Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 45
52@-
“Công chúa điện hạ.” Chủ tịch hội học sinh của Bạch Tháp, Trú Tình Trường, khom người thi lễ với người vừa đến, trên người hắn là bộ đồng phục hội học sinh màu trắng, nơi viền tay áo và vạt áo được thêu đường viền vàng tinh xảo. Bên cạnh hắn, một người dẫn đường mặc đồng phục giống hệt khẽ đẩy cánh cửa đại sảnh khu thi đấu bắn súng của Bạch Tháp.
Công chúa tộc Giao Nhân mang theo một chiếc đuôi dài màu lục, lớp vảy cứng cáp bóng loáng quét lê trên mặt đất, uốn lượn theo từng bước chân công chúa. Khóe mắt nàng cũng lờ mờ hiện lên vảy xanh, đôi mắt là dạng đồng tử rắn đặc trưng. Tuy nhiên, vì tộc Giao Nhân không có mí mắt nên từ trước đến giờ, họ chưa từng chớp mắt.
Nàng nâng tay phải ngang trước bụng, trên cánh tay quấn một con rắn nhỏ toàn thân ánh vàng óng ả, thân chỉ dày chừng hai ngón tay, là thú cưng từ bé lớn lên bên công chúa, cũng là sinh vật nàng yêu quý nhất.
“Đây là khu vực thi đấu vòng loại của hạng mục bắn súng.” Trú Tình Trường giới thiệu. Công chúa khẽ gật đầu, từ trên tầng kính nhìn xuống phía dưới. Tiếng nói của lính gác vĩnh viễn tỷ lệ nghịch với số lượng người có mặt, càng đông lại càng yên tĩnh, trong không gian ngoài tiếng đạn xuyên vào bia và âm thanh máy móc của trọng tài ảo tuyên bố kết quả thì không còn gì khác.
“Ê.” Liên Ngự nghiêng người, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sầm Chân, rồi nhướn cằm ra hiệu y nhìn lên đài quan sát phía trên, “Đóa hồng có gai của Diệu Kim đến rồi kìa.”
Hai người họ vừa kết thúc phần thi trong ngày với điểm tuyệt đối, đường hoàng đứng đầu bảng nhóm. Sầm Chân đang lau khẩu súng thi đấu chuẩn bị trả lại, nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Lúc nãy em đã trông thấy rồi.”
“Nhìn cũng được đấy chứ? Có điều tính tình chẳng ra sao, trong truyện miêu tả cô ta kiêu ngạo, nóng nảy, không cho phép bị từ chối, đối nhân xử thế vô lý, vì thứ mình muốn mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
“Anh thích kiểu đấy à?” Sầm Chân đưa khẩu súng cho một con robot lao công có hình dáng như chiếc thùng rác gắn bánh xe, Liên Ngự cũng tiện tay quẳng khẩu của y vào cái sọt nhỏ của robot, cười hì hì đáp: “Gu anh thế nào, em còn không biết chắc?”
Sầm Chân không đáp lại câu trêu chọc ấy, anh chỉnh lại tay áo xắn lên ban nãy, nhưng lại nghe Liên Ngự ghé sát vào tai hỏi: “Tiếp theo em tính đi đâu?”
“Về ký túc xá.” Sầm Chân thản nhiên trả lời, không có tiết học, cũng vừa thi đấu xong, chẳng lẽ không về ký túc mà đi khỏa thân chạy vòng quanh chắc?
“Anh có một đề xuất.” Liên Ngự giơ ngón trỏ thon dài lên, lắc lư trước mặt Sầm Chân, “Kế tiếp lịch trình của công chúa Giao Nhân là đến khu thi đấu cận chiến trong tháp, rồi theo kịch bản gặp nam chính Diệu Kim.”
“Ừ.” Sầm Chân lấy từ máy b*n n**c tự động cạnh tường hai chai nước khoáng miễn phí của nhà thi đấu, tiện tay ném cho Liên Ngự một chai.
“Anh cảm thấy chúng ta nên ngăn chuyện này lại.” Liên Ngự nói, “Vì cuối tháng sau bốn năm một lần, Hội Chợ Vũ Trụ sẽ tổ chức ở quần đảo tinh hệ cỡ lớn, anh muốn đi xem cái đó.”
Sầm Chân ngửa cổ uống một ngụm nước, hỏi: “Việc này thì có liên quan gì? Cho dù Diệu Kim bị công chúa Giao Nhân bắt đi thì anh vẫn đi xem Hội Chợ Vũ Trụ như thường.”
“Em không hiểu hả?” Liên Ngự nhướn mày, “Diệu Kim bị Giao Nhân bắt, Bạn nhất định sẽ lái chiến hạm đuổi theo ngàn dặm tìm người, trước khi đi kiểu gì cậu ta chẳng chạy đến tìm em khóc lóc? Đến lúc đó Bạn vừa mở miệng hỏi mình nên làm thế nào, chẳng nhẽ em lại không đi theo tới Giao Tinh để giúp cậu ta?”
“…” Sầm Chân tưởng tượng qua tình huống đó một chút, “Cứ tạm không bàn em sẽ phản ứng thế nào, nhưng anh, đầu sỏ gây họa như anh chắc chắn sẽ chẳng chịu ngồi yên, khả năng cao là còn chưa đợi em mở lời anh đã gật đầu đồng ý, còn chủ động hiến kế bày mưu, bắt đầu phạm pháp làm bậy rồi.”
Liên Ngự nghĩ thử một lát, phát hiện lời Sầm Chân nói thật sự rất có lý, “Vậy để tránh tình huống đó, chúng ta càng phải b*p ch*t mọi manh nha từ trong trứng nước.”
“Anh tính làm gì?” Sầm Chân ngừng chân, ung dung nghiêng đầu nhìn y, giây tiếp theo đã bị Liên Ngự nắm cổ tay kéo chạy về phía sân huấn luyện trước khu nhà A của tháp — đó là một điểm nút kịch bản quan trọng, họ phải đến trước khi công chúa Giao Nhân tiếp cận được.
Sân huấn luyện vốn chẳng mấy người, dù sao đây cũng là khu A, thể năng của lính gác hạng B cũng lười đến đây ngó đám thiên tài tự cao tự đại đấu nhau, vậy nên Sầm Chân rất dễ dàng phát hiện ra Diệu Kim đang đứng ở một góc lau mồ hôi, còn Hồng Tinh ngồi cạnh vừa uống nước vừa nói chuyện với cậu ta.
Người đầu tiên phát hiện họ là Phàn, nhưng vừa trông thấy Sầm Chân, phản ứng của Phàn phải nói là khoa trương đến buồn cười — đang ngửa đầu uống nước lập tức phun ra như vòi phun, rồi ho sặc sụa đứng phắt dậy, vừa khụ vừa vội vàng nhét bình nước và khăn mặt vào ba lô, miệng lúng búng câu ‘tôi có việc phải đi’, lập tức giống như có chó rượt sau mông mà cuốn gói chạy biến.
Diệu Kim và Hồng Tinh ngẩn ra, gọi với mấy tiếng nhưng cũng chẳng hiểu Phàn bị thần kinh gì.
Liên Ngự cũng tặc lưỡi một tiếng đầy nghi hoặc, hỏi: “Em làm gì Phàn thế? Ép người ta lên giường à?” Còn chưa để Sầm Chân mở miệng phản bác y đã tự lắc đầu, “Không thể nào, em đến anh còn chẳng chịu đụng vào, thì sao lại nhòm ngó cậu ta được?”
Sầm Chân thật sự muốn moi óc Liên Ngự ra, dùng rây lọc ba lần, loại hết cái đám rác thải vàng uế trong đầu y, rồi nhét lại, nhưng nghĩ kỹ lại thì làm thế có khi não của Liên Ngự cũng chẳng còn gì sót lại.
“Sầm Chân, Liên Ngự.” Diệu Kim cuối cùng cũng trông thấy hai người bọn họ, cậu cười vẫy tay, “Liên Ngự cậu lại trốn tiết à?” Hồng Tinh cũng gật đầu chào, hỏi: “Tôi nhớ hai người cũng đăng ký bắn súng, thi thế nào rồi?”
“Tạm được, còn các cậu?” Liên Ngự cười tươi rói, ba lính gác mặt mày cười tươi như nắng tháng sáu, nhìn đến đau cả răng, chỉ có dẫn đường đứng đó thần sắc lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về khoảng không phía xa.
Giống như trong các trường đại học trên Trái Đất thường có mèo chó hoang, trong Tháp và Bạch Tháp cũng có không ít động vật hoang dã, chỉ có điều những con thú ấy “cứng cựa” hơn mèo chó rất nhiều. Trong rừng có công, hươu sao hoang dã… hồ thì là hồ tự nhiên, nên động vật dưới nước càng phong phú hơn, thiên nga hoang, thủy điểu đủ loại, các loại cá. Còn trên không — thì thật sự là muôn hình vạn trạng, cái gì cũng có.
Có lẽ bởi thể tinh thần của lính gác và dẫn đường đều là động vật, nên họ trời sinh có sự thu hút đặc biệt đối với động vật tự nhiên. Nhất là ở Tháp và Bạch Tháp. Nguyên văn cốt truyện từng nhắc đến chuyện một con đại bàng lạ xông vào Tháp, làm kinh động đến thú cưng của công chúa Giao Nhân, con Kim Xà lập tức nhảy khỏi cánh tay công chúa, lao như bay vào rừng cây, cuối cùng bị một lính gác tóc đỏ mắt đỏ, cực kỳ anh tuấn bắt được rồi trả lại chủ cũ.
Trong lúc đám lính gác còn đang so xem nụ cười ai ngốc nghếch thuần khiết hơn, ánh mắt Sầm Chân chợt lạnh đi, bắt được con đại bàng đang sải cánh lượn giữa các tòa giảng đường. Anh biết thời gian gấp rút, bèn tùy tiện bịa một cái cớ, định đẩy nam chính đi chỗ khác: “Diệu Kim, Bạn nói có việc tìm cậu.”
“Bạn tìm tôi?” Diệu Kim vô thức mở thiết bị đầu cuối kiểm tra tin nhắn, Liên Ngự nghiêng đầu liếc nhìn Sầm Chân, giữa hai người cũng đồng thời truyền đến một luồng sóng tinh thần nhẹ, cảm xúc khinh bỉ từ phía Liên Ngự truyền thẳng vào đầu Sầm Chân, ý tứ đại khái là — trình bịa cớ của em kém thật đấy.
“Hả?” Diệu Kim lộ ra biểu cảm kiểu chẳng lẽ các cậu đang đùa tôi à, Hồng Tinh nhìn Sầm Chân rồi lại nhìn sang Liên Ngự, chớp chớp mắt chẳng hiểu chuyện gì.
Đúng lúc ấy, từ tầng không vọng xuống một tiếng chim ưng rít dài rung trời, ba lính gác mặc đồng phục hội học sinh của Tháp màu đen đỏ lao tới, một giọng nữ hơi the thé cũng vang lên theo: “Nhất định đừng làm bị thương Tiểu Tranh của ta!”
Sầm Chân vì nắm rõ cốt truyện nên biết rõ ba lính gác đó chắc chắn đang truy đuổi con Kim Xà của công chúa Giao Nhân, mà ba lính gác đứng cạnh anh cũng đồng thời nhìn thấy con rắn nhỏ đang hoảng sợ cuống cuồng bò trên sân huấn luyện, và con đại bàng dữ tợn đang lượn vòng trên không.
Rất nhanh, công chúa Giao Nhân cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, bên cạnh nàng là hội trưởng hội học sinh của Tháp, Cừ, sắc mặt cực kỳ kém, hiển nhiên cũng vì chuyện ngoài ý muốn này mà khó chịu.
Diệu Kim và Hồng Tinh đồng thời động người ngay khoảnh khắc nhìn thấy con Kim Xà. Hồng Tinh lập tức lao vụt đi, phối hợp với đám lính gác khác vây bắt Kim Xà, xua đuổi đại bàng. Còn Diệu Kim thì bất ngờ bị người ta túm cổ áo phía sau, lập tức bị kéo vào chỗ tối không cho cãi cự.
“Em cũng tránh xa cô ta một chút.” Liên Ngự vừa giữ chặt Diệu Kim vừa nhắc nhở Sầm Chân, “Em đẹp thế này, nhỡ đâu con Giao Nhân kia đói quá hóa liều, cướp không được Diệu Kim lại quay sang em thì sao?”
Diệu Kim hoàn toàn mờ mịt, vừa khó hiểu vừa tức, bị kéo đi vài bước rồi mới hất tay Liên Ngự ra, trừng mắt hỏi: “Hai người rốt cuộc đang làm cái quái gì thế? Ban nãy còn lấy cớ nói Bạn tìm tôi, giờ lại lôi tôi đi đâu? Cái gì mà Giao Nhân? Thì liên quan gì đến tôi?”
Liên Ngự khẽ ừm một tiếng, nhíu mày nói: “Mải nghĩ làm sao ngăn cản cậu gặp con Giao Nhân đó quá, quên béng không nghĩ lý do lừa cậu dọc đường rồi.”
“Hả???” Rõ ràng những lời Liên Ngự nói toàn là tiếng người, tách từng chữ một thì Diệu Kim đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu mô tê gì. Hắn quay phắt đầu sang nhìn Sầm Chân, so với Liên Ngự, hắn vẫn cảm thấy người lạnh lùng ít nói như Sầm Chân đáng tin hơn đôi chút. Nhưng vừa quay lại, đã trông thấy Sầm Chân giơ tay thành đao, cao cao giơ lên, dường như giây tiếp theo sẽ chém thẳng xuống gáy mình.
Diệu Kim: “……”
Một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, nhưng còn chưa kịp giơ tay che gáy, Liên Ngự đã vô cùng ăn ý mà bù lại cú chặt tay còn chưa kịp bổ xuống của Sầm Chân, một chưởng đánh ngất Diệu Kim.
“Thô bạo quá đấy.” Liên Ngự đỡ lấy thân thể Diệu Kim, nhẹ nhàng đặt xuống đất, “Anh thực sự không dám tưởng tượng cái tâm lý của cậu ta lúc tỉnh lại nó sẽ thế nào.”
“Vậy anh tranh thủ nghĩ sẵn lý do đi.” Sầm Chân nhàn nhã từ trong góc tối đi ra, ánh mắt nhìn về sân huấn luyện cách đó không xa. Sự kiện đại bàng bắt rắn chỉ trong hai phút đã kết thúc, còn nam chính Diệu Kim lại bị họ đơn giản thô bạo quật ngã tại chỗ. Mà người dâng Kim Xà trả lại công chúa Giao Nhân lần này, lại là Hồng Tinh.
Công chúa Giao Nhân vì vừa chạy vội, đôi gò má ửng hồng, vui mừng nhận lấy thú cưng từ tay Hồng Tinh. Kim Xà lập tức quấn quanh cổ tay nàng, lè lưỡi như đang kể khổ với chủ nhân.
“Cảm ơn ngươi đã cứu Tiểu Tranh.” Công chúa Giao Nhân mỉm cười nói lời cảm tạ, ưu nhã đưa mu bàn tay ra.
Trong nguyên tác, Diệu Kim khi nhìn thấy công chúa Giao Nhân chìa tay với mình, đã nhìn về phía Cừ, hội trưởng hội học sinh Tháp lập tức kín đáo nâng mu bàn tay lên đặt một nụ hôn.
Đó là phong tục của tộc Giao Nhân. Khi ấy, Diệu Kim chỉ nắm lấy tay công chúa, làm động tác hôn gió, rồi lập tức lùi lại, từ chối lời mời dùng bữa tối cùng công chúa.
Lần này, Hồng Tinh cũng nhận được ám hiệu của Khúc, nhưng hắn lại hôn thật. Đứng dậy mỉm cười nói: “Có thể phục vụ một vị công chúa xinh đẹp như người, là vinh hạnh của tôi.”
Công chúa Giao Nhân vẻ mặt không đổi, nhưng hai vành tai đã đỏ bừng.
Lời tác giả muốn nói:
Diệu Kim: ……(ném kịch bản, ông đây không đóng nữa, cmn!)
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Công chúa điện hạ.” Chủ tịch hội học sinh của Bạch Tháp, Trú Tình Trường, khom người thi lễ với người vừa đến, trên người hắn là bộ đồng phục hội học sinh màu trắng, nơi viền tay áo và vạt áo được thêu đường viền vàng tinh xảo. Bên cạnh hắn, một người dẫn đường mặc đồng phục giống hệt khẽ đẩy cánh cửa đại sảnh khu thi đấu bắn súng của Bạch Tháp.
Công chúa tộc Giao Nhân mang theo một chiếc đuôi dài màu lục, lớp vảy cứng cáp bóng loáng quét lê trên mặt đất, uốn lượn theo từng bước chân công chúa. Khóe mắt nàng cũng lờ mờ hiện lên vảy xanh, đôi mắt là dạng đồng tử rắn đặc trưng. Tuy nhiên, vì tộc Giao Nhân không có mí mắt nên từ trước đến giờ, họ chưa từng chớp mắt.
Nàng nâng tay phải ngang trước bụng, trên cánh tay quấn một con rắn nhỏ toàn thân ánh vàng óng ả, thân chỉ dày chừng hai ngón tay, là thú cưng từ bé lớn lên bên công chúa, cũng là sinh vật nàng yêu quý nhất.
“Đây là khu vực thi đấu vòng loại của hạng mục bắn súng.” Trú Tình Trường giới thiệu. Công chúa khẽ gật đầu, từ trên tầng kính nhìn xuống phía dưới. Tiếng nói của lính gác vĩnh viễn tỷ lệ nghịch với số lượng người có mặt, càng đông lại càng yên tĩnh, trong không gian ngoài tiếng đạn xuyên vào bia và âm thanh máy móc của trọng tài ảo tuyên bố kết quả thì không còn gì khác.
“Ê.” Liên Ngự nghiêng người, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sầm Chân, rồi nhướn cằm ra hiệu y nhìn lên đài quan sát phía trên, “Đóa hồng có gai của Diệu Kim đến rồi kìa.”
Hai người họ vừa kết thúc phần thi trong ngày với điểm tuyệt đối, đường hoàng đứng đầu bảng nhóm. Sầm Chân đang lau khẩu súng thi đấu chuẩn bị trả lại, nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Lúc nãy em đã trông thấy rồi.”
“Nhìn cũng được đấy chứ? Có điều tính tình chẳng ra sao, trong truyện miêu tả cô ta kiêu ngạo, nóng nảy, không cho phép bị từ chối, đối nhân xử thế vô lý, vì thứ mình muốn mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
“Anh thích kiểu đấy à?” Sầm Chân đưa khẩu súng cho một con robot lao công có hình dáng như chiếc thùng rác gắn bánh xe, Liên Ngự cũng tiện tay quẳng khẩu của y vào cái sọt nhỏ của robot, cười hì hì đáp: “Gu anh thế nào, em còn không biết chắc?”
Sầm Chân không đáp lại câu trêu chọc ấy, anh chỉnh lại tay áo xắn lên ban nãy, nhưng lại nghe Liên Ngự ghé sát vào tai hỏi: “Tiếp theo em tính đi đâu?”
“Về ký túc xá.” Sầm Chân thản nhiên trả lời, không có tiết học, cũng vừa thi đấu xong, chẳng lẽ không về ký túc mà đi khỏa thân chạy vòng quanh chắc?
“Anh có một đề xuất.” Liên Ngự giơ ngón trỏ thon dài lên, lắc lư trước mặt Sầm Chân, “Kế tiếp lịch trình của công chúa Giao Nhân là đến khu thi đấu cận chiến trong tháp, rồi theo kịch bản gặp nam chính Diệu Kim.”
“Ừ.” Sầm Chân lấy từ máy b*n n**c tự động cạnh tường hai chai nước khoáng miễn phí của nhà thi đấu, tiện tay ném cho Liên Ngự một chai.
“Anh cảm thấy chúng ta nên ngăn chuyện này lại.” Liên Ngự nói, “Vì cuối tháng sau bốn năm một lần, Hội Chợ Vũ Trụ sẽ tổ chức ở quần đảo tinh hệ cỡ lớn, anh muốn đi xem cái đó.”
Sầm Chân ngửa cổ uống một ngụm nước, hỏi: “Việc này thì có liên quan gì? Cho dù Diệu Kim bị công chúa Giao Nhân bắt đi thì anh vẫn đi xem Hội Chợ Vũ Trụ như thường.”
“Em không hiểu hả?” Liên Ngự nhướn mày, “Diệu Kim bị Giao Nhân bắt, Bạn nhất định sẽ lái chiến hạm đuổi theo ngàn dặm tìm người, trước khi đi kiểu gì cậu ta chẳng chạy đến tìm em khóc lóc? Đến lúc đó Bạn vừa mở miệng hỏi mình nên làm thế nào, chẳng nhẽ em lại không đi theo tới Giao Tinh để giúp cậu ta?”
“…” Sầm Chân tưởng tượng qua tình huống đó một chút, “Cứ tạm không bàn em sẽ phản ứng thế nào, nhưng anh, đầu sỏ gây họa như anh chắc chắn sẽ chẳng chịu ngồi yên, khả năng cao là còn chưa đợi em mở lời anh đã gật đầu đồng ý, còn chủ động hiến kế bày mưu, bắt đầu phạm pháp làm bậy rồi.”
Liên Ngự nghĩ thử một lát, phát hiện lời Sầm Chân nói thật sự rất có lý, “Vậy để tránh tình huống đó, chúng ta càng phải b*p ch*t mọi manh nha từ trong trứng nước.”
“Anh tính làm gì?” Sầm Chân ngừng chân, ung dung nghiêng đầu nhìn y, giây tiếp theo đã bị Liên Ngự nắm cổ tay kéo chạy về phía sân huấn luyện trước khu nhà A của tháp — đó là một điểm nút kịch bản quan trọng, họ phải đến trước khi công chúa Giao Nhân tiếp cận được.
Sân huấn luyện vốn chẳng mấy người, dù sao đây cũng là khu A, thể năng của lính gác hạng B cũng lười đến đây ngó đám thiên tài tự cao tự đại đấu nhau, vậy nên Sầm Chân rất dễ dàng phát hiện ra Diệu Kim đang đứng ở một góc lau mồ hôi, còn Hồng Tinh ngồi cạnh vừa uống nước vừa nói chuyện với cậu ta.
Người đầu tiên phát hiện họ là Phàn, nhưng vừa trông thấy Sầm Chân, phản ứng của Phàn phải nói là khoa trương đến buồn cười — đang ngửa đầu uống nước lập tức phun ra như vòi phun, rồi ho sặc sụa đứng phắt dậy, vừa khụ vừa vội vàng nhét bình nước và khăn mặt vào ba lô, miệng lúng búng câu ‘tôi có việc phải đi’, lập tức giống như có chó rượt sau mông mà cuốn gói chạy biến.
Diệu Kim và Hồng Tinh ngẩn ra, gọi với mấy tiếng nhưng cũng chẳng hiểu Phàn bị thần kinh gì.
Liên Ngự cũng tặc lưỡi một tiếng đầy nghi hoặc, hỏi: “Em làm gì Phàn thế? Ép người ta lên giường à?” Còn chưa để Sầm Chân mở miệng phản bác y đã tự lắc đầu, “Không thể nào, em đến anh còn chẳng chịu đụng vào, thì sao lại nhòm ngó cậu ta được?”
Sầm Chân thật sự muốn moi óc Liên Ngự ra, dùng rây lọc ba lần, loại hết cái đám rác thải vàng uế trong đầu y, rồi nhét lại, nhưng nghĩ kỹ lại thì làm thế có khi não của Liên Ngự cũng chẳng còn gì sót lại.
“Sầm Chân, Liên Ngự.” Diệu Kim cuối cùng cũng trông thấy hai người bọn họ, cậu cười vẫy tay, “Liên Ngự cậu lại trốn tiết à?” Hồng Tinh cũng gật đầu chào, hỏi: “Tôi nhớ hai người cũng đăng ký bắn súng, thi thế nào rồi?”
“Tạm được, còn các cậu?” Liên Ngự cười tươi rói, ba lính gác mặt mày cười tươi như nắng tháng sáu, nhìn đến đau cả răng, chỉ có dẫn đường đứng đó thần sắc lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về khoảng không phía xa.
Giống như trong các trường đại học trên Trái Đất thường có mèo chó hoang, trong Tháp và Bạch Tháp cũng có không ít động vật hoang dã, chỉ có điều những con thú ấy “cứng cựa” hơn mèo chó rất nhiều. Trong rừng có công, hươu sao hoang dã… hồ thì là hồ tự nhiên, nên động vật dưới nước càng phong phú hơn, thiên nga hoang, thủy điểu đủ loại, các loại cá. Còn trên không — thì thật sự là muôn hình vạn trạng, cái gì cũng có.
Có lẽ bởi thể tinh thần của lính gác và dẫn đường đều là động vật, nên họ trời sinh có sự thu hút đặc biệt đối với động vật tự nhiên. Nhất là ở Tháp và Bạch Tháp. Nguyên văn cốt truyện từng nhắc đến chuyện một con đại bàng lạ xông vào Tháp, làm kinh động đến thú cưng của công chúa Giao Nhân, con Kim Xà lập tức nhảy khỏi cánh tay công chúa, lao như bay vào rừng cây, cuối cùng bị một lính gác tóc đỏ mắt đỏ, cực kỳ anh tuấn bắt được rồi trả lại chủ cũ.
Trong lúc đám lính gác còn đang so xem nụ cười ai ngốc nghếch thuần khiết hơn, ánh mắt Sầm Chân chợt lạnh đi, bắt được con đại bàng đang sải cánh lượn giữa các tòa giảng đường. Anh biết thời gian gấp rút, bèn tùy tiện bịa một cái cớ, định đẩy nam chính đi chỗ khác: “Diệu Kim, Bạn nói có việc tìm cậu.”
“Bạn tìm tôi?” Diệu Kim vô thức mở thiết bị đầu cuối kiểm tra tin nhắn, Liên Ngự nghiêng đầu liếc nhìn Sầm Chân, giữa hai người cũng đồng thời truyền đến một luồng sóng tinh thần nhẹ, cảm xúc khinh bỉ từ phía Liên Ngự truyền thẳng vào đầu Sầm Chân, ý tứ đại khái là — trình bịa cớ của em kém thật đấy.
“Hả?” Diệu Kim lộ ra biểu cảm kiểu chẳng lẽ các cậu đang đùa tôi à, Hồng Tinh nhìn Sầm Chân rồi lại nhìn sang Liên Ngự, chớp chớp mắt chẳng hiểu chuyện gì.
Đúng lúc ấy, từ tầng không vọng xuống một tiếng chim ưng rít dài rung trời, ba lính gác mặc đồng phục hội học sinh của Tháp màu đen đỏ lao tới, một giọng nữ hơi the thé cũng vang lên theo: “Nhất định đừng làm bị thương Tiểu Tranh của ta!”
Sầm Chân vì nắm rõ cốt truyện nên biết rõ ba lính gác đó chắc chắn đang truy đuổi con Kim Xà của công chúa Giao Nhân, mà ba lính gác đứng cạnh anh cũng đồng thời nhìn thấy con rắn nhỏ đang hoảng sợ cuống cuồng bò trên sân huấn luyện, và con đại bàng dữ tợn đang lượn vòng trên không.
Rất nhanh, công chúa Giao Nhân cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, bên cạnh nàng là hội trưởng hội học sinh của Tháp, Cừ, sắc mặt cực kỳ kém, hiển nhiên cũng vì chuyện ngoài ý muốn này mà khó chịu.
Diệu Kim và Hồng Tinh đồng thời động người ngay khoảnh khắc nhìn thấy con Kim Xà. Hồng Tinh lập tức lao vụt đi, phối hợp với đám lính gác khác vây bắt Kim Xà, xua đuổi đại bàng. Còn Diệu Kim thì bất ngờ bị người ta túm cổ áo phía sau, lập tức bị kéo vào chỗ tối không cho cãi cự.
“Em cũng tránh xa cô ta một chút.” Liên Ngự vừa giữ chặt Diệu Kim vừa nhắc nhở Sầm Chân, “Em đẹp thế này, nhỡ đâu con Giao Nhân kia đói quá hóa liều, cướp không được Diệu Kim lại quay sang em thì sao?”
Diệu Kim hoàn toàn mờ mịt, vừa khó hiểu vừa tức, bị kéo đi vài bước rồi mới hất tay Liên Ngự ra, trừng mắt hỏi: “Hai người rốt cuộc đang làm cái quái gì thế? Ban nãy còn lấy cớ nói Bạn tìm tôi, giờ lại lôi tôi đi đâu? Cái gì mà Giao Nhân? Thì liên quan gì đến tôi?”
Liên Ngự khẽ ừm một tiếng, nhíu mày nói: “Mải nghĩ làm sao ngăn cản cậu gặp con Giao Nhân đó quá, quên béng không nghĩ lý do lừa cậu dọc đường rồi.”
“Hả???” Rõ ràng những lời Liên Ngự nói toàn là tiếng người, tách từng chữ một thì Diệu Kim đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu mô tê gì. Hắn quay phắt đầu sang nhìn Sầm Chân, so với Liên Ngự, hắn vẫn cảm thấy người lạnh lùng ít nói như Sầm Chân đáng tin hơn đôi chút. Nhưng vừa quay lại, đã trông thấy Sầm Chân giơ tay thành đao, cao cao giơ lên, dường như giây tiếp theo sẽ chém thẳng xuống gáy mình.
Diệu Kim: “……”
Một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, nhưng còn chưa kịp giơ tay che gáy, Liên Ngự đã vô cùng ăn ý mà bù lại cú chặt tay còn chưa kịp bổ xuống của Sầm Chân, một chưởng đánh ngất Diệu Kim.
“Thô bạo quá đấy.” Liên Ngự đỡ lấy thân thể Diệu Kim, nhẹ nhàng đặt xuống đất, “Anh thực sự không dám tưởng tượng cái tâm lý của cậu ta lúc tỉnh lại nó sẽ thế nào.”
“Vậy anh tranh thủ nghĩ sẵn lý do đi.” Sầm Chân nhàn nhã từ trong góc tối đi ra, ánh mắt nhìn về sân huấn luyện cách đó không xa. Sự kiện đại bàng bắt rắn chỉ trong hai phút đã kết thúc, còn nam chính Diệu Kim lại bị họ đơn giản thô bạo quật ngã tại chỗ. Mà người dâng Kim Xà trả lại công chúa Giao Nhân lần này, lại là Hồng Tinh.
Công chúa Giao Nhân vì vừa chạy vội, đôi gò má ửng hồng, vui mừng nhận lấy thú cưng từ tay Hồng Tinh. Kim Xà lập tức quấn quanh cổ tay nàng, lè lưỡi như đang kể khổ với chủ nhân.
“Cảm ơn ngươi đã cứu Tiểu Tranh.” Công chúa Giao Nhân mỉm cười nói lời cảm tạ, ưu nhã đưa mu bàn tay ra.
Trong nguyên tác, Diệu Kim khi nhìn thấy công chúa Giao Nhân chìa tay với mình, đã nhìn về phía Cừ, hội trưởng hội học sinh Tháp lập tức kín đáo nâng mu bàn tay lên đặt một nụ hôn.
Đó là phong tục của tộc Giao Nhân. Khi ấy, Diệu Kim chỉ nắm lấy tay công chúa, làm động tác hôn gió, rồi lập tức lùi lại, từ chối lời mời dùng bữa tối cùng công chúa.
Lần này, Hồng Tinh cũng nhận được ám hiệu của Khúc, nhưng hắn lại hôn thật. Đứng dậy mỉm cười nói: “Có thể phục vụ một vị công chúa xinh đẹp như người, là vinh hạnh của tôi.”
Công chúa Giao Nhân vẻ mặt không đổi, nhưng hai vành tai đã đỏ bừng.
Lời tác giả muốn nói:
Diệu Kim: ……(ném kịch bản, ông đây không đóng nữa, cmn!)
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 45
10.0/10 từ 41 lượt.