Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
C129: Nhận ra rằng anh yêu em
An Liên khó mang thai, sau này mãi mới sinh được con gái, chưa được bao năm thì bà ấy cũng mất. Ông gà trống nuôi con, cảm thấy tính cách con gái càng lớn càng ngỗ nghịch khiến ông cho rằng vì con thiếu hơi ấm của người mẹ nên đã đi bước nữa cho con có đủ tình thương.
Mẹ của A Vân rất tốt, ông nhìn thấy bà ấy cố gắng chiều con gái riêng của ông, chỉ đáng tiếc nếu như sự kiên nhẫn và tình cảm không được đáp lại thì không một ai có thể gắn bó được lâu dài với con riêng của chồng. Bà ấy lựa chọn rời đi, ông tôn trọng. Bây giờ bà ấy ở bên nước ngoài cũng có gia đình riêng chỉ thi thoảng sẽ gọi điện cho ông hỏi thăm về A Vân.
Sau lần kết hôn thứ hai, ông đã rút kinh nghiệm, cũng không muốn con gái mình ảnh hưởng tới người khác nữa nên quyết định không lấy vợ tiếp.
Nhìn thấy Thiều Phong Vân đã dậy, theo dòng suy nghĩ của mình, ông lập tức hỏi han:
“Gần đây con có nghe điện thoại của mẹ con không?”
Vốn dĩ tâm trạng của Thiều Phong Vân rất tốt khi biết kết quả trúng tuyển đại học nguyện vọng một, thế nhưng sau khi nghe ông hỏi thì sắc mặt thằng bé đông cứng lại.
“Con không…”
Nói rồi thằng bé đã vội bỏ vào bếp không muốn ông tiếp tục câu chuyện này.
Ông ở phía sau biết mình lỡ lời nên không hỏi thêm nữa, thằng bé vẫn còn giận mẹ nó chuyện mẹ nó bỏ đi.
Thế nhưng ông lại không biết rằng nguyên nhân lớn là vì mẹ của Thiều Phong Vân sau khi lấy được chồng mới liên tục ép cậu đi cùng bà ấy sang nước ngoài. Trước kia con người cậu nhút nhát nên không đồng ý, bây giờ khi đã được chị gái yêu thương, gia đình hòa thuận cậu lại càng không muốn. Cậu muốn ở nhà với ba và chị, sau này cậu sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng chị gái đi du lịch vòng quanh thế giới.
…
Đầu giờ chiều, Nam Thái Gia và Thiều Vân San đã trở về. Không nghĩ tới trước cổng Thiều gia lại xuất hiện một bóng người, lạ mà như quen, quen mà như lạ.
Nhìn thấy người đó, Thiều Vân San đã giở giọng chua ngoa nói:
“Này thì hòa thuận, này thì êm ấm… Thiều Vân San này muốn sóng yên biển lặng nhưng ai đó vẫn không chịu yên thích giăng mây giăng hoa bên ngoài kia kìa.”
Hai người đi xem cũng định là nhờ thầy hóa giải điềm xui, không ngờ sư thầy lúc vừa nhìn thấy hai người đã cất tiếng khen ‘tướng số khớp thế này, gia đình càng ngày sẽ càng phất lên’. Sư thầy còn nói về việc hai người nếu cố gắng vun đắp thì sau này những thứ gì muốn đều sẽ có, tiền tài của cải không thiếu, gia đình hòa thuận, ấm no. Chỉ có duy nhất một thứ sư thầy nhấn mạnh là ‘hơi kém duyên’. Còn kém về điều gì thầy lại không nói rõ.
Ban đầu Thiều Vân San nghĩ hai phản diện cấp cao mà yêu nhau thì nhân đôi sự khó khăn đen đủi, nhưng sau khi nghe sư thầy nói cô lại len lỏi lòng tin. Có lẽ chính vì hai nhân vật khốn nạn nhất về với nhau, các đường mâu thuẫn của tuyến chính đã bị cắt đứt nên giờ cuộc sống mới tốt hơn?
Ngẫm lại không phải cả gia đình cô và gia đình con gái cưng bên đó đều tốt hơn à?
Dù lòng đã thanh thản hơn, nhưng khi về nhà nhìn thấy ‘người tình bé nhỏ’ của Nam Thái Gia, cô đâm ra vẫn ngứa miệng mỉa mai anh như thế. Nam Thái Gia ở bên cạnh không định xuống xe nhưng người kia cũng đã nhìn thấy xe anh về, không màng nguy hiểm mà xông ra chặn đường.
Tài xế phía trước bất đắc dĩ dừng lại, Thiều Vân San nhìn nét mặt khó xử của anh ta, cô nói với tài xế:
“Anh cứ dừng đi, để cho người ta còn tâm tình với nhau.”
Nam Thái Gia muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lạc Liên Chi đi tới gõ cửa bên phía Thiều Vân San, kính đen được hạ xuống, nhìn thấy gương mặt sắc sảo của cô, mặt cô ta gượng gạo đi vài phần.
Cô lạnh giọng nói:
“Anh ta ngồi bên kia, muốn nói gì thì sang đó kéo nhau xuống mà nói.”
Lạc Liên Chi vòng sang chỗ của Nam Thái Gia, gõ cửa kính xe bên phía anh nhưng anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
“Thái Gia… em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Thái Gia? Thái Gia?
Thiều Vân San bĩu môi, cô ghét bỏ liếc người đàn ông kia:
“Xuống đi, cho anh năm phút.”
Nghe vậy, Nam Thái Gia mới mở cửa xe đi xuống. Anh vừa đứng vững, cô đã kêu tài xế lái vào trong nhà luôn. Tài xế là anh đưa từ biệt phủ Nam gia tới, nhưng giờ người ta còn nghe lời cô hơn cả anh. Nếu không nghe cô thì chỉ có nước thất nghiệp, nhưng nếu nghe cô mà chống lại anh thì lại có câu cửa miệng như lá bùa giữ việc là ‘Cô Thiều bảo làm như vậy thưa Ngài’. Không phải bọn họ to gan đâu mà do anh ngầm cho phép bọn họ làm vậy.
…
“Anh yêu cô ấy sao?”
Tin đồn giữa Thiều Vân San và Nam Thái Gia bây giờ đã không còn là tin đồn nữa vì rất nhiều người trong khu này đều đã thấy anh và cô sống cùng nhau. Hai người ít khi đi tiệc tùng nhưng nếu đi sẽ cùng đi và không giấu diếm chuyện yêu đương. Lạc Liên Chi trước đó đã trốn tránh để không phải bắt gặp hai người trong những bữa tiệc, những đau đớn buồn bã vì thất tình đều đã trải qua đầy đau đớn trong những tháng gần đây.
“Anh có thể trả lời em thật lòng được không?”
Nam Thái Gia nhìn cô ấy, trong ánh mắt thấp thoáng tia giận vì anh vẫn nhớ ngày ấy Lạc Liên Chi đã đẩy ngã Thiều Vân San tại bữa tiệc sinh nhật.
“Tôi yêu cô ấy. Từ giờ đến cuối đời sẽ chỉ là cô ấy. Cho nên em hãy từ bỏ đi… đây không phải là lần đầu nhưng hy vọng sẽ là lần cuối để tôi phải nhắc lại. Ngoài kia có rất nhiều người khác phù hợp với em, nhưng tôi chắc chắn đó không bao giờ là tôi. Tôi mong là em hiểu.”
Anh hạ mình vì Thiều Vân San nhiều như vậy, Lạc Liên Chi đều nhìn ra hết chứ. Chỉ trách anh quá tàn nhẫn, chỉ trách bản thân mình là một người lụy tình mãi vẫn không dứt ra được.
“Có phải là vì ngày đó… khi chúng ta gặp cô ấy ở trung tâm thương mại, anh đã rung động rồi phải không?”
Lạc Liên Chi đã nghĩ rất nhiều, những lần gặp nhau, những lần trò chuyện đều nghiền ngẫm thật kỹ. Giờ đây cô ấy chỉ muốn làm rõ khúc mắc trong lòng mình mà thôi…
Nam Thái Gia bị câu hỏi đó làm cho sững người. Đột nhiên khiến anh phải suy nghĩ lại, có lẽ nào… ngay từ khoảnh khắc đó, lòng anh đã bắt đầu in thêm một hình bóng khác ngoài Nữ Nữ… cô gái thanh tao ngày đó anh từng cho rằng mình sẽ không bao giờ thay lòng từ khi có cảm tình với cô ấy…
Sau cùng, tất cả đều vô nghĩa khi gặp Thiều Vân San. Giờ đây Thiều Vân San giống như làn sóng thủy triều liên tục xâm chiếm con người anh, dần dần khiến anh có cảm giác cô mới chính là đặc biệt nhất, đặc biệt hơn cả Nữ Nữ. Và cô mới chính là ‘bản gốc’ trong lòng anh chứ chẳng phải là người thay thế như cô hay nói.
Khi câu nói của Lạc Liên Chi giúp anh hiểu rõ lòng mình, rõ ràng cơn giận trong anh đã nguôi ngoai nhưng anh vẫn cứ lạnh lùng nói:
“Đó không phải là việc của em.”
Lạc Liên Chi nở nụ cười bất lực:
“Thái Gia… em sắp đi nước ngoài rồi. Em đi rồi sẽ không làm ảnh hưởng tới tình cảm của anh và cô ấy nữa… như thế anh có thể đừng ghét em được không?”
“Sự hiện diện của em đã ảnh hưởng tới quan hệ của chúng tôi rồi… Cho nên, hãy đi đi, đi và tìm lại cuộc sống của chính mình. Đừng nghĩ về tôi nữa, em càng như vậy khiến tôi càng thấy thất vọng về em.”
Nói dứt lời, Nam Thái Gia đã quay người rời đi, anh nôn nóng muốn vào nhà, muốn gặp cô, nói những lời yêu thương và giải tỏa năng lượng yêu trong mình…
Ở phía sau, Lạc Liên Chi không kiềm được nước mắt, cô ấy hét lên:
“Nam Thái Gia, anh thật tàn nhẫn. Đến một câu tạm biệt tử tế anh cũng không cho em… Đời này anh đen đủi gặp phải Thiều Vân San… đúng là đáng đời anh lắm!!!”
Nói xong lời đó, Nam Thái Gia cũng khuất bóng sau cánh cổng lớn của Thiều gia. Lạc Liên Chi bên ngoài quỳ rạp dưới đất khóc như điên như dại, sau cùng cô ấy đã quyết định gọi điện cho mẹ của mình:
“Mẹ ơi… con muốn đi luôn, mẹ đặt vé máy bay cho con…”
Tắt máy, trước khi rời đi cô ấy nhìn về phía biệt thự Thiều gia, đau lòng kêu lên:
“Em đi đây… em không khiến anh phiền lòng nữa…”
Đứng ở trên tầng ba nhìn xuống, dù không nhìn rõ lắm nhưng Thiều Vân San có thể hiểu ra Lạc Liên Chi đã đau đớn cỡ nào. Cô buồn bã thở dài…
Trong cuốn sách viết nên bằng chính cuộc đời của mình, cô may mắn trở thành nhân vật chính. Nhưng xung quanh còn có rất nhiều người lạc lối, lạc vào trong sợi dây tơ hồng của người khác, trở thành nhân vật phụ tô điểm cho tình yêu của người khác…
Hy vọng rằng sau khi Lạc Liên Chi ra nước ngoài, cô ấy có thể tìm được định mệnh của mình, hy vọng cô ấy sẽ tìm ra đầu bên kia sợi tơ hồng… giống như ai đó. Vừa nghĩ như thế, vòng eo bỗng dưng bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên bên tai:
“Anh yêu em… rất yêu em.”
“…”
Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết