Đan Vũ Càn Khôn

Chương 164: Minh Nguyệt Lâu phong ba


Thái Hiên dù sao cũng có ước hẹn với người, nên chỉ ngồi một chút thì đi lên lầu chín, lúc đi có gọi Thái Dao đi cùng nhưng nàng không chịu đáp ứng.


- Uy, ngươi cũng biết ca ca của ta đứng hàng thứ nhất trong triêu thánh giả, ngươi ở trước mặt hắn cũng còn dám bất kính như vậy sao.


Thấy Thái Hiên đã đi, Thái Dao có chút kỳ dị nhìn Tần Phàm, đối với thiếu niên đến từ một cửu phẩm chân võ thế gia bình thường lại mơ hồ cảm thấy có điểm nhìn không thấu.


- Ta cũng không có gì bất kính ah?


Tần Phàm bất đắc dĩ nhún vai nói, hắn chỉ là không bày tỏ kiểu tôn kính lấy lòng như những người khác mà thôi.


- Cho dù là đệ tử của nhị phẩm hay tam phẩm chân võ thế gia khi gặp ca ca của ta đều phải lễ độ cung kính, chỉ có ngươi là không thấy tỏ ý tứ gì.


Thái Dao nhướng mắt nói, sau đó chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn Tần Phàm nói:


- Nhưng cũng bởi vì ngươi không giống người thường, ta cùng ca ca mới có thể xem trọng ngươi, ta nhìn ra được ca ca của ta cũng thập phần thưởng thức ngươi.


Tần Phàm chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Tuy rằng hiện tại xem ra giống như đang ngang hàng giao kết lẫn nhau, nhưng trong lòng hắn biết những đệ tử xuất thân từ đại thế gia, nhất là nhất phẩm chân võ thế gia, vô luận là Thái Hiên hay Thái Dao khi nói chuyện vẫn luôn có cảm giác thản nhiên ưu việt, cách nhìn về dòng dõi vẫn mơ hồ có tồn tại.


- Uy, lần này đối với chuyện triêu thánh, ngươi biết được bao nhiêu?


Lúc này Thái Dao đột nhiên hỏi.


- Dù sao là biết được không nhiều hơn ngươi, ngươi có tin tức gì có thể cho tại hạ biết không?


Tần Phàm cười cười nói, Thái gia là nhất phẩm chân võ thế gia ở gần Kiền Kinh nhất, nằm trong khu trung tâm Đại Kiền quốc, tin tức bọn họ biết được tự nhiên là phải nhiều hơn hắn không ít.



- Còn nói không phải đến dò hỏi tình báo sao?


Thái Dao lại lầm bầm nói.


- Vậy cũng chỉ cho phép ngươi dò hỏi, không cho phép ta dò hỏi ah?


Tần Phàm lại giang tay, vô tội nói.


Sau đó hai người nhìn nhau cười.


- Được rồi, ta thật sự xem ngươi là bằng hữu mới nói cho ngươi biết, lần này nơi thí luyện triêu thánh kỳ thật không chỉ riêng nằm trong biên giới của Đại Kiền, hơn nữa còn có quốc gia khác ngoài Đại Kiền tham gia.


Thái Dao nhỏ giọng nói, tựa hồ là sợ bị người khác nghe thấy.


- Còn có quốc gia khác tham gia?


Tần Phàm nghe được tin tức này không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, chỉ riêng Đại Kiền quốc đã có tới mười mấy tiên thiên võ sư, không biết những quốc gia khác lại có bao nhiêu thiên tài cường giả? Tóm lại ngày triêu thánh lần này sẽ càng lúc càng gian nan.


- Không chỉ có như thế, còn có một bí mật thật lớn, ngươi có muốn biết hay không?


Thái Dao lại hạ giọng, bộ dạng như vô cùng trịnh trọng nói.


Tần Phàm gật gật đầu.


- Lần này triêu thánh thí luyện, bổn tiểu thư cũng sẽ tham gia.


Thái Dao thấy bộ dạng chờ mong của Tần Phàm, sau đó mới buồn cười nói.



Trên mặt Tần Phàm co rút, nhưng mặc dù bị trêu đùa, nhưng hắn vẫn cảm thấy được có chút ngoài ý muốn, ngũ phẩm chân võ thế gia trở lên mỗi nhà có được ba đại biểu triêu thánh giả, nhưng Thái Dao có thể tham gia cũng đã nói rõ thực lực của nàng không kém, mà Tần Phàm ngồi lâu với nàng như vậy mà vẫn không phát giác!


- Lần này bổn võ thánh xem như đã nhìn sơ sót người, nha đầu đích thật đã che giấu thực lực, tuy rằng thoạt nhìn chỉ có thực lực tứ ngũ cấp võ sư, nhưng trên thực tế rất có thể đã đột phá tới tiên thiên cảnh giới. Như vậy xem ra tiểu tử Thái Hiên vừa rồi rất có thể còn che giấu thực lực, năng lượng của nhất phẩm chân võ thế gia quả nhiên đáng sợ.


Lúc này thanh âm Cổ Mặc chợt vang lên bên tai Tần Phàm.


Tần Phàm nghe được Cổ Mặc truyền âm, không khỏi càng thêm kinh ngạc, trịnh trọng ngẩng đầu đánh giá thiếu nữ đối diện lần nữa, Thái Dao thoạt nhìn chỉ là một tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt, bộ dạng thiên chân khả ái, thật sự khó có thể tưởng tượng nàng lại có được thực lực mạnh như vậy.


- Nhìn cái gì? Thật bất ngờ đi?


Thái Dao có chút đắc ý nói, tuy rằng nàng mười bảy tuổi nhưng một ít động tác hành vi vẫn giống như một tiểu cô nương chỉ mới mười hai mười ba tuổi, thật ra lại tương xứng với gương mặt của nàng.


- Ân, không thể tưởng được tuổi của cô nương cùng thực lực đều là thâm tàng bất lộ.


Tần Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói.


- Hi vọng lần này ca ca của ta không nhìn lầm, có thể trong triêu thánh thí luyện lần này ngươi sẽ phát huy rất tốt đi, nhưng nếu trong thí luyện mà gặp ngươi, bổn tiểu thư có thể sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.


Thái Dao lại đáng yêu mở trừng đôi mắt nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m


Tần Phàm thản nhiên nhún nhún vai không sao cả.


- Dao Dao, nàng cũng ở đây sao?


Nhưng đúng lúc này, lại có một thanh âm từ bên kia thang lầu truyền tới.


- Đây cũng là ca ca của ngươi sao?



Tần Phàm nghi hoặc hỏi, khóe mắt nhìn qua liền thấy một bạch y thanh niên, ước chừng hai mươi tuổi mang theo nụ cười ôn hòa hướng bên này đi tới, gương mặt xem như anh tuấn, nhưng ánh mắt hẹp dài, vầng trán hẹp hòi, lại ẩn chứa chút vẻ nham hiểm.


- Phi, ta mới không có ca ca như vậy, đừng để ý tới hắn, thấy hắn ta đã cảm thấy ghê tởm.


Lúc này Thái Dao lại phi một tiếng, giả vờ cúi đầu ăn uống, không đi xem người nọ.


- Ách…


Trên mặt Tần Phàm rút rút, trong khoảnh khắc cũng có chút xấu hổ.


- Dao Dao, ta cùng Hiên thiếu hẹn ở lầu chín cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau đi chứ?


Người kia tựa hồ cũng phát hiện Thái Dao cố ý không thèm để ý chính mình, nhưng da mặt của hắn cũng đủ dày, sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn cười nói với Thái Dao.


- Ca ca của ta đã muốn lên rồi, La Phỉ, ngươi muốn đi thì đi, đừng đến phiền bổn tiểu thư.


Thái Dao thấy nam tử kia dính bên bàn không chịu đi, chỉ đành ngẩng đầu lên không kiên nhẫn nói.


Tần Phàm chỉ lẳng lặng nhìn một màn này, không nói gì. Nhưng đại khái hắn có thể đoán được nam tử tên La Phỉ hẳn là người theo đuổi Thái Dao, nhưng Thái Dao lại không thích hắn.


Nhưng những chuyện này không quan hệ gì tới hắn.


- Vị này chính là…


Bất quá La Phỉ không được Thái Dao đáp lại, cũng xoay mặt nhìn Tần Phàm, ánh mắt hẹp dài híp lại, lên tiếng hỏi.


- Ách, ta chỉ là một thực khách bình thường mà thôi, hai vị tiếp tục là được, không cần để ý tới ta.



- Vậy không biết vị huynh đệ này có thể đem vị trí tặng cho ta hay không? Lần này rượu cùng thức ăn tính cho La mỗ vậy!


Lúc này La Phỉ lộ ra nét cười ôn hòa nói.


- Ha ha, tự nhiên là có thể, vậy thì thật cảm ơn nhiều.


Tần Phàm cười nói, dù thế nào đi nữa hắn đã ăn uống no đủ, cũng không cần ở lại chỗ này gây chuyện thị phi, Thái Dao là người của nhất phẩm chân võ thế gia, hơn nữa ca ca Thái Hiên của nàng cũng đang ở trong Minh Nguyệt Lâu, tự nhiên không cần tới hắn phải anh hùng cứu mỹ nhân.


- Uy, ngươi thật sự như vậy đi rồi?


Lúc này Thái Dao rốt cục không nhịn được lên tiếng.


- Di? Các ngươi nhận thức?


La Phỉ thấy Thái Dao mở miệng, nghi hoặc nhìn Tần Phàm hỏi.


- Mới vừa quen biết, bình thủy tương phùng mà thôi.


Tần Phàm cười khan nói, sau đó chắp tay với Thái Dao:


- Thái tiểu thư, có cơ hội gặp lại.


Tiếp theo hắn liền xoay người lại, lập tức hướng thang lầu đi tới, cũng nên rời khỏi Minh Nguyệt Lâu đi tìm khách điếm ở trọ.


- Ta cũng không ăn!


Thái Dao thở phì phì nói, sau đó liền trực tiếp đi ra phía trước, thế nhưng lại dỗi hơn kéo lấy cánh tay Tần Phàm!


Tần Phàm cùng La Phỉ đồng thời cứng đờ trong nháy mắt.



Đan Vũ Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn Truyện Đan Vũ Càn Khôn Story Chương 164: Minh Nguyệt Lâu phong ba
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...