Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 43

70@-

Nghe xong lời nói dối bịa đặt trắng trợn của Liên Ngự, Bạn vô cùng hớn hở quay sang nhìn Sầm Chân, suýt chút nữa đã lắc cái đuôi không tồn tại phía sau, “Vậy thì tốt quá rồi!”


“Lương tâm của anh không đau à?” Sầm Chân mặt không cảm xúc bước tới, Liên Ngự ngang nhiên trừng mắt lại, “Những lời anh nói đều là sự thật cả!”


Ngay khi chế độ huấn luyện mô phỏng độ khó sơ cấp vừa mở, Sầm Chân lập tức bị ba người đàn ông cơ bắp thép sống đẩy lên ghế điều khiển, thủ đoạn thô bạo đến mức khiến anh chưa từng nghe qua bao giờ.


“…Mấy người đừng có mà hối hận.” Sầm Chân đặt tay lên cần điều khiển, nghiêm giọng cảnh báo. Liên Ngự ngồi ghế phụ lái, trước mặt là bản đồ tổng thể và màn hình radar, cười giống hệt một con mèo vừa ăn vụng, còn Diệu Kim và Bạn thì ngồi sóng đôi ở một đầu khoang lái, nhiệm vụ chính là ngoan ngoãn ngồi yên, không được động đậy.


“Tại sao lại phải hối hận?” Bạn ngạc nhiên hỏi, Diệu Kim với tư cách là lính gác, trực giác nhạy bén lặng lẽ trỗi dậy, hắn do dự mấy giây, ngay trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, nhỏ giọng nhắc Bạn siết chặt dây an toàn thêm một chút.


Lời còn chưa dứt, chiến hạm trong tay thiên tài lái tàu Sầm nào đó đã vụt đi như một mũi tên, chưa đầy trăm mét đã đâm vỡ kính tầng thượng của một tòa cao ốc, rồi quẹt qua dây cáp thép trên đỉnh cầu vượt bắc ngang sông, thân mật tiếp xúc với đàn nhạn xui xẻo đang di cư về phía nam, va chạm loạn xạ với luồng giao thông trên không, gây ra tai nạn nghiêm trọng đặc biệt, cuối cùng bị đội cảnh sát bay cưỡng chế chặn đường giữa chặng, bị trừ hết điểm rồi bị loại khỏi cuộc thi.


Liên Ngự hưng phấn thở phào một hơi: “Đã quá!”


Bạn, Diệu Kim: “…”


Mấy nam chính này dễ tin người, nói trắng ra là không có mưu mẹo gì, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngốc, đến lúc này còn không nhìn ra Sầm Chân căn bản chẳng biết lái chiến hạm.


Sầm Chân vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi ghế lái chính, cứ như vừa hoàn thành một bản hòa nhạc giao hưởng hoàn hảo, chứ không phải bị cảnh sát bay dí đuổi phía sau, thảm hại kết thúc với điểm số bằng 0.


Sau đó, Diệu Kim đành cắn răng bị đẩy lên thay, tính cách dịu dàng ôn hòa như ánh nắng, phong cách giảng dạy như thường lệ — toàn diện tỉ mỉ, dễ học dễ hiểu, lại còn chỉ dẫn nhiều chi tiết và mẹo nhỏ mà sách giáo trình chưa từng nhắc đến, quá trình lái ổn định hơn đám phản diện chỉ biết múa may khoe mẽ kia cả trăm lần.


Bạn không kịp ghi chép, lén mở chế độ ghi âm, Diệu Kim phát hiện hành động nhỏ của cậu, dịu dàng mỉm cười: “Toàn mấy kiến thức cơ bản thôi, có gì mà phải ghi, chỗ nào quên thì cứ đến hỏi tôi là được.”


Sầm Chân trí nhớ siêu phàm, chỉ yên lặng nghe một lần liền nhớ hết lời Diệu Kim dặn vào đầu, Liên Ngự buồn chán đung đưa chân, quay đầu liền trông thấy dáng vẻ chăm chú kia của anh, bỗng nhiên tức tối, trong ngực nghẹn lại, khó chịu nhào qua véo tay Sầm Chân, lại chọt chọt vào eo anh.



“Hửm?” Sầm Chân chia bớt sự chú ý, nắm lấy cái móng vuốt đang loạn động kia, chủ nhân cái móng hung hăng trợn mắt nhìn anh, “Tập trung thế cơ à?”


Chiếm hữu — hai chữ này từng vô số lần xuất hiện trong cuốn Thông Số Căn Bản, từ lúc mỗi người dẫn đường vừa biết đọc đã được cảnh tỉnh, nhắc nhở họ rằng đám lính gác là những sinh vật vô lý đến mức nào, bất kỳ hành động nào của người dẫn đường cũng có thể khơi dậy cảm xúc trong lòng bọn họ, mà tính chiếm hữu ấy đã cắm rễ trong gien của lính gác, phù hợp với đặc tính tiến hóa của nhóm người đặc chủng, đừng bao giờ mong thay đổi, việc duy nhất có thể làm chính là an ủi.


Ví như hiện tại, sự bất mãn của Liên Ngự xuất hiện vô cùng vô lý. Bản năng tư duy của một người bình thường khiến Sầm Chân thoáng nghi hoặc nửa giây, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi đứng ở lập trường của dẫn đường, anh lập tức hiểu được y đang tức giận vì điều gì.


“Anh có thể nói lý một chút được không?” Sầm Chân hạ giọng rất nhẹ, “Nếu như anh cũng dạy như Diệu Kim, liệu chúng ta có rơi vào tình cảnh này không?”


“Sao anh biết được chuyện cái lý thuyết ‘đẩy chậm rồi nhanh’ của bộ tăng tốc cũng phải nói miệng đâu.” Liên Ngự ngang ngược, “Bộ nãy em không thấy màn thao tác vừa rồi của anh là thần cấp hả? Không tin thì lấy bản ghi trận đấu, đăng lên tinh võng mà coi, đảm bảo có cả đống người nhào vô thần tượng anh.”


“Đáng tiếc, đáng tiếc thay, lúc đại thần thao tác em lại choáng váng, chẳng thấy được gì hết.”


“Anh không ngại mở thêm trận song đấu cho em xem lại từ đầu.”


Giữa lúc hai người nói chuyện, phần trình diễn của Diệu Kim cũng vừa kết thúc, ghế lái chính đổi sang Bạn, lần đầu tiên đụng vào chiến hạm. Không ngoài dự đoán, vòng đầu tiên Bạn sao chép hoàn hảo thao tác của Diệu Kim, chỉ vì căng thẳng bấm nhầm một nút, làm rớt nửa thùng dầu máy. Đến vòng thứ hai, nhờ lời động viên của Diệu Kim và thành tích suôn sẻ ở vòng đầu, cậu tự tin hẳn lên, không chỉ thuần thục hơn mà còn có vài thao tác cải tiến mang phong cách cá nhân, cuối cùng xuất sắc vượt ải với số điểm tuyệt đối.


“Không ngờ đây là lần đầu tiên cậu mô phỏng lái tàu, làm tốt quá, tốt hơn tôi hồi đó nhiều lắm.” Diệu Kim kinh ngạc khen ngợi, hắn dang tay ôm chặt Bạn một cái, người sau đỏ mặt đến mức có thể hấp trứng được, “Chỉ là cấp độ sơ cấp thôi mà, chủ yếu là nhờ cậu dạy tốt…” Nói đến đây Bạn đã ngượng đến mức muốn độn thổ, vội vàng chuồn khỏi ghế điều khiển, nói với Sầm Chân một câu “Cậu thử đi”, rồi giống như con thỏ nhỏ trốn tọt vào góc phòng.


Diệu Kim hỏi Sầm Chân có cần mình đứng bên nhắc nhở không, Sầm Chân còn chưa kịp trả lời thì Liên Ngự đã sớm tự tiện ngồi phịch xuống ghế phụ lái, hừ một tiếng, vắt chân lên. Diệu Kim không nhịn được muốn bật cười, “Xin lỗi xin lỗi, hình như vừa rồi quên chúc mừng hai người hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn nhỉ?”


Liên Ngự lại hừ một tiếng, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí chẳng khác nào một đứa bé mười bốn tuổi, hoàn toàn không giống một người bốn mươi mốt tuổi. Có điều tính cách và những lần luân hồi của y cộng dồn lại, cách tính tuổi vốn đã không còn ý nghĩa, tuổi thật tâm lý e là mãi mãi dừng lại ở hai mươi mấy tuổi.


Rất nhanh, bảng thành tích mô phỏng mới của Sầm Chân hiện lên, anh lại phá kỷ lục một lần nữa, lập thêm một thành tựu khác ngoài “ngồi tù bị loại” — đồng quy vu tận với công trình biểu tượng.


“Sầm Chân, có phải cậu căng thẳng quá không vậy?” Bạn sắc mặt tái nhợt, giá trị mô phỏng của buổi huấn luyện chính là ở mức độ chân thực, đã hơn năm phút trôi qua mà cảm giác hồi hộp lúc tàu nổ rồi rơi vẫn còn khiến tim cậu ta đập thình thịch.


“……” Sầm Chân mím môi, hiếm khi lộ ra chút tính khí trẻ con không phục, không đợi Liên Ngự và Diệu Kim nói gì thêm, anh liền tự mở thêm một lượt mô phỏng, bản đồ lần này chọn bầu trời đại dương mênh mông không bóng người, chim biển bay rất thấp, tuyệt đối không xảy ra va chạm thảm họa. Sau đó, anh dứt khoát lái chiến hạm cùng đồng đội lao thẳng xuống đáy biển sâu.



Diệu Kim ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng quệt nước biển mặn tanh dính trên mặt, gượng cười an ủi: “Không sao, tinh thể tinh thần của tôi là cá kình, có thể đưa mọi người bơi về bờ…”


Sầm Chân nhức đầu tháo kính xuống, Liên Ngự đi tới phía sau anh, cầm kính đặt lên bàn, còn cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, “Không sao, anh biết lái là được rồi, còn mấy tiết lái tàu này, em dùng đặc quyền hội học sinh miễn thi đi.”


“Em vốn không biết mình có khiếm khuyết này. Nhưng mà trước kia cũng không có cơ hội phát hiện, em đâu định làm cơ trưởng.” Sầm Chân đứng dậy, ra ban công mở cửa sổ. Nguyên một buổi chiều bọn họ đều ở trong sảnh huấn luyện, gió đêm dịu mát lướt qua da thịt, cuốn bay sự mệt mỏi do căng thẳng cao độ kéo dài. Xa xa đèn đường bắt đầu sáng lên, quang cảnh trong Bạch Tháp từ trước đến nay vẫn luôn chú trọng vào chi tiết, khi trời hoàn toàn tối, những ngọn đèn treo lơ lửng giữa không trung tựa như một dải ngân hà nhân gian, soi rọi bước chân các học sinh.


Anh bỗng nhớ đến chiếc đèn giấy trong tinh cảnh của Liên Ngự. Sáng nay lúc vào xem, đèn đã biến mất, Liên Ngự nói là y cất đi rồi, cũng không biết cất vào góc xó nào.


Có lẽ là không thích? Sầm Chân cũng chẳng nghĩ nhiều, đứng ngẩn ra đó chừng năm phút rồi lại đi làm việc của mình.


Sáng hôm sau, kỳ nghỉ thi giữa kỳ kết thúc, bất kể có trượt môn hay không, sinh viên đều phải quay lại lớp học. Sầm Chân dậy lúc sáu rưỡi, phía giường bên kia sớm đã không còn hơi ấm, theo thời gian mà suy đoán, có lẽ Liên Ngự đã lén rời đi từ nửa đêm.


Sầm Chân vốn không phải kiểu người ngủ say trời sập cũng không tỉnh, nhưng khổ nỗi Liên Ngự hành động còn nhẹ hơn mèo, gần như quỷ mị, nếu y muốn, có thể lặng lẽ tiếp cận bất kỳ ai.


Giữa đêm canh ba mà có chuyện gì khiến Liên Ngự phải rời đi, chắc chắn không phải để đi học. Sầm Chân vừa nghĩ vừa ăn sáng, sau đó quay về lớp sau bao ngày xa cách. Ánh mắt các bạn học nhìn anh đều mang theo kinh ngạc và khó hiểu, Sầm Chân cũng có thể đoán được, nên chẳng buồn để ý.


Anh lờ mờ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.


Một tiết học kéo dài một tiếng, trong đầu Sầm Chân toàn nghĩ Liên Ngự rốt cuộc đi đâu, bây giờ đang làm gì, bực bội tắt hẳn thiết bị đầu cuối, tan tiết liền tới phòng pha trà rót một ly nước đá uống cạn.


Ngồi cạnh anh là một người dẫn đường, đã do dự rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc nhở: “Sầm Chân, kỳ ph*t t*nh mà cậu không xin nghỉ à? Còn lính gác của cậu đâu? Mau tới phòng y tế lấy ít tin tức tố của lính gác đi, tôi ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu mà phát sợ.”


“……” Mọi chuyện bình thường đến mức anh quên béng mất mình còn đang trong kỳ ph*t t*nh.


“Cảm ơn, giúp tôi xin phép thầy tiết sau.” Nói xong, Sầm Chân vội vàng chạy về phía phòng y tế, trên đường gọi thông tin cho Liên Ngự. Đợi thật lâu, thật lâu, đối phương mới nhận máy, còn đáng ngờ từ chối video, chỉ bật chế độ thoại.


“Ừm?”



Không biết có phải là ảo giác của Sầm Chân không, mà giọng Liên Ngự nghe có chút méo mó, “Liên Ngự, anh đang ở đâu?”


“Anh đang ở bên ngoài, không phải em còn có tiết học sao?”


“……Em đang ph*t t*nh, không gặp được anh thì chẳng yên lòng.” Sầm Chân nói thẳng, chuyện sinh lý vốn khó mà điều khiển, chẳng có gì phải giấu.


Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, kế đó là giọng Liên Ngự mang theo vẻ bối rối truyền tới qua làn sóng điện: “Anh quên mất… Em…”


“Em biết, tại khi ở bên anh em phản ứng quá bình thường, đến mức cũng quên béng chuyện này.” Nghe được giọng Liên Ngự, tâm trạng Sầm Chân lập tức dịu xuống, như thể chìm vào dòng suối ấm áp dưới ánh nắng, cả người thư thái dễ chịu.


Thông thường, độ tương thích càng cao giữa lính gác và người dẫn đường, hiệu quả an ủi của tin tức tố trong kỳ ph*t t*nh càng mạnh. Theo lý mà nói, mức tương thích 66.66% của bọn họ còn chẳng bằng tinh thể nhân tạo, nhưng Liên Ngự lại có bản lĩnh làm Sầm Chân quên hẳn ph*t t*nh kỳ luôn.


Có lẽ nên hỏi thử Trần Vô Ưu xem?


“Anh đang ở hành tinh khác, nhanh nhất cũng phải về trước bữa tối.” Bên phía Liên Ngự rất yên tĩnh, nhưng lờ mờ có tiếng ma sát kỳ lạ, như cách một cánh cửa nghe không rõ ràng, Sầm Chân nghi hoặc hỏi: “Anh đang làm gì thế?”


“……”


Ngay lúc Sầm Chân tưởng Liên Ngự sẽ không trả lời, đối phương bất chợt bật cười khẽ, nói: “Kiếm tiền chứ gì, sợ năm tỷ của anh không đủ tiêu.”


“……” Sầm Chân im lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều và âm thanh Liên Ngự như đang bước trên nền gỗ mục nát, không lâu sau, anh hỏi: “Có nguy hiểm không?”


“Quan tâm anh à?” Liên Ngự vẫn cười, tiếng cười rất nhẹ, như đùa cợt lại tựa như xa cách, tiếng cười vừa dứt, y yên lặng trong thoáng chốc, rồi dùng giọng điệu quen thuộc nhất mà Sầm Chân từng nghe qua nói: “Yên tâm, sẽ không sao đâu.”


“Em còn chưa hỏi anh năm tỷ đó từ đâu ra.”


“Về rồi nói cho em biết.”



“Ừ.” Sầm Chân dừng lại trước cửa phòng y tế, “Vậy không làm phiền anh nữa.”


“Hẹn gặp sau.” Nói xong, Liên Ngự chủ động ngắt thông tin, ánh sáng lam nhàn nhạt phát ra từ thiết bị đầu cuối mờ dần rồi tắt hẳn sau vài giây, trong căn phòng tối tăm ẩm mốc lập tức chìm vào một mảnh hắc ám. Y chậm rãi dán lại thiết bị biến âm cỡ móng tay lên dưới yết hầu, ung dung mở cánh cửa gỗ xiêu vẹo sắp rơi xuống. Theo bước chân y, người bị trói bên trong lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, trừng mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm.


Nhưng mặc cho gã trợn to đến mức nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc mặt nạ dữ tợn kinh hoàng, cùng một bộ áo choàng đen tuyền bao phủ toàn thân.


Liên Ngự ghét cay ghét đắng màu đen, nhưng cũng quen với màu đen, thuộc về màu đen, lính gác bóng tối 1802 từ trước đến nay luôn đồng hành cùng hắc ảnh, không có duyên với ánh sáng.


“Cho mày sống sung sướng hai kiếp rồi, còn chưa biết đủ à?” Giọng của người đàn ông đeo mặt nạ cứng nhắc, méo mó như máy móc, vừa nghe đã biết không phải giọng người thường, trong khung cảnh tăm tối đổ nát lúc này, lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.


Người đàn ông dưới đất bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ cầu xin yếu ớt, gã liều mạng muốn nói rằng mình có tiền, rất nhiều tiền, nguyện ý dâng hết để đổi lấy mạng sống, nhưng đáng tiếc, người đàn ông trước mặt căn bản chẳng hề có hứng thú nghe bất kỳ lời nào từ gã.


“Nếu không nhờ một quyển tiểu thuyết, tao cũng chẳng phát hiện sau lưng còn có đại kim chủ như mày nhúng tay đâu.” Người đeo mặt nạ tiếp tục lẩm bẩm những câu mà gã nghe chẳng hiểu, trong tay y cầm một con dao găm sắc bén, trước đó đã vô số lần rạch trên người gã những vết thương không chí mạng nhưng đau đến tận xương tủy.


“Cũng phải thôi, nếu không phải một bác sĩ ở tầng đáy xã hội, lấy đâu ra gan lớn đến mức công khai vi phạm luật công hội, tự ý tiến hành nghiên cứu tinh thần thể người? Ông ta cũng chẳng có năng lực duy trì mạng sống cho tao lâu đến vậy. Chỉ tiếc là tao nhịn không nổi, vừa gặp mặt lần đầu tiên đã ra tay giết sạch.”


“Thấy vui không, cậu ấm? Chỉ là một khoản đầu tư nhỏ chẳng đáng nhắc tới, thỏa mãn chút tò mò nhất thời của mày mà thôi.”


Người đeo mặt nạ dường như đang cười, tiếng cười rất vui vẻ, nhưng qua bộ biến âm thì lại âm u lạnh lẽo, tựa gió rét thổi giữa đêm khuya, còn khó nghe hơn tiếng khóc.


“Tao sẽ không tra tấn mày quá lâu đâu… ít nhất sẽ không dài bằng khoảng thời gian các người đã tra tấn tao.”


Tác giả có lời muốn nói:


Sầm Chân: ……Anh bị rối loạn đa nhân cách à?


Liên Ngự: ??? Nói gì thế? Cái này gọi là ngoài lạnh trong nóng, đối xử phân biệt, người ta thích kiểu đó đấy, biết chưa!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 43
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...