Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
C67: Riviera
Câu cuối Nam Thái Gia nghe rõ ý tứ cô ám chỉ mình.
Thật lòng, thật lòng, thật lòng anh rất muốn giải thích rằng cô đã hiểu sai và đi quá xa rồi. Anh không phải không tôn trọng cô, nhưng tại giây phút sau khi Thiều Vân San nói xong ông trời như thể không cho anh cơ hội giải thích vì cô bỗng nhiên có điện thoại.
Vương Lục gọi điện tới, Thiều Vân San lập tức nghe ngay:
“Gọi tôi có chuyện gì vậy?”
Cô thấp giọng hỏi, một phần là vì cô muốn che đi cảm xúc của mình thông qua việc giả bộ tập trung nói chuyện với Vương Lục.
Nam Thái Gia vừa lái xe vừa liếc nhìn cô đầy áy náy. Cho tới khi dừng ở nơi anh muốn đưa cô đi chơi, cô vẫn còn nói chuyện điện thoại.
Đầu dây bên kia, Vương Lục dùng chất giọng nửa bất lực nửa buồn cười để nói với cô:
“Vân San, cô xem… Hàng Trình Vũ không ngờ đã gia nhập vào hội antifan của tôi, cầm đầu đám antifan chọc phá tôi trên khắp các mặt trận mạng xã hội rồi đấy!”
Thiều Vân San trong lòng cảm thấy bất lực, ngoài mặt vì ảnh hưởng từ Nam Thái Gia mà sắc mặt có chút vô cảm:
“Vậy à? Hai người đã nói với nhau những gì để khiến mọi chuyện thành cỡ này vậy?”
Cô không tin đơn phương một mình Hàng Trình Vũ tự ghen, tự chửi bới Vương Lục như thế. Vương Lục này cũng không phải dạng ăn chay niệm phật đâu.
Có điều Vương Lục nghe cô hỏi như vậy nên được đà tố giác với cô, anh không giấu diếm mà cũng phải thừa nhận bản thân mình đã chọc tức cậu nhóc đó khiến cho cậu ta tức điên. Nhưng nhấn mạnh rằng Vương Lục thật sự không ngờ tới Hàng Trình Vũ lại làm đến mức này, không những gia nhập còn lên hẳn chức cao trong hội antifan Vương Bảo Bối!!!
Hai người trò chuyện, tìm giải pháp cũng phải mất khoảng mười lăm phút hơn. Chắc chắn là vì Thiều Vân San cố ý kéo dài thời gian do cô biết Nam Thái Gia vẫn luôn chờ đợi mình. Sau cùng biết không thể kéo dài hơn, cô đành nói với Vương Lục:
“Để tôi nói chuyện với cậu ấy, có gì sẽ nhắn lại anh sau.”
Lời cô nói có nghĩa là sau khi tắt điện thoại, cô vẫn sẽ gọi cho người khác nữa. Nam Thái Gia căn đúng thời gian cô tắt máy để mở miệng, nhưng Thiều Vân San một tay thao tác gọi cho Hàng Trình Vũ trên điện thoại, một tay đưa tới bên môi ra hiệu ‘suỵt’ với anh.
Nam Thái Gia á khẩu.
“Alo…”
Thiều Vân San nhẹ giọng nói chuyện với Hàng Trình Vũ. Bình thường cô nói chuyện với cậu ấy luôn luôn nhẹ nhàng, khi đang bực mình Nam Thái Gia, chất giọng càng thêm ngọt ngào như thể muốn chọc tức anh. Chỉ là cô cũng không biết anh có cảm xúc gì không, hay là cô tự mình đa tình?
Hàng Trình Vũ ở trong bệnh viện, giờ này ở Mỹ đã tối nhưng ở nhà vẫn là buổi sáng. Thiều Vân San dù không hay trả lời tin nhắn Hàng Trình Vũ như lúc còn mặn nồng, tuy nhiên cô đều đặn hỏi thăm. Hàng Trình Vũ nhìn thời gian, thấy cô gọi sớm hơn hôm trước thì bảo:
“Chị gọi cho em sớm thế, chị đi chơi về rồi sao?”
Thiều Vân San trả lời:
“Chị chưa về…”
Nghe giọng cô là lạ, Hàng Trình Vũ tò mò hỏi:
“Chị đi với ai vậy?”
Thiều Vân San hơi chần chừ suy nghĩ, sau đó giả dối đáp:
“Với Viện Viện, còn có người của Thiều Thị.”
Nghe xác nhận vẫn là những người đó thì Hàng Trình Vũ yên tâm rồi.
Thiều Vân San bấy giờ mới nhắc đến chuyện cậu ấy gia nhập vào hội antifan Vương Lục. Y như rằng, Hàng Trình Vũ đã trở nên nóng nảy:
“Chị, tên đó hớt lẻo với chị sao?”
“Anh ấy nói với chị hết rồi, em chú ý nghỉ ngơi đi… đừng tham gia vào mấy trò đấy nữa.”
Nam Thái Gia không biết đầu dây bên kia nói với cô những gì, trong lòng sốt ruột không chịu được. Anh dùng ngón tay trỏ nhẹ vào cánh tay cô, hàm ý gọi cô hãy để ý tới anh.
Thiều Vân San quay sang nhìn anh, dù gương mặt không có vẻ gì cáu bẩn nhưng ánh mắt lạnh nhạt như người xa lạ khiến Nam Thái Gia cảm thấy hơi đau lòng. Thế rồi khi nghe cô nói câu ‘chút nữa chị sẽ gọi cho em sau…’ anh đã mừng rỡ ra mặt.
Cô tắt máy rồi, anh lập tức muốn giải thích, chỉ là không nghĩ tới cơ hội ngay trước mắt một lần nữa bị cướp mất. Vệ sĩ đứng ngoài chờ mãi không thấy người xuống xe đã đi tới gõ cửa tỏ ý muốn mở cửa giúp Thiều Vân San.
Thiều Vân San gật đầu với người đó rồi quay sang hỏi Nam Thái Gia:
“Xuống đây phải không?”
Nam Thái Gia lầm lũi gật đầu.
Thiều Vân San tự mở cửa xe, Nam Thái Gia cũng nhanh chóng xuống theo. Vệ sĩ của nơi này nhìn thấy anh, tầm mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở nên thận trọng:
“Nam gia, lâu rồi mới gặp Ngài. Ngài quay lại Las Vegas từ bao giờ vậy?”
Nam Thái Gia lạnh lùng như thường, đáp:
“Mới thôi.”
Tới đây rồi, anh chỉ đành tạm gác chuyện giải thích với cô lại. Có lẽ đợi lúc thích hợp, anh sẽ nói với cô.
Người kia nhìn sang Thiều Vân San ở bên cạnh anh, gương mặt lấp lánh ý cười ra hiệu mời vào trong:
“Xin mời Ngài và phu nhân… chúc hai người chơi vui vẻ.”
Những người tới casino hầu hết đều là những đại gia giàu nứt đố đổ vách, bên cạnh họ ít nhiều gì cũng phải có bạn gái, người tình hoặc số ít sẽ là vợ. Thế nhưng trước kia Nam Thái Gia luôn tới một mình, tới rồi cũng không kêu ‘phục vụ nữ’ thật là khác so với phần lớn những người khác. Nay đây, khi lần đầu tiên anh dẫn một người con gái tới, từ thần thái đến khí chất đều sánh ngang với anh… người biết về anh lại tự nhiên cho rằng đây chắc hẳn là vợ chưa cưới hoặc đã cưới mà chưa công khai của Nam Thái Gia.
Casino Riviera được mệnh danh là sòng bạc huyền thoại của Las Vegas, có lịch sử ra đời hàng chục năm kể từ thế kỷ 19. Là một trong những casino lớn nhất tại Dải Las Vegas, Riviera rộng hàng chục nghìn mét vuông với thiết kế bao gồm sòng bạc và khu nghỉ dưỡng cao cấp phía trên các tầng cao.
Ngoài ra nơi này còn có nhiều show diễn hay ho khi mời về những ngôi sao đình đám hàng đầu thế giới, thi thoảng còn là nơi được xây dựng làm bối cảnh cho mấy bộ phim đình đám của Hollywood. Vừa biết cách đổi mới cho khách làng chơi, vừa mang không gian sang trọng, xa hoa nâng tầm giá trị cho những người tới nên Casino Riviera thu hút rất nhiều giới thượng lưu từ khắp các nơi trên thế giới đổ về.
Nam Thái Gia nhiều năm sống ở Las Vegas, ảnh hưởng mạnh mẽ từ phong cách hào nhoáng như vậy cho nên khi một lần nữa quay trở lại nước nhà xây dựng lên đế chế của riêng anh thì điển hình nhất chính là linh hồn của phố Nam Thị luôn pha lẫn một chút yếu tố xa hoa của Las Vegas. Và… những người có cực kỳ nhiều tiền cho dù trên thế giới hay tại đất nước sinh ra anh cũng chưa bao giờ chê mô hình giúp giới nhà giàu nâng tầm giá trị như thế.
Anh không sai, có điều anh dành tâm huyết và chỉ hướng tới một phần trăm nhỏ đối tượng thì nghiễm nhiên sẽ gặp phản ứng ngược của phần trăm lớn những người còn lại…
Từ bên ngoài vào tới bên trong, Thiều Vân San đi bên cạnh Nam Thái Gia cũng được hưởng ké hào quang của anh khi cứ cách vài mét lại có người tới chào hỏi một lượt. Hết nhân viên, quản lý của casino, một lúc sau lại đến giám đốc rồi cả những vị khách nước ngoài nghe ngóng tin tức anh quay trở lại cũng chạy tới múa mép, chào hỏi một phen.
Cũng may ngoại ngữ của Phí Tiểu Uyển khá tốt cho nên cô nghe hiểu và đối đáp với mấy người họ ngon ơ, không bị khó xử. Mà câu hỏi cô nghe được nhiều nhất chính là:
“Đây là nửa kia của Ngài sao, Nam gia?”
Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết