Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 62: Cung điện ký ức

179@-
Viện trưởng Viện Khoa học Trung ương Liên bang

Lục Tắc Hiên bước qua cánh cổng cung điện ký ức, giọng nói êm tai của Dụ Nhiên vang lên: “Lục Tắc Hiên, chào mừng anh đã đến thế giới dưới đáy hồ.”

“Khi trước, tôi đã khóa kín phần ký ức này lại vì lo sẽ lộ thân phận nếu bị người khác phát hiện. Tôi dùng toàn bộ sức mạnh tinh thần thiết lập một lá chắn cực kỳ dày dưới đáy hồ. Trừ khi được tôi cho phép, bằng không, không kẻ nào có thể xâm nhập nơi này.”

“Nếu anh đã vào được đây, điều đó chứng minh rằng anh đã có được sự đồng ý từ tôi, chắc hẳn việc dung hợp tinh thần của chúng ta rất thành công.”

“Vào đi, tìm chân tướng anh luôn muốn biết.”

Dụ Nhiên sẽ không tự vạch vết sẹo của bản thân ra trước mặt Lục Tắc Hiên để phải trông thấy ánh mắt thương hại của hắn… Đây là những ký ức cậu không muốn nhớ lại nhất. Lục Tắc Hiên muốn biết quá khứ của cậu, vậy hắn sẽ là người tự đi tìm câu trả lời.

Trước khi liên kết tinh thần, Dụ Nhiên đã giấu sẵn ám hiệu dưới hồ. Chỉ cần Lục Tắc Hiên tìm tới nơi này, lá chắn tinh thần sẽ tự động mở ra.

Nếu đã chấp nhận liên kết tinh thần, từ nay về sau, suy nghĩ của hai người sẽ nối liền, mọi nơi trong thế giới tinh thần đều được san sẻ, hai người sẽ rất khó giấu giếm bí mật với nhau. Một ngày nào đó, Lục Tắc Hiên chắc chắn sẽ biết hết những chuyện này, chi bằng để hắn biết sớm một chút, chuẩn bị tâm lý kỹ càng, tránh tương lai để lộ sơ hở.

Cánh cửa lớn trước mặt từ từ mở ra, Lục Tắc Hiên bước vào cung điện ký ức của Dụ Nhiên.

Đây là một cung điện tráng lệ dưới đáy hồ, bên trong có rất nhiều gian phòng, cất chứa toàn bộ ký ức của Dụ Nhiên từ khi cậu biết ghi nhớ tới giờ.

Vì gen của cha mẹ vô cùng xuất sắc, ngay khi sinh ra, cậu đã thức tỉnh thành Dẫn đường, thực thể tinh thần là một chú cáo đỏ rực cháy. Mẹ cậu đặt tên cho cậu là Tạ Nhiên, “nhiên” nghĩa là thiêu đốt.

Thực thể tinh thần của Tướng quân Tạ Hi là một con sói lửa, thực thể tinh thần của Giáo sư Tần Lạc không ngờ lại là sứa biển sâu. Trách sao chưa một ai trông thấy thực thể tinh thần của ông, bởi lẽ sứa biển sâu có khả năng tàng hình rất xuất sắc.

Xem đến đây, Lục Tắc Hiên bỗng ngẩn ra: Sứa biển sâu, thực thể tinh thần giống với Nguyên soái Tần Tiêu?

Trong bong bóng ký ức, sinh nhật 3 tuổi của Tạ Nhiên, ông ngoại cậu, tướng quân Tạ lúc ấy vẫn chưa qua đời, dì ruột Tạ Thần vẫn đang đi học, mẹ cậu đã gia nhập Quân đoàn Ánh Sao, cha thì làm công việc nghiên cứu trong Viện Khoa học Trung ương.

Buổi tiệc sinh nhật đang diễn ra, một người luống tuổi bí ẩn lái xe bay màu đen tới nhà họ Tạ. Chính là Nguyên soái Tần Tiêu.

Thấy ông, Tạ Nhiên lập tức cong mắt cười, vươn tay ra: “Ông ơi, bế cháu…”

Nguyên soái bế cậu lên, xoa đầu, nói: “Nhiên Nhiên ngoan, quà sinh nhật ông tặng cháu này.”

Là một con cáo bằng bông cực kỳ đáng yêu, Tạ Nhiên vui vẻ ôm cáo bông vào lòng.


Tướng quân Tạ đứng dậy, kính cẩn chào: “Nguyên soái, ông đích thân tới đây, nhỡ bên Tổng thống biết được…”

Tần Tiêu nói: “Đừng lo, tôi tự lái xe tới, không ai nắm được hành tung đâu.”

Tần Lạc tiến lên trước, khẽ nói: “Ba, thiên phú của Nhiên Nhiên rất xuất sắc, 3 tuổi đã trò chuyện được với thực thể tinh thần rồi. Thực thể tinh thần của cháu nó di truyền khả năng tàng hình của con và khả năng công kích của Tiểu Hi, là một con cáo lửa biết tàng hình. Nhưng thằng bé còn nhỏ quá, con lo nó không khống chế được sức mạnh tinh thần sẽ làm bản thân bị thương.”

Tần Tiêu cân nhắc rồi nói: “Tạm thời phong ấn sức mạnh của nó lại, đến 13 tuổi thì mở ra rồi cho nhập học Viện Thánh.”

Tần Lạc gật đầu: “Con cũng định vậy.”

Đa phần phụ huynh của các Lính gác và Dẫn đường cấp cao nhỏ tuổi đều lo tinh thần những đứa trẻ này bị tổn thương nên sẽ tạm thời phong ấn sức mạnh của chúng.

Tạ Nhiên 3 tuổi nghe người lớn nói chuyện với nhau, tò mò hỏi: “Phong ấn là gì ạ? Cáo của con sẽ biến mất ạ?”

Tần Lạc dịu dàng xoa đầu cậu: “Cáo là thực thể tinh thần của con, sẽ luôn bầu bạn cùng con. Nó không biến mất mà chỉ quay về thế giới tinh thần thôi. Con nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận là sẽ thấy nó trong đầu mình. Phong ấn sẽ làm con tạm thời không dùng sức mạnh tinh thần để đánh người khác được. Nhiên Nhiên đừng sợ, đây là sự bảo vệ đối với Dẫn đường nhỏ tuổi.”

Tạ Nhiên nghĩ ngợi, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, con nghe lời ông và ba!”

Tạ Hi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu của con trai, khẽ cười: “Nhiên Nhiên ngoan, nếu sau này con muốn chơi với cáo thì có thể vào thế giới tinh thần của mình để chơi. Với lại, con nhớ đừng gọi Nguyên soái là ông nội trước mặt người khác nhé.”

Tạ Nhiên khó hiểu: “Sao lại thế ạ?”

Tần Lạc dịu dàng dỗ cậu: “Vì ba là con trai Nguyên soái, đây là một bí mật. Nhiên Nhiên sẽ giữ bí mật giúp ba đúng không nào?”

Tạ Nhiên gật đầu: “Vâng, giữ bí mật giúp ba.”

Tần Tiêu và Tần Lạc liếc nhìn nhau, vài sợi tua ý thức màu lam sẫm cùng vươn ra, nhẹ nhàng xua cáo đỏ về thế giới tinh thần của Tạ Nhiên, đồng thời gia cố một tấm lá chắn thật dày trong này, đảm bảo Tạ Nhiên sẽ không bị thương và không thể dùng sức mạnh tinh thần tấn công người khác.

Trẻ nhỏ chưa biết chừng mực, sức mạnh tinh thần của đứa bé này lớn đến thế, lỡ chẳng may ngộ sát bạn bè trong lúc chơi đùa cùng nhau thì hậu quả cực kỳ khôn lường. Tạm thời phong ấn là biện pháp tốt nhất.

Thời thơ ấu của Tạ Nhiên vô cùng hạnh phúc, Tần Lạc là một người rất cha điềm đạm, ôn hòa. Viện Khoa học khá gần nhà, chiều nào tan làm về ông cũng nấu đủ món ngon cho Tạ Nhiên, từ thịt xiên nướng đến rau xào, chăm bẵm cậu con trai trắng trẻo, mũm mĩm. Mặc dù mẹ rất bận rộn ở Quân đoàn Ánh Sao nhưng cuối tuần vẫn sẽ dành thời gian về nhà. Gia đình ba người quân quần bên nhau, cha mẹ đằm thắm yêu thương, bầu không khí lúc nào cũng vui vẻ.

Năm 6 tuổi, cậu theo cha mẹ tới buổi gặp gỡ thường niên của Bộ Quân sự.



Lục Tắc Hiên nhỏ tuổi đi vệ sinh ngang qua bị tiếng nhóp nhép sột soạt trong góc thu hút, cậu nghi hoặc dừng bước. Thính lực của Lính gác vượt trội bẩm sinh, cậu đưa mắt nhìn một lượt theo hướng phát ra âm thanh liền thấy một cậu bạn nhỏ đang gặm đùi gà.

Vẫn chưa đến giờ cơm tối, có phải cậu bạn này đói bụng quá nên mới chạy vào đây ăn vụng không?

Lục Tắc Hiên vừa định lên tiếng, bé trai kia đã ngẩng đầu, đưa tay ra dấu yên lặng, nói bằng ngữ điệu rất trẻ con: “Cậu coi như không phát hiện ra tớ nhé! Mẹ tớ mà biết thể nào cũng mắng tớ, xin cậu đấy.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Cậu bé đối diện có gương mặt đáng yêu như búp bê, đôi mắt to tròn chân thành nhờ vả.

Chẳng hiểu sao, Lục Tắc Hiên bỗng mềm lòng, bèn nói: “Được, tôi không thấy cậu.”

Cậu bé lập tức cong mắt cười: “Cảm ơn.”

Lục Tắc Hiên quay người rời đi, còn băn khoăn không biết đó là con của vị tướng quân nào mà lại trốn đi ăn vụng trong buổi gặp gỡ thường niên thế này?

Lúc này, nhìn những hình ảnh sắc nét trong bong bóng ký ức, Lục Tắc Hiên chỉ thấy tim như bị dao cứa.

Hóa ra, nhiều năm trước, hai người đã từng gặp nhau.

Lục Tắc Hiên không thể ngờ rằng cậu nhóc mình tình cờ gặp trong buổi gặp gỡ thường niên đó chính là Dụ Nhiên, cũng là Tạ Nhiên.

Nhiên Nhiên lúc nhỏ đáng yêu, hoạt bát đến vậy… Nếu không vì trải qua quá nhiều đau đớn, khổ sở, có lẽ cậu sẽ không trở nên lạnh lùng, gai góc như bây giờ. Cậu từng có biết bao thân nhân yêu quý cậu như thế…

Lục Tắc Hiên hít thở sâu, tiếp tục tiến về phía trước.

Từ 6 đến 13 tuổi là một khoảng thời gian vô cùng đơn giản trong trí nhớ của Tạ Nhiên. Phần lớn thời gian cậu đều đọc sách trong nhà mình, Giáo sư Tần Lạc có một thư phòng với vô vàn các loại sách, từ thiên văn, địa lý đến lịch sử, phong tục. Tạ Nhiên đọc rất nhiều sách và tài liệu lịch sử, rốt cuộc cũng hiểu tại sao cha mình không tiết lộ cho ai biết ông là con trai của Nguyên soái.

Vì trong cuộc phản loạn của Lính gác 200 năm trước đã có hai quân đoàn cấu kết với nhau, đánh úp Văn phòng Tổng thống ngay trong đêm giao thừa, bắt toàn bộ quan chức Chính phủ làm con tin, ép Tổng thống phải từ chức. Vô số người đã hy sinh trong cuộc chiến đó, cuối cùng, phản loạn được trấn áp nhờ sự phối hợp của nhà họ Lục và họ Tạ.

Khi xã hội bình ổn trở lại, các Nghị sĩ Quốc hội quyết định chia hệ thống quân đội thành bốn quân đoàn lớn sau một ngày thảo luận, tranh cãi gay gắt. Người giữa các quân đoàn không được kết hôn với nhau, đó là quy tắc ngầm được đưa ra sau trận phản loạn.

Vị thế của Nguyên soái khá đặc thù, các đời Nguyên soái đều là Dẫn đường, tuy không có quyền cầm quân nhưng lại có thể tận dụng ưu thế của Dẫn đường để quản lý và điều phối các Tướng quân. Đương nhiên, con cháu của Nguyên soái cũng không được phép kết hôn với người của các quân đoàn để tránh “ngấm ngầm cấu kết”.



Không ai biết, Giáo sư Tần Lạc nho nhã thực chất là con trai của Nguyên soái, mà Tạ Nhiên chính là cháu ruột của ông.

Năm 13 tuổi, Tạ Nhiên tới Học viện Dẫn đường thuộc Viện Thánh học tập, nhập học cùng năm với Lục Tắc Hiên.

Cậu quá thông minh, sau khi phong ấn sức mạnh tinh thần được tháo bỏ, tốc độ học tập của cậu nhanh gấp mấy lần bạn cùng lứa, chưa đầy ba tháng đã mở rộng thế giới tinh thần đến phạm vi khó có thể tưởng tượng nổi. Cậu tốt nghiệp Viện Thánh chỉ sau ba tháng.

Vì tính công kích đến từ cáo lửa đỏ quá cường hãn mà tuổi tác cậu còn nhỏ, lãnh đạo Hiệp hội Dẫn đường bàn bạc với cha cậu, quyết định hợp sức phong ấn Tạ Nhiên, đồng thời đưa cậu tới giáo đường mài giũa tâm tính trong vòng một năm, để cậu tiếp thu những ý niệm sống tốt đẹp.

Thực ra, vào năm Tạ Nhiên tới giáo đường, cậu không hề chăm chú, nghiêm túc nghe niệm kinh, thuyết giảng.

Thực ra, cậu được bí mật huấn luyện các kỹ xảo chiến đấu.

Nơi được gọi là giáo đường ấy thực chất chỉ là chỗ Nguyên soái dùng để che mắt người ngoài. Ông bố trí một sĩ quan huấn luyện thân tín trong Quân đoàn Ánh Sao đêm nào cũng dạy Tạ Nhiên kỹ thuật chống trả khi đối diện với nguy hiểm, ví dụ như dùng găng tay đặc chế leo lên tường, dùng khả năng tàng hình bảo vệ bản thân không bị phát hiện, cách để khống chế một Lính gác trong thời gian ngắn nhất, cách né tránh nguy hiểm khi phải đấu giáp lá cà với người khác.

Ý đồ của Nguyên soái Tần Tiêu là muốn dạy kỹ năng chiến đấu cho cậu, dù một ngày nào đó có đụng độ gian nguy cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình.

Tạ Nhiên học rất nhanh. Thời gian một năm trôi qua, thiếu niên nhanh chóng trưởng thành. Ngày rời khỏi giáo đường, thậm chí cậu còn hạ đo ván thầy của mình một cách rất dứt khoát, gọn gàng liên tục ba lần. Lính gác huấn luyện rất hài lòng: “Thể lực của Dẫn đường không bằng Lính gác, nắm vững kỹ xảo mới có cơ hội chiến thắng. Nhiên Nhiên, cậu được tốt nghiệp.”

Tạ Nhiên cười nói: “Cảm ơn thầy đã dạy bảo.”

Năm 14 tuổi, Tạ Nhiên thi vào chuyên ngành Chỉ huy của Học viện Quân sự số 1 Liên bang. Chuyên ngành này mỗi năm chỉ tuyển khoảng mười sinh viên ưu tú để đào tạo riêng, tuy cùng ngành nhưng không ai biết nhau, mỗi người đều học tập độc lập. Nội dung chương trình học bao gồm cách điều khiển các loại máy móc, chỉ huy trên chiến trường và cả kiến thức về tâm lý học. Dẫn đường tốt nghiệp từ chuyên ngành này thường sẽ đảm nhiệm vị trí chỉ huy của các quân đoàn lớn.

19 tuổi, Tạ Nhiên thuận lợi tốt nghiệp, tham gia vũ hội tốt nghiệp tại hành tinh Thủ đô.

Buổi tiệc đó tập trung rất nhiều Dẫn đường và Lính gác ưu tú tốt nghiệp từ những ngôi trường danh giá. Tuy gọi là vũ hội, thực chất lại như một buổi ghép đôi tập thể.

Ở trường lúc nào cũng tất bật với việc học, rất nhiều người không có thời gian yêu đương. Vũ hội tốt nghiệp chính là một cơ hội rất tốt, gặp được người phù hợp có thể mời đối phương khiêu vũ, trao đổi phương thức liên lạc.

Tạ Nhiên hoàn toàn không hứng thú với chuyện yêu đương, cũng lười gặp gỡ ồn ào với những người này. Cậu tránh ra góc phòng, một mình lặng lẽ ăn uống. Đồ ăn ngon khiến tâm trạng cậu rất vui, Tạ Nhiên ăn hết đồ trong đĩa lại đứng dậy đi lấy một miếng bít tết vừa chế biến xong, quay lại chỗ ngồi.

Lúc cắt bít tết, dao ăn sắc bén bất cẩn sượt vào ngón tay, một giọt máu nhỏ xuống.

Cũng ngay lúc đó, Lục Tắc Hiên cảm thấy quá chán bèn tránh ra góc sảnh tiệc. Giác quan tinh tường của Lính gác lập tức ngửi thấy mùi pheromone Dẫn đường đặc biệt. Mùi hương mát lạnh thoảng qua cánh mũi, Lục Tắc Hiên ngoảnh lại nhìn, phát hiện xung quanh chẳng có lấy một bóng người.



Hai người lướt qua nhau trong vũ hội ấy nhưng lại chưa từng gặp mặt.

Lục Tắc Hiên nhìn khung cảnh trong ký ức này, tâm trạng vô cùng rối bời.

Nếu hai người có thể quay về lúc trước, gặp nhau trong vũ hội tốt nghiệp năm đó, chắc chắn Lục Tắc Hiên sẽ tìm Tạ Nhiên, đưa tay mời cậu nhảy một điệu, còn nói với cậu rằng: Đừng xuất chinh cùng cha mẹ, đó là bẫy rập, ngàn vạn lần đừng đâm đầu vào!

Đáng tiếc, thời gian không thể quay ngược, Lục Tắc Hiên không cách nào cản được bi kịch diễn ra.

Sau khi tham dự vũ hội tốt nghiệp, Tạ Nhiên chính thức gia nhập Quân đoàn Ánh Sao. Lúc ấy, Tướng quân Tạ Hi đang điều tra về tổ chức hắc ám, hơn nữa còn có bước tiến lớn: Tìm ra căn cứ thí nghiệm lớn nhất của bọn chúng.

Tướng quân Tạ quyết định đích thân dẫn quân xuất chinh, Tần Lạc đồng hành với bà bằng thân phận chuyên viên nghiên cứu. Ông hiểu rất rõ về thứ thuốc nhắm vào Lính gác này, muốn nhân cơ hội này lấy hàng mẫu từ căn cứ thí nghiệm để thử bào chế thuốc điều trị.

Tạ Nhiên mới tốt nghiệp không lâu, tràn ngập hiếu kỳ với mọi chuyện. Cậu chạy tới xin Tướng quân Tạ Hi: “Con cũng muốn đi cùng.”

Tạ Hi cau mày: “Con còn trẻ, chưa chắc đã quen được với hoàn cảnh nơi chiến trường.”

Tạ Nhiên nghiêm túc cam đoan: “Cáo lửa đỏ của con có lực công kích cấp S. Hơn nữa con đã được huấn luyện một năm trong giáo đường, năng lực chiến đấu không hề yếu, kể cả có gặp chuyện cũng tự bảo vệ được bản thân… Mẹ, con đã lớn rồi, mẹ cũng để con làm Đội trưởng Đội đặc chiến Ánh Sao, nếu đến cả theo mẹ ra chiến trường cũng không dám thì sao khiến mọi người phục được?”

Tần Lạc mỉm cười nhìn vợ mình, nói: “Để con đi theo đi, coi như học hỏi thêm kinh nghiệm.”

Cuối cùng Tạ Hi cũng gật đầu: “Được.”

Nhưng họ đã đánh giá thấp sự đáng sợ của tổ chức hắc ám.

Năm thiên văn thứ 494 là mốc thời gian tổ chức hắc ám bắt đầu lộ diện. Họ cho rằng tổ chức này chỉ gồm vài kẻ địa vị thường thường và vài nhà khoa học điên muốn làm thí nghiệm lên Lính gác. Không ngờ, tôm tép bên ngoài chẳng qua là một góc của núi băng, lặn sâu dưới nước là quái vật khổng lồ khó có thể tưởng tượng nổi.

Khi ấy, trong Quân đoàn Ánh Sao đã có gián điệp của tổ chức hắc ám, nắm rõ hành tung của họ trong lòng bàn tay. Chiến hạm Ánh Sao còn chưa tới được điểm đích, kẻ nằm vùng kia đã đột ngột khởi động hệ thống tự hủy, đồng thời phá hỏng rất nhiều khoang thoát hiểm. Thời khắc cuối cùng, Tạ Hi cầm đao sắc trên tay, chặt phăng đầu kẻ phản bội, giành lấy khoang thoát hiểm gần đó, đẩy con trai mình vào trong.

Đó là ngày u ám nhất trong cuộc đời Tạ Nhiên.

Cậu chỉ mới tốt nghiệp đại học, gia nhập Quân đoàn Ánh sao với một bầu nhiệt huyết để rồi phải tận mắt chứng kiến thảm cảnh cha mẹ và các chiến sĩ bị nổ tung.

Khung cảnh ấy lưu lại bóng đen vô cùng lớn trong tâm trí cậu.

Trong nhiều năm kế tiếp, cậu thường xuyên thấy lại cảnh tượng cha mẹ dốc hết sức cứu mình trong ác mộng. Sau khi rơi xuống hành tinh màu đỏ kia, chỉ có câu nói “Cố gắng sống sót” cuối cùng cha để lại giúp cậu dằn lại thương tích đầy mình mà bò dậy hết lần này đến lần khác.
Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ Truyện Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ Story Chương 62: Cung điện ký ức
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...