Đan Vũ Càn Khôn

Chương 97: Hồng Mục Chiến Trư (1)


Bành! Một đạo khí kình cường hoành phiêu phù trong nước đánh về phía thân thể Tần Phàm vẫn không nhúc nhích, nhưng lại không có chút phản ứng nào, chỉ huyết thủy càng đậm hơn từ trong "thi thể" đằng kia tuôn ra, mơ hồ áh mắt Tần Hạo Bạch.


- Đích thật đã chết rồi.


Tần Hạo Bạch lúc này mới yên tâm xuống, giải trừ võ giáp trên người, hiện giờ võ khí trong cơ thể hắn có thể nói là không còn chưa bao nhiêu nữa, còn cần lưu lại võ khí để bao lấy tim phổi, khiến mình có thể hoạt động tự do dưới nước.


Mà nhưng vào lúc này, "thi thể" Tần Phàm đột nhiên động, một đạo Huyết Ảnh lập tức bắn tới t rước mặt Tần Hạo Bạch.


- A, không hổ là đại thế gia đến từ Càn Kinh, thậm chí ngay cả Võ phù cũng có, bội phục bội phục!


Tần Phàm sắc mặt lạnh lùng, Linh Hàn Quyền Sáo kề ngay trước cổ Tần Hạo Bạch, truyền âm nói với hắn. Hiện giờ Tần Hạo Bạch này đã không còn võ giáp bao hộ nữa, Tần Phàm có thể lập tức giết chết hắn.


- Ngươi vẫn chưa chết!


Tần Hạo Bạch lộ ra thấn sắc cực kỳ khiếp sợ khủng hoảng. Text được lấy tại Truyện FULL


- Đừng giết ta, ta có thể cho ngươi tiền, võ kỹ cao cấp...


Xuyên thấu qua dòng nước huyết hồng đã trở nên mỏng manh hơn nhiều, hắn thấy được mặt mũi Tần Phàm tràn đầy sát cơ, vội vàng truyền âm nói ra.


- Những vật này ta cũng sẽ tìm được trong trữ vật giới chỉ củ ngươi mà!


Tần Phàm lộ ra một tia cười lạnh, nắm đấm bộc phát võ khí, trực tiếp đánh thủng khí quản Tần Hạo Bạch, cái cổ kia lập tức trở nên rách mướp, sau đó sinh cơ cũng trôi đi.



Tử vong đột nhiên hàng lâm, Tần Hạo Bạch trừng lớn mắt hai mắt, vô cùng không cam lòng.


- Đáng tiếc để Phương Trọng chạy thoát rồi.


Nhìn xem Tần Hạo Bạch đã hoàn toàn chết đi, Tần Phàm vốn còn muốn đuổi bắt Phương Trọng, nhưng hiện giờ Phương Trọng không biết đã trốn đi chỗ nào rồi, hơn nữa tổn thương trên người hắn vẫn chưa khỏi hẳn.


- Bất quá rất nhanh ta sẽ đi nhổ tận gốc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này, tạm thời để hắn sống lâu một chút đi!


Tần Phàm thầm nghĩ, sau đó vươn tay ra, trực tiếp gỡ trữ vật giới chỉ trên tay Tần Hạo Bạch xuống, tài sản của đệ tử Càn Kinh đại thế gia nhất định thập phần phong phú rồi.


- Lực công kích của võ phù quá kinh khủng, trong nháy mắt vừa rồi ta thật sự cho rằng mình không sống nổi đấy chứ!


Nhớ tới đạo đao khí vừa ro òi, trong lòng Tần Phàm vẫn còn sợ hãi, bất quá may mắn Ma Chủng đã tăng cường thể phách hắn không ít, hơn nữa dùng Kỳ Lân Tí bảo vệ bộ vị yếu hại, sau đó rồi lập tức phục dụng thuốc chữa thương, lúc này mới thoát được một kiếp.


- Ha ha, bất quá ta dùng thực lực võ giả lại có thể sống sót dưới công kích khủng bố như vậy, nếu để cho lão đầu biết rõ, khẳng định sẽ kinh ngạc một phen a!


Nhưng nghĩ đến mình cũng không chết đi thì trong lòng liền kích động.


- Một kích như vậy, nếu như đổi thành Tần Tiến, không biết hắn có thể sống sót nổi không?


Tần Phàm một bên bơi ra bên ngoài, trong nội tâm không khỏi nghĩ đến, do thực lực được tăng cường nên hắn không khỏi nổi lên lòng so sánh, dù sao Tần Tiến vẫn người mà hắn muốn vượt qua nhất.


Nam Phong thành, Tần gia.


Bên trong Tộc Vụ Viện, Tần Li một thân ngồi trên cao, phê duyệt lấy sự vụ lớn nhỏ trong tộc, hiện giờ, vô luận là phân tranh lợi ích trong tộc hay là giao dịch sinh ý với bên ngoài, nàng đều có quyên nói chuyện rất lớn.



- Vào đi!


Tần Li đột nhiên nhàn nhạt kêu lên.


Một đại hán mắt to mày thô đi thẳng vào, đúng là độ trưởng độ hộ vệ Tần gia Tần Mãnh, hôm nay chính là trợ thủ đắc lực của Tần Li, không chỉ quản lý phương diện thủ vệ trong tộc, mà một ít sinh ý đối ngoại Tần Li cũng thường giao cho hắn xử lý.


- Tiểu thư.


Tần Mãnh sau khi đi vào cung kính thi lễ một cái, đối với vị thiếu nữ không lớn tuổi này, hắn tôn kính từ sâu tận đáy lòng. Từ sau khi Tần Li tiếp quản Tộc Vụ Viện, chẳng những quản lý trong tộc đâu ra đấy, hơn nữa sinh ý gia tộc cũng một đường tốt lên, hiện giờ lợi nhuận so trước khi Tần Li tiếp quản Tộc Vụ Viện đã cao hơn chừng hai thành! Cái này khiến trường lão Tần gia càng thêm yên lòng giao Tộc Vụ Viện cho Tần Li quản lý.


- Tần Mãnh đội trưởng, có chuyện gì không?


Tần Li ngẩng đầu lên, gạt đi sợi tóc trên trán, khuôn mặt tuyệt sắc tựa hồ cũng có chút uể oải.


- Là về Thiếu gia Tần Phàm đấy, tộc nhân ở chi nhánh Thanh Thạch Trấn nói là đã trông thấy hắn ở đó.


Tần Mãnh cung kính hồi đáp.


- Thanh Thạch Trấn? Đây không phải là trấn nhỏ cách gần Yêu Thú Hoang Nguyên nhất sao?


Tần Li lộ ra một vòng vẻ kinh ngạc:


- Tiểu Phàm chẳng lẽ lại muốn đi vào Yêu Thú Hoang Nguyên?


- Theo hồi báo, tựa hồ Thiếu gia Tần Phàm đích thật muốn đi vào Yêu Thú Hoang Nguyên.



Tần Mãnh hồi đáp.


- Vậy ngoại trừ Tiểu Phàm còn phát hiện bên cạnh hắn có người khác không?


Tần Li cau mày, trong nội tâm có chút lo lắng.


- Không có, thuộc hạ đã hỏi qua rồi, chỉ có mình Thiếu gia Tần Phàm thôi.


Tần Mãnh tiếp tục hồi đáp.


- Tiểu Phàm đã nói có sư phụ hắn cùng đi, chẳng lẽ sư phụ hắn không muốn hiện thân trước mặt mọi người sao?


Tần Li cúi đầu xuống, trong nội tâm tự hỏi, cũng đành tự an ủi mình như thế, nếu như Tần Phàm một mình một người tiến nhập vào Yêu Thú Hoang Nguyên, vậy hậu quả thế nào nàng cũng không dám nghĩ nhiều nữa.


- Ân, ta biết rồi, nếu như người bên phía Thanh Thạch Trấn lại phát hiện ra tung tích của Tiểu Phàm thì bảo bọn hắn nhanh chóng báo cáo cho ta.


Một lát sau, Tần Li mới ngẩng đầu lên nói.


- Thuộc hạ minh bạch.


Tần Mãnh đáp ứng nói.


- Đúng rồi, Tần Tiến mấy ngày gần đây có phải đã rời khỏi Nam Phong thành rồi không?


Tần Li lại đột nhiên hỏi.



- Đúng vậy, Tần Tiến thiếu gia hôm qua đã rời khỏi gia tộc, nhưng đi về phía nào thì tạm thời không biết.


Tần Mãnh đáp.


Tần Li nhẹ gật đầu, ngồi tại chỗ trầm tư, Tần Mãnh thì thi lễ một cái, sau đó lui xuống.


- Tiểu Phàm, ngươi nhất định phải bình an. . .


Thật lâu, Tần Li mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, tựa hồ trái tim cũng đã bay đến bên người Tần Phàm ở trong Yêu Thú Hoang Nguyên xa xôi kia.


~~~~~~~~~~


Lúc này, ở khu vực giao hội nội ngoại vi của Yêu Thú Hoang Nguyên.


Tần Phàm vừa mới từ dưới đất chui lên, sau khi bò lên bờ mới phát hiện đây là một cái hồ lớn, bất quá mực nước của hồ lại đang không ngừng giảm xuống, có xu thế như muốn lộ ra đáy.


- Sợ là nước trong hồ này đều đã chảy đến huyệt động kia rồi!


Tần Phàm cười khổ lắc đầu, sự khô héo của hồ nước này hắn phải chịu trách nhiệm nhất định.


- Bất quá Yêu Thú Hoang Nguyên rộng lớn, đầm hồ sâu như vậy cũng không ít, không có một hai cái cũng không ảnh hưởng gì a.


Tần Phàm một bên đổi y phục rách rưới trên người, một bên vô tình thầm nghĩ.


Nhìn hoàn cảnh bốn phia một chút, Tần Phàm phát hiện ở đây ngoại trừ cái hồ lớn này, dãy núi bốn phía đều dựa lại gần, giống như vây hồ nước này vào giữa vậy, hơn nữa những ngón núi này xem ra đều tương đối cao, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cản trở tầm mắt hắn khiến không thể nào nhìn ra bên ngoài được.



Đan Vũ Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn Truyện Đan Vũ Càn Khôn Story Chương 97: Hồng Mục Chiến Trư (1)
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...