đâu?
Đinh Hạo nắm đại ma vương Tà Nguyệt trong tay, mặc nó vùng vẫy phản đối bị hắn xoa nắn. Xúc cảm quen thuộc làm người ta nhớ quá, Đinh Hạo chợt nghĩ tới đại ma vương Tà Nguyệt có hai đôi cánh sao bây giờ không thấy?
Đại ma vương Tà Nguyệt đắc ý nói:
- Cất đi rồi.
Lưng đại ma vương Tà Nguyệt lóe ánh sáng bạc biến ảo ra sáu đôi cánh trắng tinh cực kỳ xinh đẹp, ưu nhã vỗ cánh.
Đại ma vương Tà Nguyệt nói:
- Như thế nào? Có phải là rất đẹp không? Hì hì, lúc dùng thì biến ra, không cần thì cất đi, tiện lợi vô cùng. Hình như ngươi rất giật mình? Meo, ha ha ha ha ha ha! Lông chim của ta đẹp quá phải không? Ta cho ngươi biết, thế giới này không có sinh vật nào mọc cánh đẹp bằng ta...
Đại ma vương Tà Nguyệt chưa nói xong, một cái bóng bảy sắc xẹt qua không trung, là phượng vũ hoàng điểu.
Phượng vũ hoàng điểu là loại chim quý hiếm đặc sản của Nam Hoang, có lông chim bảy sắc đẹp như phượng hoàng, được gọi là loài cầm đẹp nhất Nam Hoang. Phượng vũ hoàng điểu giang cánh lấp lánh ánh sáng đủ màu mộng ảo.
Có lẽ lúc trước phượng vũ hoàng điểu bị chiến đấu kịch liệt hù sợ nên ngốc nghếch bay trên bầu trời, cánh xinh đẹp, cái đuôi dài tỏa ánh sáng mộng ảo, cực kỳ xinh đẹp.
Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn lông chim bảy sắc của phượng vũ hoàng điểu lại ngó cánh trắng của mình, nhìn biểu tình của Đinh Hạo, người xung quanh. Nụ cười đông trên mặt đại ma vương Tà Nguyệt.
Đại ma vương Tà Nguyệt nổi khùng.
Đại ma vương Tà Nguyệt há mồm phun cột lửa.
Bùm!
Phượng vũ hoàng điểu tội nghiệp bị đốt thành than rơi xuống.
Đại ma vương Tà Nguyệt vô tội chớp mắt nói:
- Thấy chưa? Trước lông chim xinh đẹp của meo thì con chim ngốc cũng phải xấu hổ tự sát.
Đại ma vương Tà Nguyệt lầm bầm với giọng nói chỉ bản thân nghe thấy:
- Dám đối nghịch với ta, meo, giờ thì lông chim của ta là đẹp nhất.
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Mọi người che mặt.
Lòng tự trọng đâu?
Thấy vẻ mặt của mọi người, đại ma vương Tà Nguyệt lập tức đổi đề tài.
Đại ma vương Tà Nguyệt vươn vuốt chỉ ba cường giả thần cảnh Mạc Hoàng Thiên Linh, Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh.
Đại ma vương Tà Nguyệt chảy nước miếng hỏi:
- Mấy lão già này là gì? Sao ngươi đánh nhau với bọn họ? Trông thần hồn của hjọ có vẻ ngon, hay ta cắn chết hết ăn luôn?
Đại ma vương Tà Nguyệt thốt lời làm ba cường giả thần cảnh Mạc Hoàng Thiên Linh, Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh đánh rùng mình.
Xuất Vân Thiên Thương truyền âm:
- Xuất động thần khí tổ tông.
Xuất Vân Thiên Thương thấy sợ, con mèo nhỏ đáng yêu màu trắng có sức chiến đấu rất khủng bố, nghe có vẻ nó khoái nuốt thần hồn cường giả, không chừng thật sự nó sẽ nuốt ba người.
Mạc Hoàng Thiên Linh gật gật đầu, trong con ngươi điên cuồng lóe ánh sáng độc ác.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 1361: Lông chim của ta rất đẹp
10.0/10 từ 16 lượt.