Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 38: Thế giới tinh thần
Tiêu chuẩn đầu vào của Đội đặc chiến Liệp Ưng là Lính gác cấp A trở lên. Người đạt đến yêu cầu đó vốn đã không nhiều, lại thêm tỷ suất hy sinh cao nên nhiều người dù đủ điều kiện cũng không dám đăng ký.
Tuy năm nay chỉ có ba người điền nguyện vọng gia nhập nhưng chừng ấy cũng đã khiến Lục Tắc Hiên rất vừa lòng. Cả ba người này đều được Lục Tắc Hiên đích thân kiểm tra và xét duyệt nhập đội.
Ngoài ra, Tướng quân Lục Đình Ngự còn điều động hai quân nhân thâm niên với kinh nghiệm chiến đấu phong phú từ Đội Cận vệ của mình tới hỗ trợ Lục Tắc Hiên. Gần đây tình hình bất ổn, ông lo con trai sẽ gặp nguy hiểm, người được phái tới đều là thân tín với sức chiến đấu cấp A+.
Vậy là Đội đặc chiến Liệp Ưng có thêm hẳn 5 Lính gác mới. Tuy số lượng không nhiều nhưng ai cũng là tinh anh, giúp thực lực toàn đội nâng cao rõ rệt.
Moore không đệ trình đơn xin xuất ngũ, phía Hiệp hội Dẫn đường cũng không điều Dẫn đường mới tới.
Lục Tắc Hiên gặp Moore, nói: “Thực ra anh có thể nhân cơ hội này về nghỉ ngơi, tôi sẽ nhờ Hiệp hội điều Dẫn đường tới tiếp nhận vị trí của anh.”
Moore cười, lắc đầu: “Về hành tinh Thủ đô chẳng qua cũng chỉ làm mấy việc bình thường như thăm khám cho bệnh nhân. Tôi vẫn thích ở lại đây hơn.”
Lục Tắc Hiên nói: “Anh lo cho tôi à?” ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Moore không phủ nhận.
Lục Tắc Hiên cau mày, nói: “Thực ra thế giới tinh thần của tôi không sao hết, mấy năm nay vẫn rất ổn định. Chuyện quá khứ không ảnh hưởng quá nhiều đến tôi, anh không cần bận lòng mãi thế.”
Moore hỏi ngược lại: “Nếu thật sự vẫn ổn, sao anh lại nói mấy câu kiểu nếu có một ngày anh cuồng bạo thì nhờ tôi giết anh trước…?”
Moore nhìn thẳng vào mắt Lục Tắc Hiên, hắn lúng túng lảng đi. Những lời này đúng là hắn chính miệng nói ra.
Moore thở dài, nói: “Tôi với anh quen biết nhau bao nhiêu năm, tôi hiểu rất rõ tính cách anh. Anh chưa từng để Dẫn đường chải vuốt thế giới tinh thần giúp, một khi cảm xúc tiêu cực bùng nổ, hậu quả khó lòng nào tưởng tượng nổi. Chí ít… Để tôi dẫn dắt Dụ Nhiên xong xuôi rồi đi cũng chưa muộn.”
Lục Tắc Hiên im lặng một lát rồi gật đầu: “Được, vất vả cho anh. Gần đây Dụ Nhiên học tập sao rồi?”
Moore cười nói: “Em ấy là thực tập sinh thông minh nhất tôi từng gặp. Mấy ngày vừa rồi theo tôi trong Tháp Trắng đã học gần hết xác phương pháp xử lý ca bệnh, chắc chắn không lâu nữa có thể chữa trị độc lập.”
Nghĩ đến cậu Dẫn đường trẻ nghiêm túc học hỏi kia, chẳng biết sao chút ấm áp bỗng len lỏi trong lòng Lục Tắc Hiên.
Tối đó, sau khi trở lại ký túc xá, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên đi ngủ sớm.
Đêm khuya, Lục Tắc Hiên bỗng gặp ác mộng. Cảnh tượng đáng sợ trong mơ khiến hắn rét run người. Hắn giãy giụa, muốn tỉnh dậy nhưng lại phát hiện bản thân đang rơi vào ác mộng liên hoàn. Trên người như có tảng đá lớn đè nặng, cố sao cũng không dậy nổi. Xung quanh tối mò, hắn không nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì nhưng luôn cảm thấy có một đôi tay đang kéo hắn chìm, chìm mãi xuống sâu trong vũng bùn.
Lục Tắc Hiên khó chịu nhăn mặt, trán túa mồ hôi lạnh.
Không biết qua bao lâu, một đôi tay nhẹ nhàng áp lên trán hắn đầy lo lắng. Theo sau đó, dây leo xanh lục mềm mại xuất hiện trong giấc mơ. Những sợi dây leo ấy tràn ngập sức sống, cứng cỏi, khỏe khoắn, cuốn chặt lấy hắn đang chìm xuống.
Một nguồn lực mạnh mẽ kéo hắn lên khỏi vũng bùn.
Lục Tắc Hiên choàng tỉnh giấc, đối diện với một đôi mắt trong veo.
Dụ Nhiên quan tâm hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Áo ngủ Lục Tắc Hiên đang mặc đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảnh tượng trong cơn ác mộng giống như một điềm báo mơ hồ. Nước bùn lạnh băng, đen đúa gần như nhấn chìm hắn, may mà Dụ Nhiên kịp kéo hắn lên.
Lục Tắc Hiên day hai bên trán nhức bưng bưng, hít thở sâu cho nhịp hô hấp đều lại, bấy giờ mới nói: “Không sao, ác mộng thôi.”
Tay Dụ Nhiên vẫn áp trên trán hắn, nhìn hắn đầy lo lắng. Tiếp xúc thân mật như thế khiến vành tai Lục Tắc Hiên hơi nóng lên: “… Sao em lại dậy?”
Dụ Nhiên giải thích: “Dẫn đường có thể cảm nhận được cảm xúc. Em đang ngủ lại cảm thấy anh đang cực kỳ khó chịu nên tỉnh dậy. Ra đây thì thấy anh đang gặp ác mộng. Em muốn thử vào thế giới tinh thần của anh. Nhưng anh là Lính gác cấp S, lá chắn tinh thần rất mạnh, em không có cách nào đột phá được ngay, chỉ có thể dùng tua ý thức, thử đánh thức anh thông qua tầng ý thức nông.”
Đánh thức một người khỏi ác mộng không phải việc khó đối với Dẫn đường.
Nhưng rốt cuộc ác mộng và ám ảnh tâm lý quấy rầy Lục Tắc Hiên là gì, Dụ Nhiên không thấy rõ được, cũng không có biện pháp giúp hắn chải vuốt, chữa trị.
Dù sao bây giờ Dụ Nhiên vẫn đang sắm vai “Dẫn đường tập sự”, trong mắt Lục Tắc Hiên, cùng lắm cậu mới chỉ đạt đến cấp B. Cưỡng chế xông vào thế giới tinh thần của Lính gác cấp S sẽ khiến năng lực của cậu bại lộ ngay tức khắc.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng tỉnh táo hoàn toàn. Thực ra Moore lo lắng cũng là có nguyên do. Mấy năm nay hắn thường xuyên bị ác mộng quấy rầy, trước kia hắn đều vật lộn một mình, cố chịu đựng đến sáng sẽ tự khắc tỉnh dậy.
Nhưng hôm nay, Dụ Nhiên giúp hắn.
Cảm giác có người kịp thời đón được, kéo mình ra khỏi vũng bùn ngay khi sắp chìm xuống này…
Thật sự khiến lòng ấm sực lên.
Đây là sức mạnh của Dẫn đường chăng? Dù sức mạnh của Dụ Nhiên bây giờ còn rất yếu nhưng cậu vẫn quyết đoán giúp đỡ hắn.
Tâm trạng Lục Tắc Hiên rất rối. Hắn bỗng muốn ôm chặt lấy Dẫn đường trước mặt nhưng lại cũng lo sẽ làm cậu sợ, thế là đành cố gắng kiềm chế.
Dường như người đàn ông ấy không muốn để lộ phương diện yếu ớt của bản thân trước mặt Dụ Nhiên, hắn cụp mắt, thấp giọng nói: “Tôi không sao, em đi ngủ đi.”
Dụ Nhiên nhỏ nhẹ nói: “Thực ra, anh có tâm sự gì có thể nói cùng em. Có những chuyện giấu trong lòng quá lâu sẽ dễ sinh bệnh. Em nghe Moore nói anh chưa từng để ai chải vuốt thế giới tinh thần giúp phải không?”
Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại, chưa trả lời. Hắn không sẵn lòng cho ai nhìn thấy những ký ức đau buồn ở sâu trong tâm trí.
Tay Dụ Nhiên vẫn áp trên trán hắn, tua ý thức cũng chưa rời đi: “Đừng lo, có em ở đây mà. Tuy sức mạnh tinh thần của em còn yếu nhưng pheromone Dẫn đường phù hợp với anh tận 98%. Nếu thực sự có một ngày anh cần sự trợ giúp từ em, chắc chắn em sẽ giúp anh.”
Lục Tắc Hiên mở mắt, nhìn thẳng vào đối phương.
Nét mặt Dụ Nhiên rất nghiêm túc, ánh mắt cậu nhìn Lục Tắc Hiên giống như bác sĩ Dẫn đường đang nhìn bệnh nhân Lính gác của mình.
Chính ánh mắt dịu dàng, tràn ngập thiện ý ấy lại khiến tim Lục Tắc Hiên khẽ rung động.
Cậu nói “Đừng lo, có em ở đây mà”. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Những lời này khiến Lục Tắc Hiên bỗng thấy an tâm lạ kỳ.
“Anh bằng lòng tin em không?” Dụ Nhiên từ tốn nói, “Để em xem thử thế giới tinh thần của anh một lượt được không?”
Lục Tắc Hiên: “…”
Dụ Nhiên bẽn lẽn: “Sức mạnh tinh thần của em hiện tại không vượt qua lá chắn tinh thần của anh được, trừ khi anh chủ động gỡ nó xuống.”
Chủ động gỡ bỏ phòng bị? Lục Tắc Hiên im lặng.
Mấy năm nay, bên cạnh hắn có rất nhiều đồng đội, nhưng vì không có Dẫn đường nào chữa trị được cho hắn, thế giới tinh thần của hắn luôn cô quạnh, lạnh giá.
Hắn đã kinh qua rất nhiều sinh tử, cũng biết chung quy sẽ có ngày hắn bước lên con đường giống với những người đi trước. Vì hắn là Lính gác cấp S, một khi cuồng bạo sẽ rất khó chữa trị. Hoặc là biến thành quái vật giết người không gớm tay, hoặc là bị các chiến hữu xử quyết ngay tại chỗ.
Hắn từng cho rằng mình sẽ chỉ có hai loại kết cục này.
Nhưng hiện giờ, Dụ Nhiên đến bên cạnh hắn, hắn bỗng phát hiện thực ra mình vẫn còn con đường thứ ba có thể đi.
Độ phù hợp giữa hắn và Dụ Nhiên cao tới 98%. Nếu thực sự đến ngày đó, Dụ Nhiên nhất định sẽ giúp hắn.
Giống như giờ phút này, hắn chỉ gặp ác mộng thôi nhưng Dụ Nhiên đã không hề do dự dùng sức mạnh tinh thần đánh thức hắn.
Dụ Nhiên sẽ cứu hắn bằng hết khả năng.
Mà hắn cũng nguyện dùng tính mạng mình bảo vệ chu toàn cho Dụ Nhiên.
Có lẽ đây là ràng buộc khó có thể cắt đứt giữa Lính gác và Dẫn đường.
Trước kia, hắn cảm thấy cảm thấy ràng buộc này rất vớ vẩn, cũng không muốn bị trói chặt với bất kỳ Dẫn đường nào.
Nhưng hiện tại, hắn bỗng cảm thấy nếu đối phương là Dụ Nhiên, giữa hai người tồn tại loại ràng buộc này thực ra lại rất hay.
Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Được, em vào đi.”
Vành tai Lính gác hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên hắn gỡ lá chắn tinh thần xuống trước mặt một Dẫn đường, chủ động để đối phương bước vào thế giới tinh thần của mình.
Đó giờ hắn rất tự tôn, không muốn bí mật của riêng mình bị ai trông thấy. Nhưng lần này, hắn hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị với Dụ Nhiên.
Hắn bằng lòng tin tưởng Dụ Nhiên.
Nhờ Lục Tắc Hiên gỡ bỏ lá chắn, tua ý thức màu xanh lục của Dụ Nhiên thuận lợi tiến vào thế giới tinh thần của Lính gác.
Cậu sững người.
Không ngờ trước mắt lại là núi tuyết trập trùng trải dài.
Từng ngọn núi tuyết cao đến tận chân mây nối liền nhau, nguy nga, vắng lặng, không thấy đâu là điểm kết.
Đây là thế giới tinh thần rộng lớn nhất Dụ Nhiên từng thấy.
Một con chim ưng khổng lồ dang rộng đôi cánh xinh đẹp, thoải mái chao liệng giữa núi tuyết. Nhận thấy cáo trắng đã tới, nó hót vang một tiếng êm tai.
Chim ưng trong thế giới tinh thần còn to hơn cả phi thuyền ở thế giới thực, hai sải cánh dang hết cỡ đủ che ngang bầu trời.
Nhưng trong thế giới tinh thần khoáng đạt vô ngần của Lục Tắc Hiên, chim ưng vẫn có vẻ rất nhỏ mà Dụ Nhiên và cáo trắng đứng dưới chân núi tuyết… lại càng tí hon chẳng khác gì con kiến trước non cao nguy nga.
Bên tai vang lên giọng của chim ưng trắng: “Chào mừng ghé thăm thế giới tinh thần của Tướng quân Lục! Thế giới tinh thần của Lính gác cấp S phần lớn là đại dương, thảo nguyên, hang động, chỉ có chủ nhân nhà tôi là núi tuyết thôi! Núi tuyết trải dài vô tận, tôi cũng không đếm được có bao nhiêu ngọn nữa, có phải siêu ngầu luôn không nào?”
Dụ Nhiên: “…”
Đúng là rất ngầu.
Nhưng một khi sụp đổ, núi tuyết lở là thứ không thể khống chế nổi!
Lần đầu tiên Dụ Nhiên thực sự thấy nhức hết cả đầu. Phải làm sao bây giờ?
Kế hoạch ban đầu của cậu là sẽ giả vờ phá hủy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên, vừa phá, vừa xây lại, sau đó bắt tay hợp tác với hắn, hai người cùng xâm nhập tổ chức hắc ám, bắt kẻ cầm đầu luôn náu mình rất kỹ kia.
Dù sao sức mạnh của một mình Dụ Nhiên cũng hữu hạn, nếu có Lính gác cấp S Lục Tắc Hiên hiệp trợ, xác suất thành công sẽ lớn hơn hẳn.
Cậu cũng không sợ Lục Tắc Hiên sẽ phản bội, bởi vì chỉ cần phá hủy rồi trùng kiến, cậu có thể thấy rõ toàn bộ bí mật trong thế giới tinh thần của Lính gác.
Nhưng giờ, thứ cậu trông thấy chính là núi tuyết chạy dài liên miên.
Trùng kiến bao nhiêu núi tuyết thế kia? Nói dễ hơn làm!
Cớ gì thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên lại phải là núi tuyết? Kể cả có là bầu trời cũng không sao, trời rách thì vá, mây cũng có thể nặn lại. Nhưng núi tuyết lở thì phải xử lý thế nào?
Đây cũng là lần đầu tiên Dụ Nhiên trông thấy thế giới tinh thần kiểu này.
Bảo sao không Dẫn đường nào chải vuốt tinh thần toàn diện cho Lục Tắc Hiên được. Xử lý núi tuyết quá khó nhằn.
Nhưng Dụ Nhiên cũng không chịu thua, với cậu, nhiệm vụ khó khăn chính là một loại thử thách. Vẫn còn thời gian, cậu có thể từ từ suy ngẫm cách xử lý những núi tuyết này…
Phát hiện Dụ Nhiên đang ngây người dưới chân núi, Lục Tắc Hiên khẽ nói: “Có phải làm em sợ rồi không? Thế giới của tôi hơi lạnh, cảnh sắc cũng khá đơn điệu. Nếu em không quen thì cứ ra ngoài trước đã.”
Giọng Lính gác khá dè dặt, chẳng khác nào người lần đầu biết yêu đang tiết lộ bí mật quý giá nhất cho người mình thích.
Nhưng cả hai đều không phát hiện ra điều này.
Dụ Nhiên còn đang suy nghĩ làm sao ứng phó với núi tuyết, Lục Tắc Hiên lại lo Dụ Nhiên sẽ sợ. Đứng dưới chân núi tuyết hùng vĩ, rất nhiều người sẽ nảy sinh cảm giác sợ sệt. Một khi núi tuyết sụp đổ, Dẫn đường tiến vào thế giới đó sẽ bị chôn vùi. Nếu bất cẩn, có khi là cả hai cùng bỏ mạng.
Dụ Nhiên có sợ không? Lục Tắc Hiên bất an dò đoán. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ngay sau đó, hắn thấy Dụ Nhiên nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Quả nhiên thế giới tinh thần của Lính gác cấp S đồ sộ thật đấy. Đây là cảnh tuyết đẹp nhất em từng được ngắm. Hơn nữa, chim ưng trắng của anh còn lớn hơn nhiều so với bên ngoài, chim ưng thoải mái bay lượn trên đỉnh núi tuyết trông ngầu lắm luôn.”
Những lời này là lời khen thật lòng của Dụ Nhiên.
Thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên thực sự khiến cậu bất ngờ. Có lẽ tiềm lực của Lính gác này lớn hơn cậu tưởng nhiều.
Chim ưng trắng: “…!!!”
Khen gì mà nghe sướng hết cả người á á á!!!
Chim ưng trắng vui vẻ lao từ trên đỉnh núi xuống, bay vài vòng quanh Dụ Nhiên. Lục Tắc Hiên cũng thở phào một hơi, bởi tâm trạng hắn tốt lên, dường như ánh mặt trời cũng lấp ló trên cao, chiếu xuống nền tuyết trắng. Khung cảnh ấy thật sự đẹp như cõi thần.
Dụ Nhiên nhanh chóng đưa mắt quan sát xung quanh, không phát hiện sương đen hay bóng tối rõ ràng. Nhưng cậu biết, những cảm xúc tiêu cực hiển hiện bên ngoài thực ra rất dễ chữa trị, mà những tăm tối bị giấu tận sâu trong thế giới tinh thần mới là tai họa ngầm nguy hiểm nhất.
Rốt cuộc bứt rứt bị Lục Tắc Hiên chôn sâu dưới đáy lòng là điều gì? Dụ Nhiên hiện tại chưa tiếp xúc được với nó, cũng không thể tìm kiếm sâu trong núi tuyết bằng năng lực chữa trị cấp S, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Dụ Nhiên ngừng suy nghĩ, để cáo trắng nhỏ dạo chơi dưới chân núi, nói: “Rất vui vì được xem thế giới tinh thần của anh. Hôm nay em thật sự mở rộng tầm mắt. Phải rồi, vừa nãy anh gặp ác mộng, ngủ không ngon, có cần em thôi miên giúp anh ngủ một giấc không?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được.”
Dụ Nhiên bắt đầu thôi miên.
Lục Tắc Hiên cảm giác như có cơn gió nhẹ thổi qua thế giới tinh thần, mọi ký ức và cảm xúc tồi tệ đều được thổi tan. Cảm giác cả cơ thể ấm nóng lên như được quay về khi sơ sinh còn nằm trong nôi khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Lát sau, Lục Tắc Hiên đã ngủ, chim ưng trắng cũng đậu lại trên đỉnh núi nghỉ ngơi.
Nhìn người đàn ông ngủ say trên sô pha, Dụ Nhiên khẽ thở dài trong lòng.
Lục Tắc Hiên, là tôi kéo anh vào chuyện này, khiến anh trở thành mục tiêu thí nghiệm của tổ chức kia.
Chắc chắn tôi sẽ nghĩ cách cứu anh.
Lời tác giả:
Núi tuyết trải dài và rừng nguyên sinh. Một bên mạnh ở đồ sộ, hiểm trở; một bên mạnh ở rộng lớn, bao dung. Công thụ tuyệt phối!
Các bạn thấy tôi nỗ lực xây dựng tuyến tình cảm chưa TAT
Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ