Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 9

65@-

Liên Ngự gần như tựa nửa người lên vai Sầm Chân, mềm nhũn chẳng khác gì không xương. Trên đồng phục của y không cài huy hiệu đỏ, mà học sinh năm bảy thì càng không thể còn tiết hợp tác nội bộ, chẳng rõ người này rốt cuộc làm sao mà có thể lẻn vào Bạch Tháp trong ngày đi học.


Nhưng điều có thể chắc chắn là, lần này Liên Ngự đến với mục đích vô cùng rõ ràng, bởi ngay sau một câu tiện miệng, y liền coi những người khác như không khí, chỉ chăm chú nhìn Sầm Chân, ánh mắt sáng rực, nói: “Sầm Chân, tôi biết tinh thần thể của cậu là…”


Sầm Chân còn chưa kịp hất y ra, Phàn đột nhiên bước mạnh lên một bước, định túm lấy vai Liên Ngự, nhưng Liên Ngự phản ứng cực nhanh, dù trong mắt tràn đầy là nghiêng mặt của Sầm Chân, vẫn linh hoạt né được tay Phàn, còn dứt khoát đánh trả bằng một nhát chém vào cổ tay.


Phàn đau đến nhíu mày, nhưng vẫn gắng nuốt cục tức đang trào lên cổ họng, gằn ra: “Đừng chạm vào cậu ấy!”


Sầm Chân: “……”


Sầm Chân: “?”


Ai không được chạm vào ai cơ?


Mọi người ở đây ít nhiều đều từng nghe đến chuyện ‘Sầm Chân’ theo đuổi Phàn, còn Phàn thì chán ghét ‘Sầm Chân’, nhưng hôm nay câu “Đừng chạm vào cậu ấy” của Phàn vừa buông ra, mọi người lập tức phát hiện sự thật dường như hoàn toàn trái ngược với lời đồn—Phàn đối với Sầm Chân không hề vô cảm như tưởng.


Ít nhất thì, sự chiếm hữu của Phàn với Sầm Chân là rất rõ ràng, mà sự chiếm hữu lại là biểu hiện trực quan mạnh mẽ nhất khi lính gác có hảo cảm với dẫn đường.


Biểu cảm trên mặt Diệu Kim thì sinh động vô cùng, chỉ thiếu điều đội thêm khung thoại để hiện rõ tâm trạng: Thằng bạn thúi, mày lừa tao là ghét dẫn đường này, không ngờ đấy, mày đúng là kiểu ngoài lạnh trong nóng.


Hồng Tinh thì giả vờ kinh ngạc mà đảo mắt nhìn qua nhìn lại, rồi tiến lên kéo Phàn lại, khuyên can đừng đánh nhau ở đây—dù gì lính gác vì tranh giành dẫn đường mà quyết đấu cũng là chuyện thường như cơm bữa.


Còn Liên Ngự, sau khi bị Phàn cảnh cáo, cứ như một con cáo ăn vụng được, trước khi đứng thẳng người còn cố tình cọ một cái lên áo Sầm Chân, rồi đắc ý khoanh tay trước ngực, khiêu khích nhìn Phàn: “Cậu là ai, lấy tư cách gì cấm tôi chạm vào cậu ấy?”



Thấy Liên Ngự không còn dựa vào người mình nữa, Sầm Chân cũng không lên tiếng, diễn biến hiện tại đã hoàn toàn lệch khỏi nguyên tác, chương này vốn không có sự xuất hiện của Liên Ngự hay Phàn, Hồng Tinh chỉ là một vai phụ lướt qua không có lời thoại.


“Bởi vì cậu ấy hẹn tôi đi ăn.” Phàn ngẩng cao cằm đầy tự tin, “Liên Ngự đúng không, tôi xem video của hội giao lưu hôm qua rồi, cậu có vùng tinh thần hẹp, tìm được dẫn đường đúng là khó, nhưng độ tương thích 60.19%, ha, nói ra cũng thấy buồn cười. Tiện thể nói luôn, tôi và cậu ấy có độ tương thích 81.64%, cho nên khuyên cậu nên biết điều, sau này đừng đến tìm Sầm Chân nữa.”


“Cậu hẹn cậu ấy đi ăn rồi à?” Liên Ngự quay đầu hỏi Sầm Chân, mà Phàn dù ngoài mặt kiêu ngạo, trong lòng lại hơi chột dạ—những gì hắn nói là sự thật, nhưng lại giấu nhẹm thời điểm. Sầm Chân đã mời hắn từ ba tháng trước, lúc ấy hắn còn khinh thường chẳng thèm đáp lại. Sợ Sầm Chân giận quá phủ nhận, Phàn vội nói chen: “Sầm Chân, tôi đồng ý rồi.”


“Không có.” Sầm Chân lắc đầu, anh thật sự không hiểu sao cảnh này anh lại thành nhân vật trung tâm, nam một Diệu Kim nãy giờ còn chưa có lời thoại nào, nam hai Bạn thì càng thảm hơn, hoàn toàn thành phông nền, một mặt mờ mịt chẳng hiểu gì, mà nhân vật phụ chết sớm như anh lại đứng giữa chiến trường loạn tình, trái phải đều là nam nhân vật chính.


Anh cũng không muốn biết ba tháng nay Phàn rốt cuộc trải qua cú sốc tâm lý nào mà đột nhiên quay đầu cắn ngược anh thế này, Sầm Chân chỉ muốn lặng lẽ ghi điểm trước mặt nam một rồi lùi xuống.


“Cậu——” Phàn giận dữ định mắng người thì bị Hồng Tinh kéo ra sau, Diệu Kim bị đẩy lên trước, không biết nên giải thích gì, chỉ biết lúng túng nhìn Bạn cầu cứu. Mà người vô tội và mơ hồ nhất hiện giờ chính là Bạn, bị ánh mắt cầu cứu của Diệu Kim làm cho càng thêm luống cuống.


Liên Ngự lại thì cười khúc khích, ghé sát Sầm Chân thì thầm: “Làm tốt lắm, mèo con.”


Vừa dứt lời, một con sư tử đực lông vàng to lớn liền lượn một vòng quanh chân Sầm Chân, điệu bộ kiêu ngạo y như đang tuần tra lãnh địa, ngay sau câu nói của Liên Ngự, sư tử cũng vẫy đuôi một cái thật phong độ rồi biến mất trong không khí.


“……” Sầm Chân thật sự có cảm giác muốn vật Liên Ngự xuống đất mà đánh một trận. Tinh thần thể của ‘Sầm Chân’ là một con mèo Ba Tư thuần trắng xinh đẹp, hai mắt dị sắc—một vàng một lam, cao quý thanh nhã, điều này đã được ghi rõ trong hồ sơ học sinh. Rõ ràng là Liên Ngự đã lục tung hết toàn bộ thông tin của ‘Sầm Chân’ trong đêm, sáng sớm hôm nay còn háo hức tới khoe khoang.


Bên kia, sau khi dỗ dành Phàn xong, Hồng Tinh lại ra dáng người tốt mà bước tới giảng hòa. Hắn đứng trước mặt Sầm Chân, dịu dàng nói: “Bạn học Sầm Chân, trước kia giữa cậu và Phàn đúng là có hiểu lầm, lại thêm nhiều lời đồn thổi không hay, tôi nghĩ cậu đã chịu rất nhiều tổn thương. Nhưng nếu vì thế mà bỏ lỡ một người có độ tương thích tới 80% thì thật sự rất đáng tiếc. Hiện tại cậu ấy thật lòng muốn được cậu tha thứ, hy vọng cậu có thể cho cậu ấy một cơ hội.”


Nếu không phải đã được spoil trước rằng Hồng Tinh là tên hai mặt, ghen ghét độc địa bậc nhất trong giai đoạn học đường, thì dù là Sầm Chân cũng khó lòng có ấn tượng xấu với hắn—một hình tượng đàn anh dịu dàng trầm ổn như in trên giấy, lúc nào cũng bận rộn lo liệu cho bạn bè phiền phức xung quanh, vẫn luôn tận tâm tận lực, là kiểu diễn đến mức khiến bao nhiêu diễn viên phải xấu hổ.


Sầm Chân bất giác liếc nhìn Hồng Tinh kỹ hơn, muốn bắt được chút sơ hở nào đó trong biểu cảm của hắn, nhưng đúng lúc này, Liên Ngự đột nhiên kéo anh ra phía sau một cái.


“Cậu định vừa ra khỏi ổ cá mập đã lại chui vào ổ rắn à?”



Tinh thần thể của Phàn là cá mập trắng, còn của Hồng Tinh là trăn lớn, câu nói của Liên Ngự quả thực rất có hàm ý. Sầm Chân không nhịn được liếc nhìn y, rồi phát hiện tên lính gác bên cạnh này về mặt diễn xuất cũng chẳng kém gì Hồng Tinh, mím môi khẽ khàng, ngây thơ và vô tội.


Mọi người chân thành một chút thì không được sao?


Cuối cùng, tiếng chuông vào học vang lên đã giải cứu tất cả. Phàn trừng mắt cảnh cáo Liên Ngự một cái, rồi không cam lòng bị Hồng Tinh kéo đi; Diệu Kim gãi đầu, bảo với Bạn “hẹn gặp lại lần sau”, rồi cũng chạy mất; còn Bạn thì vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, đến khi bóng Diệu Kim hoàn toàn khuất hẳn, mới lưu luyến quay đầu lại… và liền nhìn thấy tên lính gác tóc vàng nhạt kia vẫn quấn lấy Sầm Chân, sống chết không chịu đi.


“Cho tôi xem con mèo đi, chỉ một chút thôi.”


“Cút.”


“Coi như thương tôi đi mà, cho tôi nhìn mèo một cái đuyyy QAQ.”


“……” Sầm Chân mặt lạnh như băng, đã nhẫn nhịn tới cực điểm, xem chừng nếu không phải đánh không lại, anh sớm đã ra tay rồi.


Bạn rụt rè bước lên định gỡ rối giúp Sầm Chân: “Bạn học… sắp vào học rồi, cậu cũng nên…”


“Tôi trốn học rồi.” Liên Ngự đáp rất đương nhiên, “Học làm gì, học chán chết đi được.”


“Ờ… nhưng tôi và bạn học Sầm Chân phải đi học mà.” Bạn ra sức nháy mắt với Sầm Chân, “Vậy bọn tôi đi trước nhé… tạm, tạm biệt!” Lần trước kéo Sầm Chân mà cứ như kéo tượng đá đã để lại ám ảnh tâm lý cho cậu, lần này Bạn chỉ dừng lại ở động tác khẽ kéo tay áo Sầm Chân, sau đó khựng lại, chỉ căng thẳng nhìn anh và Liên Ngự.


Sầm Chân đã đáp lại kỳ vọng của Bạn, anh dùng tay ngăn vai Liên Ngự lại, rồi cùng Bạn rẽ về hướng lớp học. Liên Ngự không ngăn cản, cũng không đuổi theo, điều đó càng khiến Sầm Chân chắc chắn rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Anh quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự mỉm cười vẫy tay với mình, nói: “Gặp lại sau nhé.”


Câu này Sầm Chân không phản ứng gì, nhưng Bạn thì lập tức dựng đứng cả tóc gáy, đến khi rẽ qua góc hành lang, cậu lo lắng nói: “Gặp lại sau là có ý gì? Tên lính gác đó định đứng đợi cậu tan học à? Đáng… đáng sợ quá, Sầm Chân, tôi thấy cậu ta không phải người tốt, cậu không thích cậu ta đúng không?”


“Cậu thấy anh ta không phải người tốt?” Sầm Chân hỏi lại. Bạn bị hỏi đến sửng sốt, ấp úng nói: “Chẳng… chẳng lẽ tôi hiểu lầm rồi?”



“Không.” Sầm Chân thu lại ánh mắt, lắc đầu, “Anh ta đúng là người xấu, tôi khuyên cậu nên tránh xa một chút.” Một Hồng Tinh thôi đã đủ khiến bọn họ mệt nhoài rồi, thêm một nghi ngờ là lính gác hắc hóa 1802 vốn không nên xuất hiện tại đây nữa, anh sợ Diệu Kim bị trêu chọc đến mức không giữ nổi tính cách tỏa nắng mà hắc hóa luôn thì khổ.


Vì câu nói đó của Sầm Chân, Bạn tròn xoe mắt, hồi lâu sau mới ngạc nhiên và nghiêm túc nói: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi sẽ ghi nhớ!” Nói rồi còn rất vui vẻ vẫy tay chào, “Tôi đến lớp rồi, tạm biệt Sầm Chân.”


“……” Sầm Chân không hiểu Bạn có gì mà vui đến vậy, nhưng thứ anh càng không hiểu là trong đầu Liên Ngự rốt cuộc chứa thứ rơm rạ gì, chỉ là một tinh thần thể thôi, rốt cuộc có gì mà anh ta cứ bám mãi không buông?


Với lượng đọc kiểu ‘miễn không chết thì cứ học đến chết’ suốt ba tháng qua của anh, giữa lính gác và dẫn đường cũng chẳng có lời đồn nào liên quan đến chuyện chỉ nhìn thấy tinh thần thể đối phương là sẽ thế nào. Hoàn toàn chỉ là việc rất đỗi bình thường, vậy mà không hiểu sao Liên Ngự lại xem trọng tinh thần thể đến thế.


Liên Ngự đã nói “gặp lại sau”, thì chắc chắn không phải lời nói suông. Sau khi học xong, Sầm Chân thản nhiên ăn trưa, lúc đi qua siêu thị tiện tay lấy một chiếc bánh mì vị truyền thống, vừa mở cửa ký túc xá ra đã bị tiếng mưa lớn và một con sư tử đực nhào tới ôm ấp cùng l**m loạn bởi gai ngược.


Hai trăm cân đè lên người mà Sầm Chân vẫn có thể nhẹ nhàng tiếp lấy, nhưng những chiếc gai ngược kia thì đúng là không thể chịu nổi, may mà sư tử kia còn biết chừng mực, lưỡi nó chỉ l**m lên áo anh, nước dãi làm ướt một mảng vải.


“……”


Nhìn thấy sắc mặt Sầm Chân đã xám đen đến cực điểm, Liên Ngự liền vội chạy tới giật lấy chiếc bánh mì trong tay anh, nhanh chóng xé bao rồi nhào tới nhét vào miệng như hổ đói, “Cậu chuẩn bị cho tôi à, biết tôi chưa ăn cơm hả? Bé yêu Sầm Chân, cậu tốt thật đấy.”


“Nhả ra.”


Lúc này Liên Ngự đã nuốt xong miếng cuối cùng, y như cả đời chưa từng ăn qua thứ gì, y vo vỏ bánh ném vào thùng rác, quay đầu lại im lặng nhìn Sầm Chân một lúc, đột nhiên hỏi: “Cậu không định hỏi tôi vào đây bằng cách nào sao?”


Sầm Chân không ngẩng đầu, tiếp tục sắp xếp ghi chú bài giảng trong thiết bị đầu cuối: “Có gì đáng hỏi chứ, sự thật là anh đã vào được, tôi cũng đoán được anh sẽ xuất hiện ở đây.”


“Cậu cũng không định đuổi tôi ra à?”


“Đuổi thì anh sẽ ra sao?”



“Không.” Vừa nói Liên Ngự vừa tự cười, cười đến mức ôm bụng lăn lộn trên giường.


Sầm Chân biết sẽ là câu trả lời như vậy, anh dùng năng lực dẫn đường chặn hết tạp âm mà Liên Ngự tạo ra, chuyên tâm đọc ghi chú.


“Sầm Chân.” Liên Ngự nửa nằm ngửa, gọi tên anh với giọng đầy ẩn ý, bóng dáng dẫn đường ngồi thẳng tắp in vào trong mắt y, giọng nói chậm rãi như lưỡi dao chưa mài, như đang thưởng thức từng âm tiết trong miệng, “……Cậu không giống với những gì tôi nghe nói.”


“……” Sầm Chân dừng lại động tác trên tay, nhưng vẫn không ngẩng đầu.


“Giống như là……” Liên Ngự chậm rãi bước đến cạnh anh, “Đã đổi thành một người khác rồi vậy.”


Đây đã là một ám chỉ quá rõ ràng, nhất là với người đã thực sự “đổi lõi” như Sầm Chân mà nói. Huống hồ anh cũng đang nghi ngờ thân phận của Liên Ngự, nếu không thì không thể lý giải được việc y hoàn toàn không đi theo kịch bản, những người khác ít nhất vẫn còn có thể lần theo manh mối, chỉ riêng lính gác tóc dài này cứ như bị biên kịch nhét vào để cướp vai vậy.


Anh dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào Liên Ngự, hỏi: “Liên Ngự, nếu Putin có tinh thần thể, anh nghĩ có khả năng lớn nhất là gì?”


“……” Liên Ngự đơ người, “Putin?”


“Đúng, tên đầy đủ là Vladimir Vladimirovich Putin.”


Liên Ngự: “……”


Liên Ngự: “???”


Đối diện với gương mặt của lính gác như đang nói: “Mẹ nó cậu bị bệnh à? Hay đang giả bệnh để lừa tôi?” Sầm Chân xác định người này không giống mình là người xuyên tới, ít nhất là không phải xuyên từ cùng một nơi.


Tác giả có lời muốn nói: Hãy nói to cho tôi nghe đi, tinh thần thể của anh Pu đại đế khả năng cao nhất là gấu Misha đúng không!!!!!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 9
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...