Đan Vũ Càn Khôn
Chương 237: Niềm vui ngoài ý muốn
- Nguyên lai chỉ là Tiên Thiên Võ sư sơ cấp mà thôi!
Lúc này lão giả kia thấy cẩn thận, quan sát khí thế của Tần Phàm, biết rõ hắn đại khái vừa đến Tam cấp Tiên Thiên, cũng là giai đoạn Tiên Thiên Võ sư sơ cấp.
Bất quá hắn đối với Linh Hàn quyền sáo trong tay Tần Phàm lại nhìn lâu một phần, trên mặt hơi có chút tham lam.
Ngay sau đó, trong tay hắn liền thầm vận khí kình, ý định trực tiếp ra tay, mau chóng chấm dứt trận chiến đấu này, để tránh đêm dài lắm mộng. Hắn vốn là người cẩn thận, ngược lại chưa bao giờ chú ý quang minh lỗi lạc gì.
Mà vào lúc này, hắn cảm giác được thân thể của mình ngưng tụ, tựa hồ đột nhiên trở nên trầm trọng.
- Lão bất tử đánh với lão bất tử, như vậy mới công bình a... U-a..aaa, bản Võ Thánh cũng thật lâu không hề động thủ qua rồi.
Lúc này một thanh âm lười biếng hư vô mờ mịt vang lên, ở trong hư không vốn là không có vật gì, một bóng người thanh sắc già nua chậm rãi hiện ra.
- Cái này... Là linh hồn thể?
Lão giả họ Lưu kia nhìn xem bóng người chậm rãi hiện ra kia, quả thực là dọa cả kinh, hắn thật sự không ngờ bên người Tần Phàm sẽ có một linh hồn thể lợi hại, trách không được đối với mình là Linh Vũ sư còn có thể không sợ hãi.
- Vừa rồi hắn nói cái gì? Võ... Thánh?
Ở chỗ sâu trong đôi mắt của Lão giả họ Lưu không khỏi hiện ra một vòng hoảng sợ, hắn chỉ là một Linh Vũ sư, ở trước mặt Võ Thánh quả thực là cái gì cũng không phải!
Hắn nhìn trung niên nhân áo lam kia ý bảo, rõ ràng cho thấy sinh ra thoái ý, nhưng hắn phát hiện thân thể của mình trở nên cực kỳ trầm trọng, căn bản ngay cả di động cũng khó khăn.
Mà lúc này Cổ Mặc chỉ là phiêu phù ở cách mặt đất ba thước, mang theo một tia nghiền ngẫm nhìn lão giả họ Lưu kia, lộ ra cực kỳ dễ dàng. Text được lấy tại Truyện FULL
- Hai vị, chúng ta nguyện ý buông tha ảnh linh dược này.
Lúc này lão giả họ Lưu kia chỉ phải cúi đầu xuống nói:
- Hơn nữa ngày sau chắc chắn sẽ đưa lên hậu lễ, mong hai vị không so đo chúng ta mạo muội quấy rầy.
- Nơi này là một mảnh phúc địa, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể ủy khuất các ngươi.
Tần Phàm trêu tức tái diễn lời mà vừa rồi lão giả họ Lưu này đã từng nói qua.
- Các hạ yên tâm, chúng ta thề nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Lúc này trung niên nhân áo lam kia nói.
- A Phúc, không cần phải nói, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Lão giả họ Lưu kia nhìn ra thiếu niên trước mắt này hoàn toàn không có ý buông tha mình, sắc mặt âm trầm nói.
- Ha ha, ngươi biết được cũng thật nhiều.
Tần Phàm cười nói.
- Hừ, cho dù phải chết, ta cũng không thể để các ngươi sống khá giả, a Phúc, nhanh động thủ giết tiểu tử kia!
Lão giả họ Lưu kia đột nhiên lạnh quát một tiếng, sau đó bản thân bộc phát ra một cỗ Liệt Diễm thanh sắc, trực tiếp lao tới, thoạt nhìn là muốn đồng quy vu tận với Cổ Mặc.
Hắn nhìn ra được thực lực Tần Phàm cũng không cao, chỉ cần hắn cuốn lấy linh hồn thể này, người hầu của hắn tuyệt đối có khả năng giết chết!
Cho dù chết, cũng phải kéo kẻ chết chung!
- Tiểu tử, nhận lấy cái chết!
Trung niên nhân áo lam kia trông thấy lão giả họ Lưu đã dốc sức liều mạng, không khỏi phát ra một tiếng bi thiết, sau đó lập tức đánh ra một chưởng, hướng về Tần Phàm gào thét mà đi, hắn cũng là phục vụ quên mình tương bác rồi.
Lúc này Tần Phàm cũng không hề ẩn dấu thực lực, một quyền oanh ra, lập tức hiện ra cánh tay Kỳ Lân, cùng trung niên nhân áo lam kia oanh kích một chỗ.
Oanh!
Công kích của hai người ở trong hư không giao kích cùng một chỗ, riêng phần mình lui một bước. Thực lực của trung niên nhân áo lam kia ở khoảng Tiên Thiên cấp bảy trở lên, tuy Tần Phàm dùng tới cánh tay Kỳ Lân, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn giết chết đối phương cũng không dễ dàng.
Mà vào lúc này.
Bồng!
Ở đằng kia, lão giả họ Lưu lập tức bổ nhào vào trước mặt Cổ Mặc, một vòng hắc hỏa đột nhiên bị Cổ Mặc kích bắn mà ra, trực tiếp xuyên qua lồng ngực lão giả họ Lưu này, ngay cả nội tạng cũng trực tiếp bốc cháy lên.
- Ah…
Lão giả họ Lưu kia thống khổ kêu một tiếng, sau đó vô lực ngã trên mặt đất, vô pháp tới trước một bước.
- Chủ nhân!
Trên mặt trung niên nhân áo lam kia cũng lộ ra thần sắc cực kỳ bi thương, sau đó vậy mà nhào tới lão giả kia, cùng một chỗ bắt đầu thiêu đốt.
- Ngược lại là một trung bộc.
Tần Phàm có chút tán thán một tiếng, như thế hắn bớt không ít khí lực. Nhưng hắn liếc nhìn lão giả họ Lưu kia, chợt nhớ tới lão giả họ Lưu này là một gã luyện dược sư, vì vậy vội vàng kêu lên:
- Lão đầu, lấy trữ vật giới chỉ của hắn!
Trữ vật giới chỉ bị Cổ Mặc dùng hấp lực chuẩn xác nhiếp ra, ném tới trên mặt đất.
- Chính mình cầm đi, chậm một chút nữa, ngay cả trữ vật giới chỉ này cũng sẽ bị đốt thành tro rồi.
Cổ Mặc cười nói.
Mà lại nhìn bên kia, thi thể của lão giả họ Lưu cùng trung niên nhân áo lam thì tiếp tục thiêu đốt lên, rất nhanh song song hóa thành tro tàn.
- Hắc hỏa này lợi hại như vậy?
Tần Phàm trông thấy một màn này, không khỏi nuốt nuốt nước miếng nói ra:
- Đợi ngươi trở thành Linh Vũ sư rồi nói sau.
Cổ Mặc tức giận nói:
- Hắc hỏa này ngươi xem rất lợi hại, nhưng tu luyện thật không đơn giản, lúc trước ta tu luyện vài chục năm mới chính thức nắm giữ đấy.
Tần Phàm nhướng mắt, bất quá hắn cũng biết tu luyện hắc hỏa này nhất định phải đạt tới nguyên khí hóa thực mới có thể làm được, cho nên cũng không bắt buộc, chỉ là lập tức đi qua nhặt trữ vật giới chỉ lên.
Lão giả họ Lưu này là luyện dược sư, trên người hắn nhất định cất giữ không ít tài vật, có lẽ còn có thể tìm được một ít tri thức luyện dược đối với mình hữu dụng.
Cái trữ vật giới chỉ này truyền nhiệt cũng không phải quá mạnh mẽ, nhặt lên chỉ cảm thấy có chút ấm áp mà thôi, Tần Phàm cất chiếc nhẫn trữ vật này đi, sau đó liền đi đến bên cạnh tên Hầu tử ngã xuống đất kia.
Đưa võ khí vào trong cơ thể Hầu tử, Tần Phàm để hắn tỉnh lại.
- Thiếu gia, tha mạng.
Hầu tử kia tỉnh lại, hướng bốn phía xem xét, phát hiện lão giả họ Lưu kia cùng trung niên áo lam đều đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một đống tro tàn, sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
- Ngươi là người nào?
Tần Phàm nhàn nhạt địa khai mở âm thanh hỏi.
- Tiểu nhân vốn là một thành viên của Mãnh Hổ mạo hiểm đoàn, tên là Hầu Chung, bởi vì người hơi gầy, cho nên tất cả mọi người đều gọi ta là Hầu tử. Nhưng hôm nay đội trưởng đã bị chết, chỉ sợ cái mạo hiểm đoàn này rất nhanh sẽ giải tán, ta nguyện ý đi theo bên người thiếu gia, chỉ cầu thiếu gia có thể buông tha tiểu nhân một mạng, ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện nơi đây.
Hầu tử kia khẩn trương nói, hắn cảm thấy thực lực thiếu niên áo xanh trước mắt này so với mình cao hơn rất nhiều, sợ là khẽ động tay cũng có thể lấy mạng mình.
- Ngươi muốn đi theo ta?
Tần Phàm liếc nhìn Hầu tử, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có bản lĩnh gì? Một Võ sư nho nhỏ, bổn thiếu gia còn không để vào mắt.
- Tuy tiểu nhân chỉ là một Võ sư, nhưng tiểu nhân ở phương diện truy tung lại có một ít nghiên cứu, dược cốc này là một lần tiểu nhân truy tung một nữ tử phát hiện được.
Hầu Chung vội vàng đáp.
- Nữ tử? Ngươi vì cái gì mà truy tung nàng? Nàng hiện tại ra sao?
Tần Phàm nhìn Hầu Chung kia, liên tục lạnh giọng hỏi, hắn biết rõ nữ tử trong miệng Hầu tử nhất định là Kỷ Huyên nhi không thể nghi ngờ, chỉ là không biết hôm nay tình huống của nàng như thế nào.
- Lần kia là vì hình như nữ tử này giết chết người của một gia tộc, sau đó trốn vào Yêu Thú sơn mạch, sau đó gia tộc kia mời rất nhiều mạo hiểm giả tìm kiếm tung tích của nàng trong Yêu Thú sơn mạch, bất quá khi đó nữ tử kia về tới đây, rất nhanh liền rời đi, đi nơi nào ta không rõ ràng lắm... Khi đó ta thật có một ít si tâm, cho nên không có đem chỗ này nói cho người gia tộc kia.
Hầu Chung quanh co nói.
- Đó là gia tộc gì?
Tần Phàm nhíu mày hỏi.
- Bọn hắn cũng không nói gì, chỉ nói tìm được nữ tử kia sẽ có trọng thưởng.
Hầu Chung lắc đầu nói.
- Còn có bao nhiêu người biết rõ chỗ này?
Tần Phàm lại lạnh giọng hỏi.
- Đã không có, đầu tiên chỉ có ta cùng đoàn trưởng biết rõ, bởi vì đoàn trưởng và Luyện dược sư của Đường thành Lưu gia kia có một điểm quan hệ thân thích xa xôi, biết rõ luyện dược sư đối với dược cốc như vậy tất nhiên sẽ rất có hứng thú, cho nên để cho tiểu nhân mang theo hai người đến đây, chỉ là không biết lão gia hỏa này ác như vậy, ngay cả đoàn trưởng cũng giết.
Hầu Chung tiếp tục nói.
- Một mảnh linh dược cốc này, chỉ có luyện dược sư mới rõ ràng nhất, đó là dùng giá trị liên thành để hình dung cũng không đủ, cũng trách không được lão giả họ Lưu kia muốn giết người diệt khẩu.
Tần Phàm nhìn Hầu Chung, cũng lộ ra lãnh ý.
- Thiếu gia tha mạng, Hầu Chung ta hướng Chân Vũ thần thề, nhất định sẽ không tiết lộ nửa điểm tin tức tại đây, như có vi phạm, để cho ta chết không yên lành!
Hầu Chung kia vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói.
- Kỹ thuật truy tung của ngươi rất tốt?
Hướng Chân Vũ thần thề, đối với người của thế giới này mà nói xem như là lời thề chính thức rồi, người bình thường sẽ không dám vi phạm. Vì vậy Tần Phàm cũng giảm bớt một điểm sát cơ, hỏi tiếp.
- Đúng vậy, tiểu nhân tinh thông che dấu cùng truy tung, cho dù đối phương là Tiên Thiên Võ sư, ta cũng có lòng tin không bị phát hiện.
Hầu Chung vội vàng nói.
- Khỏa dược hoàn này ngươi ăn đi.
Lúc này Tần Phàm đưa cho Hầu Chung một khỏa dược hoàn hắc sắc nói.
- Đây là linh hoàn?
Hầu Chung nhìn xem khỏa dược hoàn kia, lộ ra kinh ngạc.
- Thật là linh hoàn, bất quá là linh hoàn có độc.
Tần Phàm lạnh lùng nói:
- Ta không quá tin tưởng lời thề của ngươi, nếu như ngươi xác thực tuân thủ, như vậy ba năm sau ta sẽ cho ngươi giải dược, nếu như ba năm sau ta tìm không thấy ngươi, như vậy ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Cái này...
Hầu Chung kia cắn răng một cái, vẫn là cầm dược hoàn kia đi qua, linh hoàn hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mà không thể tưởng được dĩ nhiên là độc dược.
- Đây chính là Trung Võ hoàn, tuy ta cho vào độc dược, nhưng mà có thể tăng cảnh giới lên một cấp.
Tần Phàm khẽ cười nói, lộ ra có chút ôn hòa.
- Thiếu gia ngươi là luyện dược sư?
- Luyện dược sư Linh hoàn cấp?
- Nếu không thế nào có thể luyện chế ra linh hoàn?
Tần Phàm tiếp tục mỉm cười nói, bộ dạng ôn hòa kia rất mê hoặc người.
- Tốt, Hầu Chung ta thề chết theo thiếu gia.
Hầu Chung kia nghe Tần Phàm nói là một gã luyện dược sư, vội vàng kích động nói, sau đó không nói hai lời, cầm linh hoàn trong tay nuốt vào bụng.
Hắn biết thân phận một Luyện dược sư linh hoàn cấp là tôn quý thế nào, mình có thể vi hắn cống hiến sức lực đó là vinh hạnh!
- Vậy ngươi trước hảo hảo luyện hóa một ít dược lực a, sau khi hoàn thành đến bên trong sơn động tìm ta.
Tần Phàm nhàn nhạt nói, cố ý để Hầu Chung một người ở chỗ này, là khảo nghiệm hắn có phải thật nguyện ý đi theo mình hay không.
Tuy Tần Phàm về tới sơn động, nhưng lại một mực để cho Cổ Mặc lưu ý Hầu Chung, nếu như Hầu Chung muốn chạy trốn, Tần Phàm có lòng tin rất nhanh có thể đuổi theo hắn, diệt sát.
Ngồi ở trong thạch thất, Tần Phàm liền đem trữ vật giới chỉ của lão giả họ Lưu vừa rồi kia ra, sau đó bắt đầu dò xét đồ vật bên trong, xem có phát hiện bản thảo của hắn hay không.
- Quả nhiên luyện dược sư đều có thói quen viết bản thảo.
Rất nhanh, Tần Phàm liền từ trong trữ vật giới chỉ tìm được bản thảo của lão giả họ Lưu, mở ra nhìn nhìn.
- Người này xem ra là luyện dược sư linh tán cấp. Tần Phàm nhìn một hồi, liền biết trình độ lão giả họ Lưu này như thế nào, bất quá vậy cũng là bản thảo đầu tiên hắn tiếp xúc đến trừ luyện dược sư trong gia tộc rồi, cho nên ngược lại vẫn là có chút thu hoạch.
- Ồ? Tại đây giống như có một…
Đột nhiên Tần Phàm phát hiện tại bên trong bản thảo của lão giả họ Lưu kẹp một dược phương. Xem xét xong, hắn không khỏi lộ ra dáng tươi cười cực kỳ mừng rỡ.
- Dĩ nhiên là nó! Đan phương của Cửu Chuyển Chân Vũ đan!
Cửu Chuyển Chân Vũ đan, siêu cấp đan dược trong truyền thuyết! Cùng Trúc Cơ Đan giống nhau, đều có thể làm cho người ta đánh xuống trụ cột cực tốt, nhưng nếu so với Trúc Cơ Đan còn cao cấp gấp trăm lần, nghìn lần!
Trúc Cơ Đan chỉ là hữu dụng ở cấp Võ đồ, mà Cửu Chuyển Chân Vũ đan này lại có thể để cho tu luyện giả từ cảnh giới Võ đồ đến Tiên Thiên không có bất kỳ chướng ngại, có thể nói là võ lộ bằng phẳng!
Lúc trước tất cả mọi người cho rằng Tần Phàm là phục dụng loại đan dược này mới có thể tiến cảnh nhanh như vậy, nhưng kỳ thật trước kia Tần Phàm là chưa từng gặp qua loại đan dược này, nhưng hôm nay không thể tưởng được hắn lại lấy được đan phương của loại đan dược trong truyền thuyết này!
- Một Luyện dược sư linh tán cấp đến từ Tam phẩm Chân Vũ thế gia, thậm chí có đan phương nghịch thiên này.
Tần Phàm cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, khẽ cười nói:
- Đáng tiếc, coi như là hắn lấy được cũng vô dụng, Cửu Chuyển Chân Vũ đan này phải dùng hình thái đan dược xuất hiện, hắn không có năng lực luyện chế kia.
- Bất quá đan phương này, đối với ta mà nói lại là vật báu vô giá.
Tần Phàm nắm ở trong tay, cực kỳ hưng phấn.
Hôm nay trong nội tâm Tần Phàm chủ yếu có hai mục tiêu: mục tiêu thứ nhất là tăng thực lực của mình lên, đột phá đến cảnh giới Linh Vũ sư, đại biểu gia tộc đi tham gia khảo hạch thăng phẩm gia tộc.
Mục tiêu này hắn đã có phương hướng đại khái, cái kia chính là tìm được ma chủng, thông qua ma chủng lần nữa cải tạo khí lực của mình, để cho thân thể của mình có thể thừa nhận dược lực, ình đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong!
Đan Vũ Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn
Story
Chương 237: Niềm vui ngoài ý muốn
10.0/10 từ 45 lượt.