Đan Vũ Càn Khôn

Chương 170: Phát hiện


Theo tình báo của Tô Dương đã nói, Tần Hạo Dương được xếp thứ hai trong thập đại triêu thánh giả, chỉ dưới Thái Hiên, là một trong hai đại biểu của Kiền Kinh Tần gia, cũng chỉ là người tổ chức lần trao đổi giao dịch hôm nay.


Nhưng làm cho Tần Phàm có ấn tượng khắc sâu đối với hắn chính là người này rất có thể có quan hệ thân mật với Tần Hạo Bạch bị Tần Phàm giết chết trong Yêu Thú sơn mạch, nhưng lúc đó hắn làm việc rất sạch sẽ, hẳn là không cần lo sợ lưu lại vấn đề gì.


- Tần Hạo Dương là người của nhất phẩm chân võ thế gia, hơn nữa lấy thiên phú nhất định là đối tượng được trọng yếu bồi dưỡng trong gia tộc, không thể tưởng được hắn cũng cần mua luyện dược ngưng thần tĩnh khí.


Trong lòng Tần Phàm có chút kinh ngạc, luyện dược thì hắn có, bởi vì cần luyện hóa ma chủng, trên người hắn chuẩn bị rất nhiều Băng Linh Hoàn, chính là có công hiệu ngưng thần tĩnh khí.


Nhưng Tần Phàm cũng không muốn bị bại lộ trong này.


- Thật có lỗi, không có. nguồn TruyenFull.vn


Bởi vì Tần Hạo Dương dùng truyền âm hỏi hắn, cho nên Tần Phàm cũng dùng truyền âm đáp lại, sau đó ánh mắt hắn quét ngang sân một lần, liền phát hiện một bạch y thanh niên ngồi bên trái, chân mày như kiếm, mắt sáng hữu thần, thoạt nhìn cử chỉ văn nhã, bộ dạng cũng có vài phần tương tự như Tần Hạo Bạch.



- Chỉ sợ thật sự là huynh đệ!


Tần Phàm thầm nghĩ tự nhủ, nhưng trong lòng hắn vẫn bình thản, dù sao trước kia sở dĩ hắn giết chết Tần Hạo Bạch là vì người kia gây chuyện với hắn trước, đã chết cũng là đáng chết, hắn cũng không hề có chút tâm lý gánh nặng, hiện giờ chỉ cần Tần Hạo Dương không gây hấn tới hắn, lẫn nhau cũng không có gì qua lại.


- Vậy thì thật đáng tiếc!


Tần Hạo Dương thấy Tần Phàm nhìn thấy mình, liền mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục truyền âm nói:


- Nếu ngày sau các hạ có loại linh hoàn này có thể tùy thời tới tìm ta, ta nhất định sẽ cấp cho các hạ giá trị trao đổi hài lòng.


- Được, chỉ sợ không có cơ hội, dù sao tại hạ không phải lúc nào cũng may mắn như vậy.


Tần Phàm chỉ thản nhiên hồi đáp, cũng không hề biểu hiện điều gì khác thường.


- La thiếu, vừa rồi ngươi cũng nghe được, luyện dược của Tần Phàm chỉ ngẫu nhiên lấy được, theo ta được biết, mặc dù gia tộc của hắn làm sinh ý về luyện dược, nhưng luyện dược sư kỹ thuật cao nhất trong gia tộc cũng chỉ là luyện dược sư linh tán cấp, tuyệt đối không thể luyện chế ra luyện dược linh hoàn cấp.



Ở một bên, Hầu Vũ Bạch khó hiểu liếc mắt nhìn Tần Phàm, sau đó nói với La Phỉ ngồi bên cạnh.


- Có lẽ chỉ gặp phải kỳ ngộ gì mà thôi, không có thành tựu gì! Nhưng chỉ như vậy mà dám giả vờ trước mặt bổn thiếu gia, hừ, rất tốt!


Ánh mắt âm chí của La Phỉ đảo qua trên người Tần Phàm, hừ lạnh một tiếng.


Kế tiếp lại có vài thế gia đệ tử đứng lên giới thiệu đồ vật của mình, nhưng đều là những vật mà Tần Phàm không cảm thấy hứng thú, mọi người cũng chỉ phản ứng bình thường, mấy người kia chỉ đành bực tức ngồi xuống.


- Tại hạ có một gốc thiên niên đại bạch tham, muốn đổi một ít luyện dược, nếu như có luyện dược tăng lên cảnh giới thì tốt nhất.


Lúc này, một triêu thánh giả thân hình hơi béo đứng lên nói, lúc nói chuyện lại hữu ý vô ý nhìn về phía Tần Phàm.


Thấy người nọ nhìn mình, Tần Phàm chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với hắn mà nói, thiên niên nhân sâm tuy rằng trân quý, nhưng càng nhiều chỉ dùng trong dưỡng sinh, thật sự có thể luyện chế một ít luyện dược duyên niên ích thọ, nhưng loại luyện dược này bình thường chỉ phát huy tác dụng lớn nhất khi ở linh đan cấp, hiện tại hắn không thể dùng tới. Mà tương lai cho dù hắn có thể luyện chế linh đan, loại linh dược này trong Yêu Thú sơn mạch cũng có, cho dù không có lấy quyền hạn hiện tại của hắn trong gia tộc cùng linh dược đội trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, muốn thu thập một gốc nhân sâm ngàn năm vẫn có thể, không nên vì vậy mà dẫn dắt sự chú ý của mọi người.


Cuối cùng quả nhiên không còn người nào nguyện ý trao đổi gốc thiên niên nhân sâm của người kia, chỉ có vài người muốn dùng Hồi Khí Tán hay Liệu Thương Hoàn trao đổi, người nọ đương nhiên không muốn, cuối cùng chỉ đành thất vọng ngồi xuống vị trí của mình.



Trao đổi lại tiếp tục tiến hành, nhưng chờ thật lâu Tần Phàm cũng không gặp được vật gì thích hợp, vốn cũng có chút đồ vật khiến hắn động tâm, nhưng nghĩ tới vừa rồi chỉ lấy ra Trung Võ Hoàn đã khiến nhiều người chú ý như vậy, hắn thật sự không dám tiếp tục đem luyện dược ra trao đổi, dù sao hiện tại thí luyện còn chưa bắt đầu, quá mức làm người chú ý cũng sẽ đưa tới không ít phiền toái.


Hơn nữa hắn đã quyết định trong thí luyện triêu thánh hoặc là làm độc hành hiệp hoặc là đi cùng Tiết Tuấn cùng Điền Mông, cho nên không cần phải bộc lộ giá trị của mình đến tranh thủ người khác mời chào.


Vì thế Tần Phàm đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Lần này hắn hắn đi vào khu giao dịch cao cấp là vì Hỏa Vân Thiết, hiện tại đã tới tay nên không còn gì đáng giá lưu luyến. Kỳ thật cuộc trao đổi như vậy nói là cấp cao nhưng những triêu thánh giả cũng sẽ không thật sự đem đồ tốt đưa ra, dù sao những người này đều tham gia thí luyện triêu thánh, rất có thể sẽ trở thành đối thủ lẫn nhau, ai cũng không muốn dùng đồ vật của mình đi tăng cường thực lực cho người khác.


- Di? Lần này trao đổi chỉ mới tiến hành một nửa, Tần huynh muốn đi rồi sao?


Lúc này Thái Hiên chợt hỏi.


- Ha ha, trữ hàng của ta chỉ có bấy nhiêu, hiện giờ đều đã đổi xong, tiếp tục ở lại nơi này cũng không có tác dụng gì, có thứ tốt chỉ có thể nhìn xem, hơn nữa bằng hữu của ta còn ở khu giao dịch tự do bên ngoài, cho nên ta muốn qua đó đi dạo xem một vòng.


Tần Phàm cười cười, bình thản nói, cũng cố ý làm cho người biết hiện tại mình đã không còn luyện dược, đỡ rước lấy thêm phiền toái.


Hắn không sợ gây thù hằn, chỉ sợ bị phiền phức.



Nghe Tần Phàm nói như vạy, Thái Hiên cũng đành gật gật đầu, cuối cùng cũng rất có phong độ tự mình đưa tiễn Tần Phàm đi ra ngoài, nhưng chính vì hắn làm như vậy nên làm cho Tần Phàm nhận lấy càng nhiều chú ý.


Một đệ tử chân võ thế gia cấp thấp bình thường lại có thể lấy ra luyện dược cấp cao như Trung Võ Hoàn, hơn nữa còn có quan hệ không cạn với người đứng đầu trong triêu thánh giả lần này, thân phận của Tần Phàm liền làm người ta không ngừng suy đoán.


Điều này không thể nghi ngờ làm cho Tần Phàm vô cùng rầu rĩ, làm vậy đúng là vượt ngoài ý muốn của hắn, nhưng nói tóm lại ấn tượng của hắn đối với Thái Hiên rất tốt.


- Thái huynh, mời trở về đi.


Đi ra khỏi khu giao dịch cấp cao, Tần Phàm hướng Thái Hiên chắp tay, hướng khu giao dịch tự do đi tới. Xa xa liền chứng kiến Điền Mông tựa hồ đang cùng một triêu thánh giả tranh luận chuyện gì đó.


- Ta nhiều nhất chỉ có thể lấy ra ba bình Hồi Khí Hoàn, tổng cộng mười lăm viên! Ta đã nói với ngươi, thứ này không phải Hồi Khí Tán có thể so sánh, công hiệu rõ rệt, ăn một viên dưới tiên thiên võ sư chỉ trong mười phút là có thể hồi phục đầy đủ võ khí, mà Hồi Khí Tán phải hơn một giờ mới có thể làm được. Có thể hồi phục võ khí nhanh chóng khi ở trong thí luyện triêu thánh ý nghĩa thế nào ta tin tưởng ngươi hiểu rất rõ ràng. Ta dùng ba bình luyện dược như vậy đổi một cây gậy của ngươi mà không được sao?


Lúc này Điền Mông cầm một cây gậy đen thui nói với người bán kia, hắn nói chuyện sinh ý cũng không hề có chút lỗ mãng, rất có bằng có chứng.


Tần Phàm mỉm cười, đi tới, thuận tiện nhìn lướt qua quầy hàng, đột nhiên ánh mắt ngừng lại, tựa hồ đã phát hiện được vật gì đó.



Đan Vũ Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn Truyện Đan Vũ Càn Khôn Story Chương 170: Phát hiện
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...