Đan Vũ Càn Khôn

Chương 339: Giác sắc điều hoán (2)


Tần Phàm cảm giác được tinh thần áp bách phô thiên cái địa mà đến kia, trong nội tâm thầm suy nghĩ nói.


Tinh thần ý chí cùng công kích của người kia dung hợp khăng khít, hơn nữa có thể đem uy thế cùng thương ảnh, dùng ý chí tập trung tư tưởng suy nghĩ che kín toàn bộ hư không, ngưng mà không tiêu tan, hết sức lợi hại.


- Bá Vương đao.


Bất quá bản thân tinh thần ý chí của Tần Phàm cũng vô cùng ngưng thực, cũng không sợ người kia, trường đao trong tay vẽ một cái, lập tức cũng chém ra một đao về phía trước, trực tiếp lợi dụng nhanh phá vạn pháp, đao khí Bá Đạo kia tràn ngập toàn bộ không gian, lập tức chấn thương ảnh rậm rạp chằng chịt trên bầu trời kia trở thành nát bấy.


Oanh…


Cuối cùng một đao kia cùng kình khí của mũi thương người nọ đụng vào nhau, đại địa văng tung tóe, cây khô bốn phía ngã xuống cùng đốt cháy, sương trắng tiêu tán, cái uy thế kia tương đối kinh người.


Người nọ thật không ngờ Tần Phàm không chỉ có thể phách cường hãn, thậm chí ngay cả công kích cũng lợi hại như vậy, trên mặt rốt cục kịch liệt động dung, vô cùng khiếp sợ, hắn biết rõ một phát này của mình uy lực như thế nào, coi như là một ít người tiến vào Chân Vũ thánh địa lâu rồi, cũng chưa hẳn tiếp được qua, nhưng vừa rồi ở bên trong so đấu, hắn lại không có lòng tin có thể toàn thắng Tần Phàm.


Sau đó hắn cắn răng một cái, thừa dịp uy thế chưa hết, trường thương đột nhiên hướng về dưới mặt đất cắm xuống, lập tức đại địa phát ra một tiếng trầm đục, kịch liệt chấn động lên, tựa hồ có một đầu Nộ Long ở dưới mặt đất tích lũy động lên, thẳng tắp tháo chạy về hướng dưới chân Tần Phàm.


Mà ngũ giác của Tần Phàm cực kỳ nhạy cảm, như thế nào không phát hiện công kích dưới mặt đất này, hắn nhìn xem địa phương dưới mặt đất kia cong lên càng ngày càng gần, cho đến thời điểm tới dưới chân, đột nhiên dùng sức đạp đi một cước.


Bành…



Lập tức, một cước này đạp đại địa văng tung tóe, cũng đánh cổ kình khí kia tiêu tán, bởi vì gần đây hắn đối với Địa nguyên ma chủng cũng có một ít cảm ngộ, năng lực địa hành này cũng coi như có được một ít uy lực.


- Sư huynh, lúc này đến phiên ta rồi.


Tần Phàm đạp mạnh một cái, thân hình lập tức bắn nhanh mà ra, lập tức liền đi tới trước mặt người nọ.


- Thậm chí ngay cả tốc độ cũng nhanh như vậy.


Người nọ không khỏi vô cùng kinh ngạc, sắc mặt đại biến, không nghĩ tới mình gặp được một quái dị thai như vậy, vừa tiến đến đã là Linh Vũ sư không nói, hơn nữa phòng ngự, công kích, tốc độ đều mạnh hơn nhiều so với Linh Vũ sư bình thường.


Thời điểm hắn kịp phản ứng, một quyền của Tần Phàm đã đánh trúng vào bụng của hắn, lập tức để cho hắn cảm giác trong bụng như là phiên giang đảo hải, hơn nữa một mảnh nóng rực, thật không dễ cảm thụ.


- Sư huynh, hiện tại chúng ta có thể hảo hảo tâm sự rồi chứ.


Tần Phàm mỉm cười, ở bên tai hắn nói ra.


- Ngươi sẽ không giết ta?


Người nọ vào lúc này hỏi.


- Nếu như là ta rơi vào trong tay sư huynh thì sẽ như thế nào?



Tần Phàm hỏi ngược lại.


- Cái này ngươi yên tâm, Chân Vũ thánh địa đối với người mới có bảo hộ, trong một năm tiến vào Chân Vũ thánh địa sẽ không có việc gì, tin tưởng lúc ngươi tới cũng có thu được một cái ngọc phù, nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi đại khái có thể mở ra, như vậy ngươi có thể đạt được bảo hộ, hơn nữa bị người Thần Điện biết rõ ta muốn giết ngươi, ta lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi Chân Vũ thánh địa.


Người nọ ngược lại trở nên bình tĩnh nói:


- Đương nhiên, đoạt ít đồ vẫn là cho phép.


- Ta đây giết ngươi lại có thể?


Tần Phàm lại nghiền ngẫm hỏi thăm. Text được lấy tại Truyện FULL


- Dùng cách nói của Thần Điện mà nói, tiến nhập thánh địa lâu như vậy còn đánh không lại người mới, đó là đáng chết. Bất quá ngươi cũng biết có thể đi vào Chân Vũ thánh địa thật sự không dễ dàng, chúng ta cũng không có thù hận quá lớn, vừa rồi một thương của ta cũng chỉ là đâm trúng bờ vai của ngươi, cũng không phải là yếu hại, cho nên hi vọng ngươi có thể buông tha ta.


Người nọ có chút đắng chát nói.


- Ha ha, sư huynh, ngươi tên là gì? Tiến đến Chân Vũ thánh địa này đã bao lâu?


Thấy kia người cũng coi như nói thành thật, Tần Phàm liền mỉm cười hỏi, sau đó đứng lên thả người nọ ra.


- Ta gọi là Hứa Phong, tiến đến Chân Vũ thánh địa này tám năm rồi, là người Đại Khảm.



Lúc này người nọ mới thở ra một hơi đáp.


- Hình như ngươi ở trong sương mù này có tầm nhìn khá xa?


Tần Phàm lại hỏi.


- Bởi vì trong Thần điện có một loại nước thuốc, chỉ cần bôi lên trên ánh mắt, là có thể ở trong sương mù này nhìn thấy rất xa, rất nhiều người là dùng cái này để săn bắn tinh hạch yên thú.


Hứa Phong kia đáp.


- Thì ra là thế.


Tần Phàm giờ mới hiểu được, sau đó hắn liền lộ ra khuôn mặt tươi cười nói ra:


- Vậy không biết sư huynh có thể cho ta một lọ được hay không?


- Ách, một lọ này là ta hao tốn trên trăm điểm cống hiến mới đổi về được.


Trên mặt Hứa Phong kia không khỏi co lại, lúc này đây hắn vốn nghĩ đi ra đoạt ít đồ vật, không thể tưởng được lại bị đoạt ngược, hoàn toàn chính xác là phiền muộn muốn chết, nhưng mạng nhỏ vẫn còn ở trên tay Tần Phàm, hắn cũng không khỏi đau lòng lấy ra nửa bình còn lại giao cho Tần Phàm.


- Cái điểm cống hiến này tính toán như thế nào?



Tần Phàm lại hỏi.


- Tính như vậên thú cấp năm một đầu năm điểm cống hiến, lục cấp yên thú mười điểm cống hiến, thất cấp yên thú 20 điểm.


Hứa Phong đáp:


- Ở trong thần điện thánh địa có Vụ thú Đồ giám, thượng diện có ghi lại tất cả giá trị cùng điểm cống hiến, những điểm cống hiến này đều có các loại công dụng, đến lúc đó ngươi đến Thần Điện sẽ biết.


- Hắc hắc, vậy không bằng sư huynh ngươi một lần nữa cho ta một phần đồ giám, như vậy trên đường ta cũng có thể nhìn xem có yên thú thích hợp hay không, dọc theo con đường này ta dễ dàng kiếm được một ít điểm cống hiến rồi.


Tần Phàm lại ngẩng đầu nhìn Hứa Phong, khẽ cười nói.


Cuối cùng, Tần Phàm vẫn là ở trên người Hứa Phong lấy được đồ vật mình muốn.


Ở bên trong Vụ thú Đồ giám, Tần Phàm đã biết vừa rồi hắn gặp được đầu lão hổ màu trắng kia tên là Thôn Vụ Hổ, loại Vụ thú này có thể Hương Vân thổ vụ, ở địa phương có nó, chung quanh sương trắng sẽ có vẻ rất đậm đặc, dày hơn rất nhiều, hơn nữa nhan sắc bề ngoài của nó có thể theo nồng độ sương trắng biến hóa, cùng hoàn cảnh hợp thành nhất thể, cho nên mới khó bị phát hiện như vậy.


Một đầu Thôn Vụ Hổ này là lục cấp Vụ thú, tinh hạch của nó giá trị mười điểm cống hiến, Tần Phàm không khỏi âm thầm cảm thấy đáng tiếc.


Theo như lời của Hứa Phong, những điểm cống hiến này có thể ở Thần Điện thánh địa đổi lấy các loại luyện dược, vũ khí, trang bị, võ quyết, công pháp, Linh huyệt vân...vân, chỉ cần điểm cống hiến đầy đủ, ngay cả Thiên giai vũ kỹ cũng có thể đổi đến.


Về phần Hứa Phong cho Tần Phàm bình linh dịch sáng mắt kia, nghe nói nhỏ lên mắt có thể bảo trì hiệu quả một buổi tối mắt sáng, Tần Phàm dùng thử thoáng một phát, quả nhiên có thể xuyên thấu sương trắng, chứng kiến phạm vi hơn 100m.



Đan Vũ Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn Truyện Đan Vũ Càn Khôn Story Chương 339: Giác sắc điều hoán (2)
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...