Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 126: Ngoại truyện 3 - Phần 06: Nụ hôn đầu
155@-Sau khi về đến ký túc xá, Moore càng nghĩ càng buồn phiền. Lần đầu tiên anh thích một người nhưng lại biết chắc rằng mình và đối phương rất khó có kết quả. Vừa nghĩ đến chuyện tương lai Lục Thành An sẽ kết hôn với người khác, lồ ng ngực anh như bị tảng đá nặng trịch đè ép đến mức gần như không thở nổi.
Không thể nghĩ tiếp nữa!
Moore rối ren buồn bực mở tủ lạnh, bất chợt phát hiện trong tủ có một chai rượu. Đó là chai rượu bạn học tặng anh từ hồi tốt nghiệp, bình thường anh chẳng bao giờ uống nên cứ để mãi trong đó.
Có lẽ uống rượu sẽ giúp tâm trạng anh khá lên phần nào?
Moore lấy chai rượu ra, mở nút, tìm một cái ly rồi ngồi uống trên sô pha.
Vị rượu cay nồng xộc thẳng vào họng, đầu lưỡi anh tê rần, dạ dày lại càng khó chịu như có lửa đốt. Moore nhăn mặt uống thêm nửa ly nữa, cảnh tượng trước mắt dần nhòe đi. Anh thầm nghĩ tửu lượng của mình kém thật, mới uống có hai ly đã váng đầu rồi.
Nhưng người ta nói mượn rượu giải sầu quả không sai, uống vào rồi, đầu óc quay cuồng, lòng cũng không khó chịu như trước nữa.
Moore mơ mơ màng màng tiếp tục rót rượu uống, chẳng mấy chốc đã gục luôn trên ghế sô pha.
2 giờ chiều, Lục Thành An mua đồ ăn nhẹ về, đưa tới phòng Moore vì lo buổi trưa anh ăn chưa đủ no.
Lục Thành An ấn chuông cửa, đợi mãi chẳng thấy ai đáp nên đành vươn tay tới gõ. Không ngờ ngay khi tay hắn vừa chạm vào cửa, cánh cửa bỗng bị đẩy vào một chút, không biết lúc trước Moore làm gì mà cửa cũng không khóa kỹ.
“Moore, cậu đâu rồi?” Lục Thành An nghi hoặc bước vào trong.
Chỉ thấy Moore đang ngủ gục trên ghế sô pha, trên bàn là một chai rượu, bên cạnh có một chiếc ly thủy tinh đã đổ, rượu chảy hết xuống sàn.
Mùi rượu nồng khiến Lục Thành An khá sửng sốt. Hắn bước vội tới, hỏi: “Cậu uống rượu?”
Hiển nhiên Moore say rồi, hai má anh đỏ hây hây, mắt nhắm nghiền, lông mày cau lại như đang rất khó chịu. Lục Thành An thấy anh như thế, không hiểu sao lại hơi xót, giọng cũng vô thức nhẹ nhàng hơn: “Lên giường mà ngủ chứ, nằm đây bị cảm thì sao.”
Lục Thành An vươn tay bế bổng Moore lên, đưa vào trong phòng ngủ.
Moore nghe như có người đang gọi mình, bèn gắng gượng hé mắt, trông thấy một người rất quen.
Uống rượu rồi mà vẫn không quên nổi người này sao? Moore kinh ngạc nhìn Lục Thành An trước mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ.
Lục Thành An bế anh về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường rồi lại tháo kính trên mắt anh ra, để lên cái tủ nhỏ bên cạnh. Đang định đi rót cho anh cốc nước, Moore đột ngột vươn tay tới, ôm chặt lấy Lục Thành An: “Đừng đi…”
Lục Thành An giật mình, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường.
Lúc này Moore đang nửa tỉnh nửa say, sau khi tháo kính ra, đôi mắt anh trông đẹp hơn hẳn ngày thường, chỉ là đôi mắt ấy giờ rất mơ màng, giọng cũng nhỏ xíu: “Em lại mơ thấy anh rồi… Nếu là mơ, anh có thể quay lại nhìn em không?”
Lục Thành An còn chưa kịp phản ứng, Moore đã chủ động áp môi tới.
Tim Lục Thành An đập thình thịch, sống lưng cứng đờ ngay tức khắc.
Rõ ràng anh vẫn cho rằng mình đang mơ nên lúc hôn môi Lục Thành An, động tác của anh vừa ngây ngô, vừa trân trọng, cẩn thận từng li từng tí như đang chạm vào một vầng sáng không thể với đến.
Moore dán môi mình trên môi Lục Thành An, hai má đỏ ửng, mắt ngân ngấn nước.
Thấy Lục Thành An không phản kháng, Moore đánh bạo nhẹ nhàng cạy khớp hàm đối phương ra bằng đầu lưỡi, khẽ hôn đối phương, phác họa lại hình dáng đôi môi kia thật tỉ mỉ như mọi giấc mơ khác.
Nụ hôn đầy vẻ lấy lòng ấy khiến nhịp thở của Lục Thành An dần dần hỗn loạn.
“Ưm…”
Lính gác vốn rất nhạy cảm, nụ hôn của Moore lại vừa thuần khiết, vừa say đắm, thậm chí Lục Thành An bị hôn đến mức xuất hiện phản ứng s1nh lý.
Lục Thành An gượng gạo đẩy tay Moore ra, ấn anh nằm lại xuống giường, thấp giọng nói: “Cậu say rồi.”
Đầu óc Moore đã choáng váng vì men rượu sẵn, bị hắn đẩy ngược về, anh cũng chẳng còn sức làm gì thêm nữa, chỉ nằm im ở đó, nhìn Lục Thành An bằng đôi mắt rưng rưng nước như rất tủi thân vì bị cắt ngang.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng, ngoan ngoãn như chú hươu nhỏ của anh, Lục Thành An phát hoảng.
Nhớ đến nụ hôn khi nãy và cả câu nói “Lại mơ thấy anh rồi”, Lục Thành An bèn hỏi khẽ: “Cậu biết tôi là ai không?”
Moore trả lời theo bản năng: “Anh là Đội trưởng Lục.”
Giọng Lục Thành An khàn khàn: “Vậy là cậu rất hay… Mơ thấy tôi?”
Moore ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, từ lần đầu gặp em đã thường xuyên mơ thấy anh.”
Lục Thành An: “…”
Moore thích thầm hắn?!
Hiểu rõ điều này rồi, Lục Thành An cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn Dẫn đường đang mơ màng trên giường, bình thường người này rất nhỏ nhẹ, kín đáo, nếu hôm nay không say rượu, có lẽ Moore sẽ mãi mãi không nói ra bí mật này?
Nghĩ lại, Moore thật sự rất khác Dẫn đường tiền nhiệm. Hồi trước, chị Lâm thoải mái “nuôi thả” Lục Thành An, dẫu sao nền sức khỏe của hắn cũng rất tốt, vài vết thương ngoài da thôi thì không việc gì phải căng thẳng.
Nhưng từ sau khi Moore tiếp nhận vị trí Dẫn đường đồng hành, mỗi lần Lục Thành An bị thương dù chỉ bị thương nhẹ thôi anh cũng rất căng thẳng.
Anh luôn xử lý vết thương giúp Lục Thành An rất chu đáo, còn đưa cho Lục Thành An vài món đồ ăn giàu dinh dưỡng, tự rót nước, đưa thuốc cho hắn, chăm sóc đội trưởng không chê vào đâu được, các Lính gác khác trong đội cũng phải nhận xét Moore hệt như quản gia riêng của Đội trưởng Lục.
Hắn còn tưởng đó chỉ là vì tính cách Moore khá ôn hòa, sẵn lòng quan tâm mọi người.
Không ngờ người này lại thích hắn?
Bảo sao hôm nay Moore cứ buồn bực cả ngày hôm nay. Hóa ra là vì hắn nhận lời bà Joseph đi gặp Dẫn đường khác nên anh mới khó chịu như vậy, còn lén lút uống rượu một mình?
Nghĩ vậy, Lục Thành An mềm lòng, không kiềm được mà vươn tay tới, nhẹ nhàng xoa đầu Moore. Tóc Moore rất mềm, lúc được xoa thì ngoan vô cùng, còn chủ động dụi vào lòng bàn tay Lục Thành An, hành động này khiến hắn lòng Lục Thành An mềm nhũn.
Người này say rượu rồi sao đáng yêu quá vậy?
Lục Thành An vò tóc Moore, thấp giọng nói: “Là tôi quá sơ ý hay là cậu giấu quá kỹ nhỉ?”
Moore mơ mơ màng màng ngủ. Anh gặp ác mộng, trong giấc mơ ấy, Lục Thành An và cô gái mới gặp hôm nay tay trong tay tiến vào lễ đường kết hôn. Hai người thân mật ôm hôn nhau giữa tiếng chúc mừng của người thân, bạn bè còn anh chỉ có thể mặc bộ đồ Âu, vỗ tay cho đôi vợ chồng mới cưới bằng thân phận phù rể.
Giấc mơ quá dài, rõ ràng là một buổi hôn lễ rất ấm áp, lãng mạn nhưng Moore lại thấy vô cùng khó chịu. Anh đứng trong hôn lễ của Lục Thành An như một người thừa thãi. Ánh mắt những vị khách khác nhìn anh hiện rõ vẻ trào phúng và thương hại.
Lúc tỉnh giấc, đầu Moore đau muốn nứt ra, trong não như có một con dao đang cắt xẻo từng sợi dây thần kinh.
Sau rượu xong khó chịu thật đấy. Moore cau mày bước xuống giường, định ra phòng khách rót nước uống thì lại bắt gặp một đôi mắt quá đỗi thân quen. Người đàn ông kia mặc tạp dề, tay cầm dao thái thức ăn trong bếp.
Ngay khi tầm mắt chạm nhau, Lục Thành An mỉm cười, nói: “Dậy rồi à?”
Moore sửng sốt, giọng hơi run rẩy: “Đội… Đội trưởng Lục? Sao anh lại… ở đây?”
Lục Thành An đáp rất thản nhiên: “Lúc chiều đưa đồ ăn nhẹ tới cho cậu, không ngờ lại thấy cậu uống rượu. Tôi lo nhỡ cậu bị làm sao nên ở lại trông.” Hắn chỉ vào thức ăn trên thớt, nói: “Trong tủ có ít đồ ăn nên tôi tiện tay nấu luôn. Ăn cơm với nhau nhé.”
Moore chột dạ lảng sang hướng khác, nhỏ giọng hỏi: “Tôi… Uống say rồi không làm chuyện gì ngớ ngẩn chứ?”
Lục Thành An hắng giọng một cái, đáp: “Không đâu, cậu chỉ gục đầu ngủ mê mệt thôi.”
Moore khẽ thở phào một hơi.
Lục Thành An nói: “Sức uống kém thế thì lần sau đừng uống nữa.”
Tai Moore đỏ ửng, lí nhí đáp: “Tại tôi thấy chai rượu cứ để mãi trong tủ lạnh thì lãng phí nên mới thử một chút.”
Lục Thành An không nói gì, chỉ nhanh nhẹn xào nấu rồi dọn ba món thức ăn thêm một tô canh lên bàn cơm: “Lúc trưa cậu chưa ăn no, chiều lại uống rượu, không tốt cho dạ dày đâu. Tôi nấu mấy món nhẹ bụng, ăn nhiều một chút.”
Nhìn nụ cười tươi của Lục Thành An, Moore bỗng thấy rất buồn. Anh biết Đội trưởng Lục thấy anh uống rượu nên ở lại chăm sóc vì trọng tình trọng nghĩ thôi. Nếu đổi thành bất kỳ chiến hữu nào khác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, Lục Thành An cũng sẽ làm tương tự. Nhưng anh vẫn không cầm nổi lòng mà say mê chút ấm áp này.
Moore cúi đầu ăn cơm, trông vẫn không vui y hệt lúc trước.
Lục Thành An vờ như vui miệng kể chuyện: “Ầy, Dẫn đường hôm nay tôi gặp là bạn tiểu học của tôi đấy.”
Lòng Moore rất chua xót, mỉm cười đầy miễn cưỡng: “Trông hai người rất đẹp đôi, nói chuyện vui lắm đúng không?”
Lục Thành An vội giải thích: “Không phải vậy đâu. Bọn tôi học chung lớp tiểu học, lâu lắm rồi không gặp nhau nên mới nói chuyện nhiều như thế. Tôi đã nói rõ với cô ấy rằng hai bọn tôi không hợp nhau, không muốn phí thời gian thêm, làm bạn thì tốt hơn.”
Moore giật mình, sao Đội trưởng Lục lại phải giải thích những chuyện này với anh? Đương nhiên, nghe hắn giải thích như vậy, quả thực tâm trạng anh tốt hơn nhiều.
Thấy Moore không nói tiếng nào, Lục Thành An gãi mũi, nói tiếp: “Sau này tôi không đi ăn cơm riêng với Dẫn đường khác nữa đâu, cũng sẽ nói với bà Joseph đừng mai mối Dẫn đường cho tôi nữa, tôi không có hứng thú.”
Moore ngẩng đầu: “Anh không định yêu đương à?”
Lục Thành An cười cười: “… Không hẳn, tôi vẫn muốn cân nhắc thêm.”
Moore “À” một tiếng, không nói tiếp về chủ đề này nữa.
Hai người cùng ăn xong bữa cơm tối trong bầu không khí kỳ lạ, Lục Thành An trở về ký túc xá của mình.
Sau khi về phòng, hắn đưa tay mân mê môi mình. Nhớ lại cảnh tượng bị Moore hôn lúc chiều, khóe miệng Lục Thành An nở một nụ cười bất đắc dĩ. Đây là nụ hôn đầu của hắn đấy, không ngờ lại dâng cho một tên say rượu trong tình huống không kịp đề phòng.
Trước nay hắn luôn đối xử với Moore như với em trai. Hắn nghĩ một Dẫn đường như Moore phải hỗ trợ chải vuốt tinh thần cho nhiều Lính gác thế sẽ rất vất vả nên hắn mới quan tâm Moore hơn chứ chưa bao giờ có suy nghĩ khác.
Nhưng hôm nay, hắn vô tình phát hiện ra một bí mật.
Không ngờ Moore vẫn luôn yêu thầm hắn.
Khi nãy hắn không nói toạc ra là muốn giữ thể diện cho Moore, không đến mức khiến anh rơi vào thế bí.
Huống hồ hắn vẫn chưa hiểu rõ tình cảm trong mình, phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Moore thích hắn một cách cực kỳ nghiêm túc nên hắn không thể tùy tiện. Nếu thật sự muốn bên nhau, hắn cũng phải toàn tâm toàn ý thì mới xứng với tấm chân tình này của Moore.
Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Không thể nghĩ tiếp nữa!
Moore rối ren buồn bực mở tủ lạnh, bất chợt phát hiện trong tủ có một chai rượu. Đó là chai rượu bạn học tặng anh từ hồi tốt nghiệp, bình thường anh chẳng bao giờ uống nên cứ để mãi trong đó.
Có lẽ uống rượu sẽ giúp tâm trạng anh khá lên phần nào?
Moore lấy chai rượu ra, mở nút, tìm một cái ly rồi ngồi uống trên sô pha.
Vị rượu cay nồng xộc thẳng vào họng, đầu lưỡi anh tê rần, dạ dày lại càng khó chịu như có lửa đốt. Moore nhăn mặt uống thêm nửa ly nữa, cảnh tượng trước mắt dần nhòe đi. Anh thầm nghĩ tửu lượng của mình kém thật, mới uống có hai ly đã váng đầu rồi.
Nhưng người ta nói mượn rượu giải sầu quả không sai, uống vào rồi, đầu óc quay cuồng, lòng cũng không khó chịu như trước nữa.
Moore mơ mơ màng màng tiếp tục rót rượu uống, chẳng mấy chốc đã gục luôn trên ghế sô pha.
2 giờ chiều, Lục Thành An mua đồ ăn nhẹ về, đưa tới phòng Moore vì lo buổi trưa anh ăn chưa đủ no.
Lục Thành An ấn chuông cửa, đợi mãi chẳng thấy ai đáp nên đành vươn tay tới gõ. Không ngờ ngay khi tay hắn vừa chạm vào cửa, cánh cửa bỗng bị đẩy vào một chút, không biết lúc trước Moore làm gì mà cửa cũng không khóa kỹ.
“Moore, cậu đâu rồi?” Lục Thành An nghi hoặc bước vào trong.
Chỉ thấy Moore đang ngủ gục trên ghế sô pha, trên bàn là một chai rượu, bên cạnh có một chiếc ly thủy tinh đã đổ, rượu chảy hết xuống sàn.
Mùi rượu nồng khiến Lục Thành An khá sửng sốt. Hắn bước vội tới, hỏi: “Cậu uống rượu?”
Hiển nhiên Moore say rồi, hai má anh đỏ hây hây, mắt nhắm nghiền, lông mày cau lại như đang rất khó chịu. Lục Thành An thấy anh như thế, không hiểu sao lại hơi xót, giọng cũng vô thức nhẹ nhàng hơn: “Lên giường mà ngủ chứ, nằm đây bị cảm thì sao.”
Lục Thành An vươn tay bế bổng Moore lên, đưa vào trong phòng ngủ.
Moore nghe như có người đang gọi mình, bèn gắng gượng hé mắt, trông thấy một người rất quen.
Uống rượu rồi mà vẫn không quên nổi người này sao? Moore kinh ngạc nhìn Lục Thành An trước mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ.
Lục Thành An bế anh về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường rồi lại tháo kính trên mắt anh ra, để lên cái tủ nhỏ bên cạnh. Đang định đi rót cho anh cốc nước, Moore đột ngột vươn tay tới, ôm chặt lấy Lục Thành An: “Đừng đi…”
Lục Thành An giật mình, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường.
Lúc này Moore đang nửa tỉnh nửa say, sau khi tháo kính ra, đôi mắt anh trông đẹp hơn hẳn ngày thường, chỉ là đôi mắt ấy giờ rất mơ màng, giọng cũng nhỏ xíu: “Em lại mơ thấy anh rồi… Nếu là mơ, anh có thể quay lại nhìn em không?”
Lục Thành An còn chưa kịp phản ứng, Moore đã chủ động áp môi tới.
Tim Lục Thành An đập thình thịch, sống lưng cứng đờ ngay tức khắc.
Rõ ràng anh vẫn cho rằng mình đang mơ nên lúc hôn môi Lục Thành An, động tác của anh vừa ngây ngô, vừa trân trọng, cẩn thận từng li từng tí như đang chạm vào một vầng sáng không thể với đến.
Moore dán môi mình trên môi Lục Thành An, hai má đỏ ửng, mắt ngân ngấn nước.
Thấy Lục Thành An không phản kháng, Moore đánh bạo nhẹ nhàng cạy khớp hàm đối phương ra bằng đầu lưỡi, khẽ hôn đối phương, phác họa lại hình dáng đôi môi kia thật tỉ mỉ như mọi giấc mơ khác.
Nụ hôn đầy vẻ lấy lòng ấy khiến nhịp thở của Lục Thành An dần dần hỗn loạn.
“Ưm…”
Lính gác vốn rất nhạy cảm, nụ hôn của Moore lại vừa thuần khiết, vừa say đắm, thậm chí Lục Thành An bị hôn đến mức xuất hiện phản ứng s1nh lý.
Lục Thành An gượng gạo đẩy tay Moore ra, ấn anh nằm lại xuống giường, thấp giọng nói: “Cậu say rồi.”
Đầu óc Moore đã choáng váng vì men rượu sẵn, bị hắn đẩy ngược về, anh cũng chẳng còn sức làm gì thêm nữa, chỉ nằm im ở đó, nhìn Lục Thành An bằng đôi mắt rưng rưng nước như rất tủi thân vì bị cắt ngang.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng, ngoan ngoãn như chú hươu nhỏ của anh, Lục Thành An phát hoảng.
Nhớ đến nụ hôn khi nãy và cả câu nói “Lại mơ thấy anh rồi”, Lục Thành An bèn hỏi khẽ: “Cậu biết tôi là ai không?”
Moore trả lời theo bản năng: “Anh là Đội trưởng Lục.”
Giọng Lục Thành An khàn khàn: “Vậy là cậu rất hay… Mơ thấy tôi?”
Moore ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, từ lần đầu gặp em đã thường xuyên mơ thấy anh.”
Lục Thành An: “…”
Moore thích thầm hắn?!
Hiểu rõ điều này rồi, Lục Thành An cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn Dẫn đường đang mơ màng trên giường, bình thường người này rất nhỏ nhẹ, kín đáo, nếu hôm nay không say rượu, có lẽ Moore sẽ mãi mãi không nói ra bí mật này?
Nghĩ lại, Moore thật sự rất khác Dẫn đường tiền nhiệm. Hồi trước, chị Lâm thoải mái “nuôi thả” Lục Thành An, dẫu sao nền sức khỏe của hắn cũng rất tốt, vài vết thương ngoài da thôi thì không việc gì phải căng thẳng.
Nhưng từ sau khi Moore tiếp nhận vị trí Dẫn đường đồng hành, mỗi lần Lục Thành An bị thương dù chỉ bị thương nhẹ thôi anh cũng rất căng thẳng.
Anh luôn xử lý vết thương giúp Lục Thành An rất chu đáo, còn đưa cho Lục Thành An vài món đồ ăn giàu dinh dưỡng, tự rót nước, đưa thuốc cho hắn, chăm sóc đội trưởng không chê vào đâu được, các Lính gác khác trong đội cũng phải nhận xét Moore hệt như quản gia riêng của Đội trưởng Lục.
Hắn còn tưởng đó chỉ là vì tính cách Moore khá ôn hòa, sẵn lòng quan tâm mọi người.
Không ngờ người này lại thích hắn?
Bảo sao hôm nay Moore cứ buồn bực cả ngày hôm nay. Hóa ra là vì hắn nhận lời bà Joseph đi gặp Dẫn đường khác nên anh mới khó chịu như vậy, còn lén lút uống rượu một mình?
Nghĩ vậy, Lục Thành An mềm lòng, không kiềm được mà vươn tay tới, nhẹ nhàng xoa đầu Moore. Tóc Moore rất mềm, lúc được xoa thì ngoan vô cùng, còn chủ động dụi vào lòng bàn tay Lục Thành An, hành động này khiến hắn lòng Lục Thành An mềm nhũn.
Người này say rượu rồi sao đáng yêu quá vậy?
Lục Thành An vò tóc Moore, thấp giọng nói: “Là tôi quá sơ ý hay là cậu giấu quá kỹ nhỉ?”
Moore mơ mơ màng màng ngủ. Anh gặp ác mộng, trong giấc mơ ấy, Lục Thành An và cô gái mới gặp hôm nay tay trong tay tiến vào lễ đường kết hôn. Hai người thân mật ôm hôn nhau giữa tiếng chúc mừng của người thân, bạn bè còn anh chỉ có thể mặc bộ đồ Âu, vỗ tay cho đôi vợ chồng mới cưới bằng thân phận phù rể.
Giấc mơ quá dài, rõ ràng là một buổi hôn lễ rất ấm áp, lãng mạn nhưng Moore lại thấy vô cùng khó chịu. Anh đứng trong hôn lễ của Lục Thành An như một người thừa thãi. Ánh mắt những vị khách khác nhìn anh hiện rõ vẻ trào phúng và thương hại.
Lúc tỉnh giấc, đầu Moore đau muốn nứt ra, trong não như có một con dao đang cắt xẻo từng sợi dây thần kinh.
Sau rượu xong khó chịu thật đấy. Moore cau mày bước xuống giường, định ra phòng khách rót nước uống thì lại bắt gặp một đôi mắt quá đỗi thân quen. Người đàn ông kia mặc tạp dề, tay cầm dao thái thức ăn trong bếp.
Ngay khi tầm mắt chạm nhau, Lục Thành An mỉm cười, nói: “Dậy rồi à?”
Moore sửng sốt, giọng hơi run rẩy: “Đội… Đội trưởng Lục? Sao anh lại… ở đây?”
Lục Thành An đáp rất thản nhiên: “Lúc chiều đưa đồ ăn nhẹ tới cho cậu, không ngờ lại thấy cậu uống rượu. Tôi lo nhỡ cậu bị làm sao nên ở lại trông.” Hắn chỉ vào thức ăn trên thớt, nói: “Trong tủ có ít đồ ăn nên tôi tiện tay nấu luôn. Ăn cơm với nhau nhé.”
Moore chột dạ lảng sang hướng khác, nhỏ giọng hỏi: “Tôi… Uống say rồi không làm chuyện gì ngớ ngẩn chứ?”
Lục Thành An hắng giọng một cái, đáp: “Không đâu, cậu chỉ gục đầu ngủ mê mệt thôi.”
Moore khẽ thở phào một hơi.
Lục Thành An nói: “Sức uống kém thế thì lần sau đừng uống nữa.”
Tai Moore đỏ ửng, lí nhí đáp: “Tại tôi thấy chai rượu cứ để mãi trong tủ lạnh thì lãng phí nên mới thử một chút.”
Lục Thành An không nói gì, chỉ nhanh nhẹn xào nấu rồi dọn ba món thức ăn thêm một tô canh lên bàn cơm: “Lúc trưa cậu chưa ăn no, chiều lại uống rượu, không tốt cho dạ dày đâu. Tôi nấu mấy món nhẹ bụng, ăn nhiều một chút.”
Nhìn nụ cười tươi của Lục Thành An, Moore bỗng thấy rất buồn. Anh biết Đội trưởng Lục thấy anh uống rượu nên ở lại chăm sóc vì trọng tình trọng nghĩ thôi. Nếu đổi thành bất kỳ chiến hữu nào khác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, Lục Thành An cũng sẽ làm tương tự. Nhưng anh vẫn không cầm nổi lòng mà say mê chút ấm áp này.
Moore cúi đầu ăn cơm, trông vẫn không vui y hệt lúc trước.
Lục Thành An vờ như vui miệng kể chuyện: “Ầy, Dẫn đường hôm nay tôi gặp là bạn tiểu học của tôi đấy.”
Lòng Moore rất chua xót, mỉm cười đầy miễn cưỡng: “Trông hai người rất đẹp đôi, nói chuyện vui lắm đúng không?”
Lục Thành An vội giải thích: “Không phải vậy đâu. Bọn tôi học chung lớp tiểu học, lâu lắm rồi không gặp nhau nên mới nói chuyện nhiều như thế. Tôi đã nói rõ với cô ấy rằng hai bọn tôi không hợp nhau, không muốn phí thời gian thêm, làm bạn thì tốt hơn.”
Moore giật mình, sao Đội trưởng Lục lại phải giải thích những chuyện này với anh? Đương nhiên, nghe hắn giải thích như vậy, quả thực tâm trạng anh tốt hơn nhiều.
Thấy Moore không nói tiếng nào, Lục Thành An gãi mũi, nói tiếp: “Sau này tôi không đi ăn cơm riêng với Dẫn đường khác nữa đâu, cũng sẽ nói với bà Joseph đừng mai mối Dẫn đường cho tôi nữa, tôi không có hứng thú.”
Moore ngẩng đầu: “Anh không định yêu đương à?”
Lục Thành An cười cười: “… Không hẳn, tôi vẫn muốn cân nhắc thêm.”
Moore “À” một tiếng, không nói tiếp về chủ đề này nữa.
Hai người cùng ăn xong bữa cơm tối trong bầu không khí kỳ lạ, Lục Thành An trở về ký túc xá của mình.
Sau khi về phòng, hắn đưa tay mân mê môi mình. Nhớ lại cảnh tượng bị Moore hôn lúc chiều, khóe miệng Lục Thành An nở một nụ cười bất đắc dĩ. Đây là nụ hôn đầu của hắn đấy, không ngờ lại dâng cho một tên say rượu trong tình huống không kịp đề phòng.
Trước nay hắn luôn đối xử với Moore như với em trai. Hắn nghĩ một Dẫn đường như Moore phải hỗ trợ chải vuốt tinh thần cho nhiều Lính gác thế sẽ rất vất vả nên hắn mới quan tâm Moore hơn chứ chưa bao giờ có suy nghĩ khác.
Nhưng hôm nay, hắn vô tình phát hiện ra một bí mật.
Không ngờ Moore vẫn luôn yêu thầm hắn.
Khi nãy hắn không nói toạc ra là muốn giữ thể diện cho Moore, không đến mức khiến anh rơi vào thế bí.
Huống hồ hắn vẫn chưa hiểu rõ tình cảm trong mình, phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Moore thích hắn một cách cực kỳ nghiêm túc nên hắn không thể tùy tiện. Nếu thật sự muốn bên nhau, hắn cũng phải toàn tâm toàn ý thì mới xứng với tấm chân tình này của Moore.
Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Story
Chương 126: Ngoại truyện 3 - Phần 06: Nụ hôn đầu
10.0/10 từ 42 lượt.