Đan Vũ Càn Khôn

Chương 137: Nhìn nhau cười


Ánh nắng sáng sớm rực rỡ, từ ngoài cửa sổ bị đánh vỡ tiến vào, cấp cho tiểu viện phía đông này thêm một ít tia sinh khí.


Tần Phàm ngồi xếp bằng ngay giữa phòng, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt, tựa hồ đang lâm vào bên trong thống khổ giày vò. Khắp chung quanh hắn biến thành một mảnh hỗn độn, nơi nơi một mảnh cháy đen, cơ hồ chỉ còn chỗ hắn đang ngồi vẫn còn nguyên vẹn.


Hôm nay hắn mặc một bộ thanh y, làn da biến thành trắng nõn, thậm chí còn hơn trước kia, nếu không phải hiện tại trên đầu hoàn toàn trụi lủi là có thể nhìn ra là một vị công tử văn nhã.


- Hô…


Thật lâu sau, Tần Phàm thở nhẹ một hơi, rốt cục mở mắt đồng thời vẻ mặt lộ ra hưng phấn. Nguồn tại http://Truyện FULL


Ngũ cấp võ sư!


Tối hôm sau qua khi luyện hóa thành công hỏa nguyên ma chủng, hắn mỏi mệt không sao chịu nổi ngồi nguyên tại chỗ ngủ một giấc, cho tới sáng sớm hôm nay mới tỉnh lại, lại dùng hai viên Trung Vũ Hoàn, mỗi viên có thể tăng lên một bậc cảnh giới nhỏ, vì thế hắn từ tam cấp võ sư nhảy lên thành ngũ cấp võ sư.


- Tần Tiến, đã qua một năm rưỡi, không biết ngươi từ nhị cấp võ sư đã đạt tới trình độ nào rồi?


Khóe môi Tần Phàm lộ ra một tia ý cười, trải qua nhiều khó khăn gian khổ như vậy, thậm chí mấy lần bồi hồi trong sinh tử, hôm nay xem như hắn rốt cục có thể xuất đầu!


Luyện hóa ma chủng mỗi một lần đều vô cùng nguy hiểm, nhưng thu hoạch lại thật dày, có được thuật luyện dược cao minh, hiện tại còn có được khí lực cường đại, chính là vốn liếng giúp cho hắn có thể vượt lên hết thảy thiên tài có thiên phú.


Mặc cho ngươi thiên phú cao tới đâu, muốn so sánh với linh đan diệu dược của ta sao?



Sửa sang lại quần áo, Tần Phàm đứng dậy, sau đó sờ sờ lên vùng đầu trụi lủi, không nhịn được cười khổ, hình dạng này làm sao có thể đi ra ngoài gặp người?


Trong trí nhớ của hắn vẫn có một loại dược phương có thể giúp tóc sinh trưởng rất nhanh, nhưng hắn lại không thể ngờ có một ngày mình cần dùng tới cho nên trên người đương nhiên là không có loại dược tài này, vì vậy trong khoảnh khắc cũng không biết nên làm sao luyện chế, hôm nay là ngày lễ của gia tộc, hắn đành phải để đầu trọc đi gặp người rồi.


- Hắc hắc, tiểu tử, kỳ thật đầu trọc này của ngươi nhìn thuận mắt hơn so với trước kia, chậc chậc…sáng ngời, thoạt nhìn thật có tinh thần thôi.


Lúc này thanh âm hài hước của Cổ Mặc chợt truyền đến.


Tần Phàm có chút không nói gì, hắn nhìn quanh bốn phía hỗn độn, lại cảm thấy có chút buồn rầu, không biết mình phải tìm lý do nào để đi giải thích tất cả chuyện này.


- Đông đông…


Lúc này có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.


- Tiểu Phàm.


Là thanh âm của Tần Li.


- Ách…


Tần Phàm sờ sờ lên đầu, có chút bất đắc dĩ nhưng không thể không đi ra mở cửa phòng.


Cửa phòng mở ra, Tần Li vẫn trong bộ thanh y, dáng người hoàn mỹ, khí chất xuất trần tao nhã, cứ như vậy yêu kiều duyên dáng đứng ngoài cửa, ánh nắng chiếu vào thân hình hoàn mỹ của nàng, đem nàng phụ trợ nổi bật chẳng khác gì một tiên nữ.



Trong lòng Tần Phàm cũng không nhịn được cảm khái, vừa mở cửa liền bị tuyệt sắc giai nhân đứng trước mặt làm si mê, chỉ yên lặng nhìn Tần Li, vốn đang định mở miệng nói chuyện trong khoảnh khắc đều quên cất tiếng.


- Tiểu Phàm, đệ…


Nhưng Tần Li cũng kinh nghi bất định nhìn thiếu niên tuấn tú vừa mở cửa, trên mặt hơi có chút thất thần, nàng cũng đang bị hoảng sợ. Đặc biệt đầu trọc trụi lủi của Tần Phàm dưới ánh mặt trời chẳng khác gì là vầng tiểu thái dương, vô cùng chói mắt.


- Ách, tối hôm qua sư phụ của đệ có đến đây, kiểm tra tiến độ tu luyện của đệ một chút, bởi vì không được hài lòng cho nên đem đầu của đệ biến thành hình dạng này…


Lúc này Tần Phàm mới hồi phục lại tinh thần, xấu hổ suy nghĩ lý do lấy cớ, hiện tại cũng chỉ có thể đem trách nhiệm đổ lên trên người Cổ Mặc.


- Xú tiểu tử!


Bên tai vang lên tiếng hô bất mãn của Cổ Mặc.


- Tiến độ của tiểu Phàm như vậy mà sư phụ đệ còn không hài lòng sao…


Tần Li nhìn nhìn một mảnh hỗn độn bên trong phòng, sau đó lại nhìn bộ dáng của Tần Phàm, nửa tin nửa ngờ nói:


- Yêu cầu của sư phụ đệ cũng quá cao đi…


- Ách, tỷ tỷ, tỷ xem có thể giúp đệ tìm một ít linh dược lại đây được không…


Tần Phàm xấu hổ sờ lên đầu trọc nói.



Trên diễn võ trường của Nam Phong Tần gia, lúc này mấy ngàn tộc nhân đang hội tụ cùng một chỗ tham gia buổi lễ khảo nghiệm hàng năm một lần của gia tộc.


Trong năm nay, bởi vì đại bộ phận thiếu niên tộc nhân ra ngoài lịch lãm, cho nên đem sự kiện này kéo chậm lại mất nửa năm thời gian, nhưng cũng không làm giảm bớt nhiệt tình của các tộc nhân.


Nhưng ở trên đài cao lúc này mấy vị trưởng lão cũng có chút lo lắng, chỉ có những thượng tầng của Tần gia mới hiểu được cuộc khảo nghiệm hôm nay trọng yếu đến thế nào đối với tiền đồ của Tần gia.


Thanh âm tiếng pháo mừng nổ vang, Tần gia tộc trưởng dẫn theo vài vị khách nhân của các chân võ thế gia khác trong thành đi đến. Đại trưởng lão đứng dậy nghênh đón, cao giọng tuyên đọc:


- Hoan nghênh bát phẩm chân võ thế gia Nam Phong Điền gia tộc trưởng Điền Phong các hạ, hoan nghênh cửu phẩm chân võ thế gia Nam Phong Ngô gia tộc trưởng Ngô Hồng Thiên các hạ, hoan nghênh cửu phẩm chân võ thế gia Nam Phong Tiết gia tộc trưởng Tiết Trường Phong các hạ!


- Ha ha, Tần tộc trưởng, nói thật ra hôm nay ta đặc biệt vì trận tranh tài mà đến.


Điền Phong cũng giống như hơn một năm trước, thân mặc bộ hoa phục tử sắc, mặt mày hồng hào, mang theo ý cười thân cận trên mặt.


- Ha ha, thật là tấu xảo, ta cùng Điền tộc trưởng cũng ôm ý tưởng như nhau.


Tiết Trường Phong đứng bên cạnh mặc bộ nho phục, ngọc diện râu dài, mười phần phong độ của người trí thức.


- Thật cảm tạ hai vị tộc trưởng đã cổ động.


Tần Hồng cười khổ nói, hiện giờ trong lòng hắn còn chưa được yên ổn chút nào.


- Hừ, lão phu cũng muốn cẩn thận nhìn xem công tử của Tần tộc trưởng một năm trước còn là nhất cấp võ giả, năm nay có thể đạt tới trình độ thế nào.



- Mặt khác thuận tiện mang theo tiểu nhi đòi lại sỉ nhục lúc trước.


- Như vậy mời Ngô tộc trưởng ngồi đi.


Sắc mặt Tần Hồng hờn giận nói, hắn vốn không muốn thỉnh mời Ngô Hồng Thiên, nhưng người này lại tự mình đi tới.


- Đương, đương, đương…


Ba tiếng chuông vang vọng phía chân trời, khảo nghiệm mỗi năm một lần của Tần gia đã được chính thức mở màn.


Rất nhanh, thí nghiệm võ khí vòng thứ nhất đã chấm dứt, nhưng hai thiếu niên mà mọi người đang chờ mong còn chưa xuất hiện trong sân, cho nên lần này trong thí nghiệm vũ khí Tần Trữ lại đại xuất danh tiếng. Trải qua hơn một năm, thiên tài thiếu niên từng thua trong tay Tần Phàm một chiêu hiện tại đã từ bát cấp võ giả đột phá tới võ sư cảnh giới.


Cuộc tranh tài của võ đồ cấp đã chính thức bắt đầu, từng trận tỷ thí trôi qua, cuối cùng Tần Hỏa đã lấy được danh hiệu thứ nhất.


Kế tiếp là cấp võ giả tranh tài, bởi vì đại bộ phận võ giả lợi hại đều đã đi ra ngoài lịch lãm, ngay cả tiểu quái vật Tần Vũ còn chưa tới, cuối cùng danh hiệu thứ nhất lại bị Tần Uy lấy được, điều này không khỏi làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt.


- Hống…


Tần Uy dương dương tự đắc đứng tên đài tỷ võ, phát ra một tiếng hét lớn, trong lòng hắn kích động không biết làm sao lên tiếng. Từ sau khi hắn bị Tần Phàm đánh bại, nằm trên giường hơn ba tháng, sau đó luôn cắn chặt răng khó khăn gian khổ tu luyện, hiện giờ rốt cục lấy được thành tích, điều này làm sao có thể không làm cho hắn hưng phấn!


Đúng lúc này, nơi đường nhỏ đi vào quảng trưởng, một thiếu niên mặc thanh y cũng giống như hơn một năm trước, nện bước thong dong tự tin, bình tĩnh tự nhiên chậm rãi đi tới.


Thiếu niên này chín là Tần Phàm, hắn vừa mới luyện chế xong thuốc sinh trưởng tóc. Hiện tại nhìn qua đầu của hắn không còn trụi lủi, tóc mọc dài ra chừng một tấc, nhưng xem như hiệu quả rõ rệt.


Hắn nhìn qua thân ảnh quen thuộc đứng trên đài tỷ võ, đồng thời Tần Uy cũng đúng lúc nhìn qua đây, bốn mắt nhìn nhau, làm như quen biết đã lâu, đều cùng mỉm cười.



Đan Vũ Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Vũ Càn Khôn Truyện Đan Vũ Càn Khôn Story Chương 137: Nhìn nhau cười
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...