Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 70

55@-

Nếu không phải bản thân cũng bị trói lại thành một cái bánh tét lông xám, có lẽ người sói đã sớm coi Sầm Chân là con cừu mà gặm rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là gã người sói tính khí tồi tệ này sẽ nuốt trôi được cục tức này – đã không thể phản kháng lại bọn tinh tặc khiến gã bực bội đến giờ, giờ còn bị một giống loài hình người chính gốc bắt nạt, vậy thì gã thà đập đầu vào đậu phụ mà chết còn hơn.


Trong một cú lắc lư nữa, gã tức giận dùng vai hất văng Sầm Chân ra, rồi dùng một thứ tiếng phổ thông cực kỳ không thành thạo, gầm lên giận dữ:


“Thằng trắng nhợt không lông, thứ phế vật không kiểm soát nổi tay chân, tao chỉ cần một đấm là xử mày, đồ tàn tật, cặn bã… rác rưởi, kẻ vọng tưởng, đi mà bán đít đi!”


“……” Sầm Chân vẫn giữ nguyên bộ mặt đơ không đổi, như thể núi Thái Sơn có sập xuống trước mắt cũng chẳng mảy may dao động, thong thả nghĩ thầm con chó xám nhỏ này chắc bị nhốt quá lâu không được chủ dắt ra ngoài đi dạo, giờ nghẹn tới mức thần kinh hưng phấn cực độ, thật sự rất ồn.


Người sói vốn là kiểu đã động tay thì chẳng buồn động miệng, cho dù được phép chửi bằng tiếng mẹ đẻ cũng chẳng văng được bao nhiêu từ, huống gì là trong tình trạng không cùng ngôn ngữ. Đoạn dài vừa rồi đã tiêu tốn toàn bộ vốn từ vựng gã tích cóp. Nhưng ai ngờ được, tên mặt trắng dám nằm đè lên người gã dùng làm đệm kia lại làm như không nghe thấy gì, không những không có chút biểu cảm nào mà còn tiếp tục ngang nhiên làm theo ý mình.


“Đúng là chán sống rồi…”


“Đừng ồn nữa, thay vì bắt nạt kẻ yếu hơn mình ở đây, chi bằng giữ sức để đánh trong đấu trường nô lệ thì hơn.” Không đợi Sầm Chân lên tiếng, người ngồi bên kia người sói đã mở miệng trước.


Đó là một thanh niên, không mang bất cứ đặc điểm nào của dị tộc, không có vòng cổ, không có phù hiệu hay hình xăm nào cho thấy là chủng tộc đặc biệt, nhìn còn giống con người thuần chủng hơn cả Sầm Chân.


Sầm Chân từ lời nói của người ấy bắt được một từ khóa — đấu trường nô lệ. Anh đã cảm thấy danh xưng “chiến nô” này có phần mập mờ khó hiểu, giờ liên hệ với cái gọi là đấu trường nô lệ… anh lập tức có cảm giác bản thân rõ ràng là trốn học đi chơi, nhưng giải xếp hạng ở Bạch Tháp như một hồn ma không tan, bám theo anh để quay phần tiếp theo.


Dù trước đó đã tra cứu khá kỹ về thị trường nô lệ, nhưng Liên Ngự chỉ định giá họ như những nô lệ thông thường, thuần túy là một giao dịch mua bán, không dính dáng gì đến những nhãn mác hay quy tắc phức tạp như thế này.



Người sói chửi hết từ vốn có, Sầm Chân lại rơi vào trạng thái điếc không quan tâm, thêm vào đó chàng thanh niên kia lại đúng lúc nói trúng chỗ hắn ghét nhất, người sói đành phải nuốt giận, mặc kệ Sầm Chân.


Đợi đến khi phi thuyền hết lắc lư vì cất cánh, Sầm Chân mới ngồi dậy khỏi bụng lông người sói, nghiêng đầu hỏi người thanh niên: “Xin hỏi, đấu trường nô lệ là gì?” l


Lần này không chỉ có người sói, cả căn phòng toàn bộ nô lệ đều quay sang nhìn Sầm Chân bằng ánh mắt vừa thương hại vừa khó tin, dường như đang thương cho sự ngây thơ của anh, lại như đã nhìn thấy trước kết cục bất hạnh đang chờ anh ở phía trước.


Sầm Chân hoàn toàn bình thản tiếp nhận những ánh mắt ấy, dường như chẳng cảm thấy bản thân có điều gì sai. Người sói đã chẳng buồn để ý đến anh nữa, dù sao đối phương cuối cùng cũng đã ngồi thẳng dậy, không còn như kiểu suy giảm tiểu não mà nằm bẹp trên phần bụng dễ tổn thương nhất của gã. Việc có biết đấu trường nô lệ hay không, chết nhanh hay chậm, thì liên quan gì đến gã chứ.


“Đấu trường nô lệ còn được gọi là trường tử chiến.” Thanh niên nghiêm túc giải thích với Sầm Chân, “Mấy trăm chiến nô tàn sát lẫn nhau bên trong, không chết không ngừng. Trừ phi may mắn được người mua trong số khán giả chọn mua trực tiếp, nếu không thì cuối cùng chỉ có một người sống sót.”


“Cái gọi là tàn sát ở đây không phải là đơn thuần đánh nhau, mỗi lần đấu trường nô lệ đều có một chủ đề khác nhau, lần trước là thám hiểm rừng rậm, lần trước nữa là thế giới dưới đáy biển, lần này… thì không biết sẽ là gì. Thật ra, nếu muốn sống sót, điều quan trọng nhất không phải là đánh nhau, mà là có người chịu mua cậu.” Thanh niên mỉm cười, “Vậy nên cũng đừng quá bi quan, trở thành chiến nô chưa chắc đã là con đường chết.”


“……” Sầm Chân chẳng bi quan chút nào, càng không cần được an ủi. Mặc dù tình hình có hơi ngoài tầm kiểm soát, nhưng vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh thực sự nguy cấp — ít nhất thiết bị đầu cuối ẩn hình của anh chưa bị phát hiện, còn vũ khí hủy diệt mạnh nhất, Liên Ngự, đến giờ vẫn chưa lộ mặt, đang đắm chìm trong thân phận “nô lệ” mới của y, không thể tự thoát ra nổi.


Phòng giam giữ các chiến nô không có lính gác, nhưng camera giám sát được bố trí xung quanh tường vẫn vận hành không ngừng, theo dõi nhất cử nhất động của mọi người trong phòng.


Thanh niên dường như rất đồng cảm với kẻ yếu, từ lúc Sầm Chân hỏi ra câu “câu hỏi tiểu học” kia liền đặc biệt quan tâm đến anh, xuyên qua người sói đang nhắm mắt dưỡng thần mà liên tục vươn cổ tìm cách nói chuyện với Sầm Chân, từ cách giữ mạng cơ bản, đến làm sao để thu hút sự chú ý của người mua — đúng thật là coi Sầm Chân như em ruột mình mà chăm sóc.


“Nếu không bị phân nhóm bắt buộc, thì cậu cứ đi theo sau tôi.” Thanh niên nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cậu.”


“……Cảm ơn.” Sầm Chân không rõ vì sao thanh niên này lại nhiệt tình với anh đến vậy, nhưng cảm ơn một tiếng thì không sai được.



Hai tai nhọn trên đầu người sói khẽ giật giật, nghe được câu nói ấy của thanh niên liền bật cười khinh một tiếng, lầm bầm một câu bằng tiếng sói. Có lẽ gã cho rằng không ai hiểu được, nào ngờ thanh niên kia lại chính khí lẫm liệt phản bác: “Tôi rất lợi hại đấy, đánh giá người qua vẻ ngoài là sai lầm lớn, đặc biệt là trong đấu trường nô lệ, đừng bao giờ cho rằng người dáng vẻ gầy gò thì chắc chắn là yếu.”


Có vẻ như người sói ghét nhất là nghe người khác dạy đời, gã nhắm mắt giả vờ không hiểu, vậy mà thanh niên lại không biết phải chừa đường lui cho người ta, thậm chí còn dùng tiếng sói nói một tràng dài, chắc là dịch lại hết lời vừa rồi, rốt cuộc cũng khiến người sói gầm lên một tiếng tức tối.


Sầm Chân theo bản năng cảm thấy người thanh niên này không phải người thường. Anh ta hiểu quá rõ về đấu trường nô lệ, thậm chí có thể gọi là thuộc nằm lòng, còn thành thạo nhiều loại ngôn ngữ, quanh người bao phủ một loại cảm giác chính nghĩa rất khác người, cứ như là… một cảnh sát? Hoặc nếu dùng từ phù hợp hơn trong hoàn cảnh hiện tại — nội gián.


Anh chợt nhớ lại lời Liên Ngự từng nói, rằng lúc y muốn ra tay làm vài “thủ thuật” với chợ nô lệ, nơi đó đã bị cảnh sát liên tinh đánh úp lật tung cả lên, chẳng lẽ là chính lần này?


Nghĩ đến đây, Sầm Chân kín đáo giơ tay trái lên, xoay mu bàn tay về phía gương mặt thanh niên, ấn vào phần xương gồ lên nơi cổ tay. Hệ thống ghi hình của thiết bị đầu cuối lập tức khởi động, sau đó anh lướt ngón tay nhẹ một cái, bức ảnh tự động được gửi đến liên hệ ghim đầu tiên — Liên Ngự.


Hành trình từ tinh cầu Cá Voi đến tinh cầu Dung Nham kéo dài một ngày một đêm. Có lẽ bởi vì biết đám nô lệ sắp bị ném vào địa ngục tàn khốc nhất, nên suất ăn mà Truỵ Vân cung cấp lại khá tốt. Bữa trưa có đầy đủ thịt và rau, cơm tuy hơi sượng nhưng lượng thì dồi dào ăn no. Sầm Chân nếm thử một đũa, mặn không chịu nổi, đến mức chỉ cần Liên Ngự ăn một miếng thì chắc chắn lăn ra chết tại chỗ.


Nhưng ngược lại với anh, chẳng có ai trong đám người này kén chọn như vậy, các chiến nô như thể đang dốc hết sức ăn như thể muốn ăn sập cả đoàn tinh tặc Truỵ Vân, có vài người vừa xới cơm vừa rơi nước mắt, khóc thút thít: “Tôi nhớ mẹ/em trai/vợ tôi quá.”


Không biết ai từng nói, khi một người cực kỳ nhớ người thân, ấy chính là lúc họ cô đơn và tủi thân nhất.


Thanh niên kia cũng đang ăn cơm lấy sức, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, bất chấp có lính gác đứng cạnh, thẳng thắn nghiêm nghị nói với mấy người đang khóc: “Vậy càng phải cố gắng sống sót, để trở về gặp người mà các cậu đang nhớ.”


Hai lính gác cười giễu, “Sống sót? Vào đấu trường nô lệ rồi còn mong sống à? Trừ phi các người bò trở lại bụng mẹ, rồi đổi sang gương mặt giống hắn.”


Sầm Chân một mình trong góc đang lặng lẽ kén ăn, không ngờ như vậy mà vẫn bị kéo vào tiêu điểm của sự chú ý. Anh không lên tiếng, tiếp tục dùng đũa gảy qua gảy lại phần cơm khó ăn kia.



t*nh d*c và bạo lực vĩnh viễn là đề tài khoái khẩu nhất của bọn tinh tặc. Một trong số đó lại hưng phấn nói: “Người tình của cậu ta trông cũng ngon lành lắm, chúng ta thật xui xẻo, không được phân vào khu nô lệ t*nh d*c, nghe nói mấy anh em bên đó mới dắt một đứa đi ‘giải quyết’ rồi.”


Hắn ta lộ ra vẻ mặt vừa thèm khát vừa bỉ ổi, “Tôi để ý cái đứa tóc dài đó lâu rồi, dù sao thì cậu ta cũng là một cặp với cái đứa ở đây mà, chắc chắn không phải lần đầu, không thể bán với giá cao vì còn trinh.”


“Vậy đêm nay mày đi hỏi thử xem có ai chịu đổi ca với mày không.”


“Sao có thể chứ…”


Sầm Chân cúi mắt gắp một miếng thịt không rõ là của sinh vật gì, đầy ghét bỏ. Thanh niên kia sắc mặt tái xanh, lo lắng nghiêng người qua người sói, nhẹ giọng trấn an Sầm Chân: “Đừng để bụng mấy lời chúng nói.”


Người sói không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản hành vi chen cơm của thanh niên nữa. Sầm Chân khẽ lắc đầu với anh ta, ý bảo tâm lý anh vẫn ổn, khi ngẩng đầu lên thì lại phát hiện ánh mắt đầy thương hại của đám chiến nô càng thêm sâu sắc.


Thực ra, tâm cảnh của anh đúng là rất ổn, thậm chí còn hơi hiếu kỳ nếu có tên tinh tặc nào không có mắt dám đụng vào Liên Ngự, thì kết cục của hắn sẽ thê thảm đến mức nào. Còn sau khi Liên Ngự giết người rồi, liệu có dứt khoát đoạt lấy vị trí của Man Vân, hay sẽ che giấu nguyên nhân cái chết, tiếp tục đóng vai “bé tội nghiệp”.


Dù là kiểu nào cũng được, nhưng cơm này thực sự quá khó ăn, mang trong mình một nửa gen ẩm thực, Sầm Chân không muốn chịu đựng thêm nữa.


Sau giờ ăn trưa, Liên Ngự cũng gửi tin đáp lại. Một hàng chữ nhỏ hiện lên ở mặt trong cổ tay, gần như hòa vào màu da của Sầm Chân: Sao lại là anh ta???


Dòng chữ ấy vừa biến mất thì lại hiện lên một dòng mới: Anh ta lợi hại lắm đấy, vào đấu trường nô lệ thì em cứ chết dí bám theo anh ta là được.


Liên Ngự đích thân phê “rất lợi hại”, vậy thì phải lợi hại đến mức nào?



Tựa như có khả năng đọc được suy nghĩ, Sầm Chân còn chưa kịp gửi lại chữ nào, lính gác tâm linh kia đã tự động giải đáp nghi vấn của anh: Đời trước hai lần anh bị ném vào tù đều là do anh ta bắt đấy, tên dương nhân chính hiệu, hận anh ta cả đời.


“……” Vậy đúng thật là lợi hại, Sầm Chân lập tức liên tưởng người này với một nhân vật trong tiểu thuyết — chính là người duy nhất về sau không yêu nam chính, nhưng với tư cách là tiền bối đã đưa ra rất nhiều chỉ dẫn cho Diệu Kim và Bạn, một nhân vật cấp đại lão: Thủ Hà, người đặc chủng tinh cầu Trung Dương, tuy trông chỉ khoảng hai mươi tuổi nhưng tuổi thật đã hơn sáu mươi.


Tên Thủ Hà thực sự là quá khiêm tốn, với năng lực ấy thì có trấn giữ nguyên cả Đại Tây Dương cũng chẳng thành vấn đề.


Tiêu hóa xong thông tin quan trọng này, Sầm Chân giả vờ ngẩn người, thực tế thì đang gõ một tin nhắn ngắn gọn: Anh? gửi đi. Liên Ngự lập tức hiểu ý, hồi âm: Anh rất ổn, tiếc là không có bài poker, nếu không đã có thể cùng người cá chơi một ván.


Sầm Chân dần làm quen với kiểu gõ phím trên thiết bị đầu cuối ẩn hình này: Có người đang để ý đến anh.


Liên Ngự: Thi thể anh và mông anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em, ai dám động tới, anh cắn chết kẻ đó.


Sầm Chân: Ừ, mấy ngày tới không thể mở rộng không gian tinh thần cho anh được.


Liên Ngự: Không sao, mối thù này anh đã ghi, sẽ tính sổ với Man Vân sau.


Sầm Chân: Có phải kỳ ph*t t*nh của anh sắp tới rồi không?


Liên Ngự: Còn mấy ngày nữa, không ảnh hưởng gì đâu.


Tác giả có lời muốn nói: Nghe thấy không, tiếng của flag đấy


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 70
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...