Đan Vũ Càn Khôn
Chương 186: Điên cuồng
- Ta không sao, nàng tốt rồi chưa?
Tần Phàm đáp, nhưng lúc này máu tươi trên tay phải của hắn rõ ràng đang tí tách nhỏ xuống.
- Ân, không sai biệt lắm có thể rồi, chúng ta đi bên nào?
Thái Ngọc đáp, nhìn chung quanh vô số Thanh Hỏa Lang, nàng vẫn còn có chút kinh hãi, tuy nàng đã đột phá đến Tiên Thiên, nhưng dù sao vẫn là nữ hài tử, hơn nữa còn là đại tiểu thư từ nhỏ nhận hết sủng ái, thói quen dựa vào người khác.
- NGAO…
Lúc hai người Tần Phàm và Thái Ngọc đang nói chuyện, Thanh Hỏa Lang Vương kia vừa rơi xuống đất liền phát ra một tiếng tru lên, rất nhanh những Thanh Hỏa Lang khác lại điên cuồng đánh tới hai người Tần Phàm.
- Nhìn thấy tảng đá bên kia không? Chúng ta từ bên kia đi, lướt qua tảng đá kia, Thanh Hỏa Lang bên đó sẽ ít hơn nhiều.
Tần Phàm chỉ vào xa xa nói, đồng thời một quyền đánh bay một con Thanh Hỏa Lang đang công kích tới, quát lớn:
- Nàng trước đi, ta bọc hậu!
Thái Ngọc nhẹ gật đầu, nhưng vừa mới lao ra không có vài bước, đã bị hơn mười con Thanh Hỏa Lang hung mãnh công kích ép trở về.
- Những Thanh Hỏa Lang này nhiều quá, thật sự là khó chơi!
Tần Phàm chửi nhỏ một tiếng, tốc độ càng đạt đến cực hạn, không ngừng di động tới. Đồng thời Linh Hàn quyền sáo trong tay không ngừng oanh kích những Thanh Hỏa Lang kia, chiêu chiêu trí mạng, chuyên môn đánh tới eo bọn nó. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này mới trong chốc lát, hắn đoán chừng mình giết chết cũng hơn ba mươi con Thanh Hỏa Lang rồi, đổi thành điểm tích lũy là hơn sáu trăm điểm a! Chỉ là Tần Phàm căn bản không có cơ hội đi cầm mà thôi!
- Ngao ngao... NGAO NGAO NGAO...
Thanh Hỏa Lang Vương lần nữa kêu lên, lập tức càng nhiều Thanh Hỏa Lang vây công qua Tần Phàm, mà Thanh Hỏa Lang Vương kia cũng ở một bên nhìn chằm chằm, muốn tìm đúng thời cơ cho hai nhân loại kia một kích trí mạng.
- Không đi!
Đúng lúc này, Thái Ngọc lại thở phì phì nói, mấy lần đều bị Thanh Hỏa Lang ép trở về, tựa hồ lộ ra rất là căm tức.
- Hiện tại không phải thời điểm đùa nghịch tính tình đại tiểu thư!
Tần Phàm có chút tức giận, ngữ khí cũng không khỏi tăng thêm một ít, chính mình mạo hiểm tới cứu Thái Ngọc, nhưng lại không thể tưởng được bây giờ nàng còn tùy hứng như vậy.
PHỐC PHỐC...
Tần Phàm đột nhiên cảm giác sau lưng một hồi nóng bỏng, vừa rồi hắn hơi phân thần, lập tức phía sau lưng của hắn liền bị vuốt sói vạch phá!
Trên người bị thương, Tần Phàm cũng không khỏi nhiều thêm vài phần nóng tính, lúc này quay người lại, dùng hết toàn lực đánh một quyền vào đầu con Thanh Hỏa Lang kia, lập tức đánh đầu nó biến hình.
- Ta có thể tạm thời chế trụ Thanh Hỏa Lang Vương kia, sau đó ngươi giết chết nó!
- Vậy thì nhanh lên!
Tần Phàm trố mắt nhìn, trầm giọng quát. Thanh Hỏa Lang Vương này chính là uy hiếp lớn nhất, hơn nữa tất cả Thanh Hỏa Lang đều nghe nó chỉ huy, nếu quả thật có thể trước giải quyết nó, bọn hắn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều!
Nhưng mà tốc độ của Thanh Hỏa Lang Vương này cùng mình không sai biệt nhiều, Tần Phàm lại không có nắm chắc một mình giết chết nó!
Thái Ngọc nhẹ gật đầu, cho mình thêm một võ phù phòng ngự, trong nội tâm hơi định, sau đó thấy Thanh Hỏa Lang Vương kia muốn nhân cơ hội đánh giết tới, nàng vội vàng vung hai tay lên.
- Ảnh trói!
Trong miệng quát lạnh một tiếng, liền thấy vài đạo Lục Ảnh ở trong tay của nàng bay ra, trực tiếp rơi vào trên người Thanh Hỏa Lang Vương, sau đó như giòi trong xương, hung hăng buộc chặt!
Thanh Hỏa Lang Vương lập tức trì trệ, sau đó từ giữa không trung "Bịch" té trên mặt đất, trên người bị lục đằng trói lại! Nó muốn giãy dụa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể động đậy!
- Mau ra tay! Ta cầm cự không được bao lâu!
Thái Ngọc đỏ mặt nhìn về Tần Phàm hô, sử dụng vũ kỹ này phải hao phí rất nhiều khí lực của nàng.
Bất quá kỳ thật cũng không cần Thái Ngọc nói, Tần Phàm thấy Thanh Hỏa Lang Vương bị trói, đã lập tức kích xạ mà ra rồi!
Tốc độ! Tốc độ!
Rất nhiều Thanh Hỏa Lang đánh tới Tần Phàm, muốn ngăn cản hắn tới gần Thanh Hỏa Lang Vương, tốc độ của hắn phải nhanh hơn những Thanh Hỏa Lang kia mới được!
Mà bên Thái Ngọc kia cũng đồng dạng bị vài đầu Thanh Hỏa Lang vây công, võ phù phòng ngự tráo của nàng rất nhanh sẽ bị đánh vỡ!
Giành giật từng giây!
Thời điểm bị vây công, Tần Phàm chỉ có thể dựa vào tốc độ không ngừng di động, cố gắng bỏ qua đại bộ phận Thanh Hỏa Lang.
PHỐC PHỐC...
Nhưng số lượng những Thanh Hỏa Lang kia thật sự quá nhiều, hơn nữa đều cực kỳ hung mãnh, lưng của Tần Phàm liên tục xuất hiện hai vết thương, nhưng Tần Phàm chỉ phải chịu đựng, tốc độ không giảm giết tới Thanh Hỏa Lang Vương kia!
NGAO…
Thanh Hỏa Lang Vương kia lập tức muốn tránh thoát rồi! Nhưng đúng lúc này Tần Phàm cũng vừa lao tới trước mặt Thanh Hỏa Lang Vương!
Oanh!
Trong lúc nguy cấp này, Tần Phàm cũng không hề để ý tới bạo lộ cánh tay Kỳ Lân, một quyền dùng hết toàn lực đánh vào eo Thanh Hỏa Lang Vương kia!
- NGAO...OOO…
Lập tức, những Thanh Hỏa Lang vốn là công kích Thái Ngọc kia cũng quay đầu lại công kích đến Tần Phàm! Mấy chục con Thanh Hỏa Lang nhảy dựng lên, từ trên không bay thẳng đánh tới Tần Phàm, răng nanh sắc bén cùng với móng vuốt lạnh như băng bay thẳng đến Tần Phàm, mà trên mặt đất cũng có hơn mười con Thanh Hỏa Lang, trong nháy mắt đồng thời công kích tới.
Bốn phương tám hướng công kích!
- Đã chết!
Tần Phàm nhìn thoáng qua Thanh Hỏa Lang Vương, sau đó hai tay trực tiếp nắm thân thể cực lớn của nó lên, tại nguyên chỗ xoay tròn, nương theo lực lượng thân thể khổng lồ, quét hết thảy Thanh Hỏa Lang đánh giết tới qua một bên.
- Lực lượng này...
Trông thấy Tần Phàm đại phát thần uy, Thái Ngọc không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm.
- Còn không mau đi!
Tần Phàm dùng sức vung thi thể Thanh Hỏa Lang Vương kia về phía xa, thừa dịp những Thanh Hỏa Lang kia đều đuổi theo xem, hắn một cái lắc mình đi tới bên người Thái Ngọc, trải qua chém giết cường độ cao vừa rồi, hiện tại võ khí cùng thể năng của cả hai đều tiêu hao lợi hại.
- Có dám cùng ta lấy vài ngàn điểm tích lũy này hay không?
Lúc này Thái Ngọc nháy mắt một cái, đột nhiên nhìn Tần Phàm nói ra, thiếu nữ này nhìn như thiên chân khả ái, thực chất bên trong có một cỗ chiến ý điên cuồng.
- Nàng nói cái gì?
Tần Phàm nao nao, có chút kinh nghi nhìn về phía Thái Ngọc, tưởng rằng mình nghe lầm.
- Thanh Hỏa Lang Vương uy hiếp lớn nhất kia đã bị ngươi giết chết rồi, còn lại những Thanh Hỏa Lang này, đã không có chỉ huy, kỳ thật uy hiếp đối với chúng ta không lớn, chờ chúng ta khôi phục võ khí, có thể giết tất cả chúng nó!
Thái Ngọc một bộ đã tính trước, sau đó lại lộ ra một dáng tươi cười giảo hoạt nói:
- Hơn nữa ta nhìn ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẻ còn sợ vài con Thanh Hỏa Lang này sao?
Đan Vũ Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn
Story
Chương 186: Điên cuồng
10.0/10 từ 45 lượt.