Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
C134: Ngoại truyện - ba mẹ chồng 1
Mối quan hệ gia đình của Nam Thái Gia nói đơn giản thì không đúng nhưng nếu nói phức tạp cũng không phải.
Nam Thị từ nhiều năm về trước đã phát triển mạnh mẽ là nhờ có công sức của cả ba và mẹ anh. Khi sinh anh ra ba anh bắt đầu không còn chung thủy, mẹ anh cố gắng được vài năm thì cũng buông xuôi đoạn hôn nhân này.
Vướng với nhau một đứa con, lại vướng phân chia tài sản, người nọ sợ thua thiệt hơn người kia nên nhất quyết không bên nào chịu ly hôn. Thời đó hai người họ còn kéo nhau làm cam kết không được để những đứa con riêng sau này tranh chấp tài sản với con chung của hai người, xem như là đền bù cho Nam Thái Gia khi đó vẫn còn nhỏ. Mặc dù hai ông bà đều có cổ phần lớn trong tập đoàn nhưng chỉ là đại diện để hưởng lợi ích ở bên nước ngoài chứ không can thiệp quá nhiều.
Nghe thì rất phức tạp, nhưng tóm gọn lại là: ép Nam Thái Gia trưởng thành từ sớm, tiếp quản công ty từ sớm còn hai ông bà mỗi người một hướng, hằng tháng hằng năm chỉ cần nhận tiền hưởng thụ là được rồi.
Nam Thái Gia sau vài năm chung sống với cô, khi có con mới chịu nói cho cô nghe về gia đình của mình. Lúc đó, hai người nằm cạnh nhau, xa xa kia là nôi của con trai. Có lẽ khi có con đã động vào nỗi đau trong lòng anh, cô nhớ lúc đó anh vừa kể với cô vừa không cầm được nước mắt.
Anh nói:
“Trước kia anh không cần thứ gọi là gia đình, cũng chưa bao giờ cảm thấy nó quan trọng. Nhưng từ khi ở với em, em đã cho anh hiểu thế nào là hơi ấm gia đình… anh không còn mạnh mẽ như thế nữa… San… vợ à… em là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của anh, em và con là gia đình của anh. Thiếu em và con anh sợ mình sẽ chết mất…”
Thiều Vân San thương anh lắm, cô biết nỗi lòng người đàn ông có nhiều cay đắng. Cô rất ít khi thấy anh khóc, mỗi lần anh khóc là cô cũng không kiềm chế được mà khóc theo anh. Cô ôm chặt anh, hai hàng nước mắt chảy dài, ân hận ngàn lần lên tiếng:
“Em xin lỗi… là lỗi do em… Nếu không phải vì em anh cũng không phải chịu một cuộc sống như thế…”
Nam Thái Gia không hiểu vợ nói gì, lại ra sức vỗ về cô, anh nói không phải lỗi của cô và cô không liên quan. Cô lại tự trách mình thật nhiều, chính cô là người tạo ra số phận bi thảm đó của anh, rõ ràng lúc viết rất bình thường tại sao khi chính tai nghe anh kể lại cảm thấy giống như cô đã vẽ ra cuộc sống địa ngục?
Hai người không ai chịu thua ai, cứ cùng nhau khóc tu tu khiến Nam Minh Triều tuổi nhỏ vô tri miệng còn hơi sữa bị thức giấc khóc ré lên. Hai ông bà không muốn ngủ vậy thì để cho hai ông bà thức dỗ tôi ngủ vậy.
Cả đêm dỗ dành con trai quấy nhiễu, hai người vừa giận vừa thẹn.
“Tại anh đấy!”
“Tại em mà!”
Đổ lỗi đến tận khi Thiều Khước sang trông cháu vào sáng hôm sau vẫn chưa thôi. Đầu buổi chiều, để con cho vú nuôi và ông ngoại trông còn hai vợ chồng đi hẹn hò.
Từ ngày sinh con đến giờ đã hai tháng hai người chưa được tới Proud vui chơi. Sau nhiều năm, Nam Thái Gia dù muốn ‘ngăn chặn’ khách hờ tới thì vẫn không thoát khỏi số phận Proud hot lên và nhiều người đổ xô đến. Đâm ra, nơi này để đảm bảo quyền lợi cho khách lâu năm phải nâng lên thành mô hình VIP và những quyền lợi khác biệt.
Chơi ở Proud chán chê, Thiều Vân San lại kéo Nam Thái Gia cùng đi spa chăm sóc cơ thể sau sinh với mình. Lúc cô đang được hai nhân viên matxa chăm sóc, bên ngoài Nam Thái Gia nhận được cuộc gọi của Thiều Khước. Sắc mặt anh sau đấy đã trở nên không tốt.
“Vợ chồng con sẽ về ngay.”
Nói như thế để Thiều Khước yên tâm chứ Nam Thái Gia còn lâu mới dám vào thúc giục vợ matxa nhanh nhanh. Anh thấy việc làm đó hơi dư thừa.
Chờ gần một tiếng sau Thiều Vân San cũng làm xong liệu trình, cô cùng anh ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Quên mất hai ngày nữa là đến chu trình chăm sóc sau sinh của bệnh viện… haizzz, nhiều tiền quá cũng khổ, sức khỏe cũng có thể mua được.”
Khóa sau sinh của cô còn chưa hết cô đã đăng ký riêng bên ngoài, cũng chỉ vì Nam Thị mới đầu tư xây một spa chuyên về sức khỏe bà bầu, quy mô xịn sò như vậy thì thân là bà chủ cô cũng phải đăng ký một xuất chứ.
Thấy Nam Thái Gia hơi mất tập trung, cô hỏi:
“Giờ đi ăn ở đâu đây?”
Nam Thái Gia chần chừ một lúc, lại thấp giọng hỏi ý kiến cô:
“Nhà có khách, em có muốn về không?”
“Khách nào?”
Cô tự nhiên hỏi.
Văn hóa gia đình của Thiều gia hay bây giờ là Nam gia nho nhỏ của cô rất giống nhau, cô không thích ồn ào khách khứa và anh cũng vậy nên việc gia đình có khách là rất hiếm khi, trừ khi là những dịp quan trọng như tân gia, sinh nhật hay bây giờ là đầu tháng cho con…
Nam Thái Gia ậm ừ không nói thì cô biết là khách đặc biệt, vậy nên không đi ăn nữa mà trở về nhà luôn. Lúc đi qua cổng quả nhiên thấy bên trong có tận mấy chiếc xe ô tô lạ, có xe biển số còn giống với khu biệt phủ Nam gia trước kia.
Cô ngờ ngợ trong người, lại vờ như không để tâm mà nhắc anh:
Mấy năm trước, cô đã từng thuyết phục anh cũng nên chăm chỉ đi matxa bên ngoài để cải thiện sức khỏe, nhưng Nam Thái Gia chê không sạch sẽ. Anh nói anh muốn được cô matxa cho, cô cũng nghe theo, hai người có hẳn riêng một phòng matxa kiêm phòng giao lưu thân thể. Rất hiếm khi có thể thực hiện xong liệu trình, đa phần giữa chừng cả hai đã không chịu được mà lao vào nhau rồi.
Đôi mày Nam Thái Gia đang nhíu lại nghe cô nói cũng từ từ giãn ra, có vợ ở đây tự dưng anh đỡ căng thẳng hơn hẳn.
Bên trong nhà, tiếng bập bẹ oe oe của Nam Minh Triều truyền ra, còn có tiếng nói bi bi bô bô của mấy đứa cháu nhà em trai. Lúc bước vào trong, cô nhìn thấy trên ghế chính Nam Thái Gia hay ngồi bây giờ đã xuất hiện một gương mặt lạ hoắc, không những một mà tận vài gương mặt lạ nữa. Nhưng thật kỳ diệu, Thiều Vân San có thể đoán ra những người đó là ai.
Đôi mắt đang vương vấn ý cười lập tức chuyển lạnh, cô liếc nhìn Nam Thái Gia bên cạnh. Sắc mặt anh cũng kém đi rất nhiều. Cánh tay đang khoác tay anh dần di chuyển xuống dưới, đan chặt vào bàn tay người đàn ông.
“Anh chị về rồi ạ.”
Tiếng chào của Thiều Phong Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, bấy giờ cô mới để ý không những có em trai có Elisa còn có đủ cả bốn đứa cháu cùng mấy vú nuôi của mấy đứa cháu đều có mặt ở đây. Cô nhìn số lượng nhà mình đông như vậy, lại nhìn tới Khước Đại Gia đang vờ như không liên quan mà chơi với cháu ngoại.
“Minh Triều của ông đáng yêu chưa này… xem kìa xem kìa… cái mỏ chu chu giống y như mẹ con vậy…”
Nam Minh Triều được khen mà phấn khích, miệng sữa ướt nhẹp bập bẹ bắn cả vào mặt ông nhưng hai ông cháu vẫn rất hớn hở cười đùa.
Cô còn không biết đây là chiêu trò của ông sao… ông gọi cả nhà em trai sang như vậy là muốn để cho ba mẹ Nam Thái Gia và gia đình riêng của ông bà ấy hiểu được ai đông hơn ai đây mà.
Tình cảnh hai ông cháu thân thiết khiến ba mẹ Nam Thái Gia đều cảm thấy chướng mắt như thể đang bị chửi khéo. Thiều Vân San tinh tế nhìn ra địch ý trong mắt mấy người họ, cô cùng anh đi tới ngồi xuống ghế sô pha.
“Anh nói nhà chúng ta có khách, là mấy vị này sao… Mau giới thiệu cho em biết họ là ai đi.”
Nam Thái Gia, Thiều Khước và hai vợ chồng Thiều Phong Vân đều không tin cô không nhìn ra. Vì dù thế nào, nhìn người ngồi ghế chính và người phụ nữ ngồi gần đó đều có nét giống Nam Thái Gia.
Nam Thái Gia cũng thuận theo cô, anh hướng tay lần lượt về phía ba mẹ mình giới thiệu:
“Đây là Nam lão gia, đây là Nam phu nhân.”
“Con…”
Nam lão gia nghe vậy sắc mặt lập tức xanh mét.
“Thái Gia, con đối với ba con thì cũng thôi đi, sao đến cả mẹ con cũng tỏ thái độ như vậy?”
Nam phu nhân là người phụ nữ có gương mặt rất bén, khi bà nói, giọng nói the thé lơ lớ do ở nước ngoài nhiều năm đã dọa đến mấy đứa trẻ. Kết quả một đứa khóc, kéo theo bốn đứa khác cũng khóc.
Thằng bé chín tuổi ở bên cạnh Nam phu nhân nhăn mày nhăn mặt nói:
“Mẹ, mấy đứa nó thật ồn ào.”
Nam phu nhân dẫn theo con chung của mình và tình nhân trẻ một nhà ba người đông đủ, còn Nam lão gia thì dẫn theo người tình của mình cũng bế theo đứa bé là con chung thứ hai của hai người.
Sau câu nói của thằng bé kia, sắc mặt gia đình cô ai nấy đều gượng gạo.
“Ồ, thì ra là ba mẹ chồng. Con với chồng kết hôn cũng lâu rồi nhưng bây giờ mới được gặp mặt ba mẹ, thứ lỗi cho con không tiếp đón tử tế.”
Thời điểm tổ chức hôn lễ cô gửi thiệp mời họ không về, khi đó chỉ có mình Thiều Khước là trưởng bối của hai bên, khách khứa không nói gì nhưng sau lưng chắc chắn đã bàn tán rất nhiều về gia đình cô, đặc biệt là chê cười chồng cô không có gia đình dù cha mẹ đang sống sờ sờ. Họ không vừa ý cô hay là có mâu thuẫn cá nhân với nhau thì cũng phải cho chồng cô một chút mặt mũi chứ?
Họ đã như thế thì hiện tại đừng trách cô chỉ coi họ là khách.
Cô nói với Viện Viện giờ đã là quản gia của đám giúp việc đông như kiến trong nhà:
“Em mau chuẩn bị trà bánh đi.”
“Dạ.”
Chút việc này vốn dĩ không phải nhắc, chẳng qua thân phận mấy người nọ đặc biệt nên con bé mới chờ ý của cô.
Thiều Vân San đứng dậy đi tới bế Nam Minh Triều lên quay lại gần chỗ của Nam Thái Gia ngồi, cũng là gần với thằng bé chín tuổi kia nhất.
Nam phu nhân và Nam lão gia tránh không được ánh mắt đánh giá cô. Nhất là Nam phu nhân, bà vốn dĩ không xem trọng đứa con dâu này, nhưng mới gặp mặt đã bị mỉa mai khiến bà không vui.
“Con à… con sợ lắm sao… con cứ khóc đi, ba mẹ không chê con… đặc quyền của con là được khóc, được làm nũng mà…”
Cô ôm con trai dỗ dành, chọc chọc trêu thằng bé. Không biết nghĩ gì cô còn nói thêm:
“Chỉ có những đứa trẻ bị bỏ rơi thì khi khóc, khi làm nũng mới không được ai dỗ dành thôi… Phải không anh?”
Cô hỏi Nam Thái Gia bên cạnh, hàm ý của cô muốn nhắc tới chuyện ba mẹ bỏ anh từ sớm để anh tự sinh tự diệt nhiều năm, anh hiểu. Nhưng anh không ghi hận hai người họ như cô nghĩ đâu, anh vốn không quan tâm họ nhiều đến vậy, cô không cần nhọc tâm nhọc sức mỉa mai họ. Một mặt nghĩ như thế nhưng khi thấy vợ bênh vực mình, lòng anh cũng ấm áp bao nhiêu.
“Ừ.”
Anh đáp rồi chuyển sang chọc má con trai. Thằng bé nhìn thấy cả ba cả mẹ tươi cười thì nhanh chóng được vỗ về, cố ý kêu oe oe vài tiếng nữa rồi ngừng khóc.
Vừa nghe câu trả lời của anh, mắt phượng của cô đã đảo qua thằng bé con riêng kia.
“Em chắc là con riêng của mẹ chồng chị nhỉ… hồi bé em có khóc, có ồn ào không? Hay là từ khi sinh ra đã cười ‘ha ha ha’ hả? Được sống trong hạnh phúc bao bọc của ba mẹ thì cũng không nên ích kỷ như thế em nhé! Nếu mà chồng chị cũng giống như em, cũng ích kỷ thì giờ em không còn đứng ở đây được đâu.”
Không ai nghĩ Thiều Vân San lại mắng thẳng mặt thằng bé trước mặt người lớn như thế, thằng bé sợ hãi kêu lên rồi nép vào trong lòng Nam phu nhân.
“Cô nói cái gì đấy hả?”
Nam phu nhân trừng mắt với cô, cô ra vẻ đã biết lỗi mà nói:
“Con nói vậy khiến mẹ không vui sao? Mẹ thông cảm cho con, con bị trầm cảm sau sinh nên tính tình không được tốt, ba mẹ nghe lời nào không lọt tai thì cứ bỏ qua đi.”
Nam Thái Gia giật giật đuôi mắt, vợ bị trầm cảm gì vậy?
“Dù sao con cũng cảm thấy thắc mắc vì chồng con lớn lên không có ba mẹ bên cạnh anh ấy vẫn đủ tình cảm yêu thương mà sao một đứa trẻ có đầy đủ đã lớn bằng này rồi vẫn bất lịch sự như thế thôi… A… con không có ý gì đâu, đấy chỉ là suy nghĩ riêng của con thôi…”
Nam phu nhân đứng bật dậy chỉ tay vào mặt cô:
“Cô đang chửi vào mặt tôi đấy hả? Cô đừng tưởng chúng tôi không can thiệp thì nghĩ rằng mình đủ danh giá để bước vào nhà họ Nam này rồi chứ?”
Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết