Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 11
49@-
Nói thật lòng, Sầm Chân quả thực đã có nghĩ đến y, nhưng cái “nghĩ” này lại hoàn toàn khác với ý mà Liên Ngự ngụ ý. Vào ngày thứ ba kể từ khi Liên Ngự biến mất, Sầm Chân từng thắc mắc người này đã đi đâu, sau đó vào buổi tối liền thấy bản tin Thế giới hôm nay đưa tin có người tập kích nhà tù hoàng gia của trùng tộc.
Bản tin cho biết, ba ngày trước đã có một bức thư nặc danh được gửi đến trước bàn làm việc của giám ngục, trong thư tuyên bố bức tường kiên cố của nhà tù chẳng bao lâu nữa sẽ “sụp đổ”. Giám ngục không dám lơ là, lập tức báo cáo theo hệ thống lên đến tận Nữ hoàng của trùng tộc, nhờ vậy mà công tác canh phòng được tăng cường nghiêm ngặt.
Thế nhưng đến ngày thứ ba, “bức tường” của nhà tù vẫn sụp đổ như lời cảnh báo. Không rõ bằng cách nào, trong nội bộ cai ngục đã xuất hiện phản bội, ngay lúc giao ca, cổng tù mở toang tạo thành hỗn loạn. Mặc dù phần lớn tù phạm nhân cơ hội trốn thoát đã bị bắt trở lại, nhưng vẫn còn một tội phạm đặc biệt quan trọng hiện đang lẩn trốn bên ngoài.
Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên một lệnh truy nã có độ phân giải cao đến từng lỗ chân lông trên mặt, tên tội phạm là một chuỗi ký tự chỉ người Trùng mới đọc hiểu được, bản dịch tên thì dài đến mức hoa cả mắt, chả khác gì mấy ký hiệu kiểu dài ngoằng. Những gì Sầm Chân biết được chỉ có hai điều: thứ nhất, nhà tù hoàng gia chỉ giam giữ các hoàng thân quốc thích có tội, nên kẻ này chắc chắn từng là quý tộc hoàng gia; thứ hai, dòng chữ ghi bên dưới lệnh truy nã—cố ý giết người.
Phản ứng đầu tiên của anh là: nhất định đây là trò của lính gác hắc ám 1802. Loại cách làm rầm rộ, hận không thể để cả thế giới biết thế này, lại còn bày đặt gửi thư nặc danh, tuyệt đối là phong cách của hắn.
Liên hệ thêm khoảng cách giữa Hành t*nh tr*ng và hành tinh đặc chủng nơi họ đang sống, cùng thời điểm Liên Ngự biến mất, chiếc áo khoác thân phận của tên lính gác kia trong lòng Sầm Chân đã sắp tuột đến nơi.
Nhưng đoạn này trong nguyên tác tiểu thuyết lại hoàn toàn không đề cập, anh đọc lại toàn văn một lần nữa, cũng không phát hiện ra bất kỳ nhân vật hoàng thất trùng tộc nào. Đã như vậy, Sầm Chân cũng đành gác nghi ngờ lại, không tiếp tục truy xét nữa.
Liên Ngự hỏi một câu “có nhớ tôi không” đã đủ ngượng, giờ lại càng gượng gạo hơn vì không được đáp lại. Y dùng ngón tay xoắn mấy sợi tóc trước vai, hừ một tiếng rồi gọi sư tử từ thế giới tinh thần ra, chơi trò gãi cằm xoa bụng với nó.
“……” Sầm Chân liếc con sư tử một cái, lại liếc sang mặt nghiêng của Liên Ngự, không nhịn được thở dài trong lòng. Tinh thần lực của anh khẽ động, một cục bông trắng liền xuất hiện giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đầu sư tử.
Bộ lông trắng mượt được điểm xuyết bằng những đốm tròn đen nhánh, chiếc đuôi dài xù bông nhẹ nhàng cuộn lại, móng vuốt phủ lớp lông trắng dày đáp xuống bờm vàng kim, đệm thịt màu đen mềm mại nhưng săn chắc, đôi mắt thú sắc lam trong suốt thì ngơ ngác nhìn phía trước, dường như không hiểu nổi vì sao mình lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
“Hửm?” Liên Ngự nhíu mày, dùng một tay nhấc sau gáy cục bông lên, nghi hoặc hỏi: “Con báo này chui từ đâu ra đây?”
Sầm Chân: “……”
Sư tử cũng cảnh giác ngẩng đầu nhìn bé báo tuyết, một người một sư tử một con báo tròn mắt nhìn nhau, mấy giây sau, Liên Ngự đột nhiên phản ứng lại, không thể tin nổi mà quay sang nhìn Sầm Chân, người đã sớm chăm chú nhìn y nãy giờ.
“Đâ…đây là tinh thần thể của cậu?!”
Sầm Chân nhướng nhẹ một bên chân mày, nói: “Không phải anh vẫn luôn muốn nhìn sao?”
“Nhưng mà…” Liên Ngự nhấc bé báo tuyết lên trước mặt, tỉ mỉ quan sát. Bé báo ngáp một cái mềm nhũn, khóe mắt vì buồn ngủ mà cụp xuống, đầy vẻ bất mãn đối mặt với người lính gác này. Thời gian đối đầu kéo dài quá lâu, con sư tử vốn vẫn đi tới đi lui bên chân Liên Ngự rốt cuộc không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng, rồi nhảy vọt lên đoạt lấy bé báo khỏi tay y, quăng lên đệm mềm cuối giường, sau đó nhào tới chơi đùa một cách vui vẻ.
Tinh thần thể phản ánh cảm xúc chân thật nhất của chủ nhân. Bên ngoài Liên Ngự trông như chẳng có gì, nhưng con sư tử lại sung sướng đến mất cả hình tượng. Sầm Chân không trực tiếp vạch trần lớp ngụy trang đó bằng lời, nhưng trong ánh mắt đã lộ rõ vài phần trêu chọc.
“Ừ.” Sầm Chân khẽ gật đầu. Khi đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ con mèo Ba Tư trong hồ sơ của “Sầm Chân” xuất hiện, kết quả lại đột nhiên bật ra một con báo tuyết, mà còn là dạng mới cai sữa.
Tinh thần thể đều đã biến, chẳng khác nào viết hẳn một tờ thông cáo dán thẳng vào mặt: “Trong thân thể của ‘Sầm Chân’ đã đổi người rồi.” Người xuyên thư như anh lúc đó sững sờ đến mức phải bật ngay thiết bị lên, tra sạch toàn bộ mục từ trong bách khoa.
May mắn là, hiện tượng tinh thần thể biến dị tuy hiếm gặp, nhưng không phải chưa từng có. Mỗi khi xuất hiện sẽ lập tức bị viện nghiên cứu bắt đi làm nghiên cứu. “Tin vui” là cho đến nay y học vẫn chưa thể lý giải được nguyên nhân gây biến dị, chỉ có thể khái quát bằng một tiền đề mơ hồ, rằng đa số lính gác và dẫn đường khi xuất hiện tinh thần thể biến dị thường trải qua sự thay đổi lớn về tính cách, có thể từng chịu một cú sốc nghiêm trọng nào đó…
Còn về hình thái của tinh thần thể mỗi người, sẽ thay đổi theo độ tuổi của họ. Từ lúc thức tỉnh sẽ bắt đầu dưới dạng thú con, đến ngày chủ nhân trưởng thành thì hình thái sẽ ổn định. Vậy nên báo tuyết xuất hiện dưới hình thái non nớt hiện tại chỉ có một khả năng: nó là tinh thần thể của chính Sầm Chân, chứ không phải là “Sầm Chân” làm nền trong nguyên tác.
Bởi vì anh vừa xuyên đến thế giới này, cơ thể mặc định là vừa mới thức tỉnh ở tuổi hai mươi, nên con báo tuyết mới có hình dạng như vừa cai sữa thế kia.
Tất nhiên, những điều này Sầm Chân sẽ không kể cho Liên Ngự nghe. Một câu “tinh thần thể biến dị” là đủ làm lời giải thích. Còn về phần còn lại, thì cứ để Liên Ngự tự tưởng tượng. Anh cũng vì không muốn bịa lý do để giải thích nguyên nhân biến dị nên mới chưa từng thả tinh thần thể ra ngoài.
Từ ánh mắt biến hóa liên tục của Liên Ngự, có vẻ y thật sự đã tự mình tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện hợp lý cho anh. Y không hỏi: cậu đã gặp biến cố gì mới bi thương đến mức khiến tinh thần thể cũng biến đổi thế này? Mà chỉ chuyển hướng suy nghĩ rồi cười hỏi: “Cậu không để lộ tinh thần thể ra bên ngoài, không muốn để người khác biết nó đã biến dị, thì tại sao hôm nay lại đột nhiên nói với tôi?”
Con sư tử cuối cùng cũng chơi đủ, nằm nghiêng nghỉ ngơi trên đệm mềm, còn bé báo thì bị nó dày vò đến mệt lử, giờ đang nằm ngửa trên bụng sư tử ngủ say. Hai con mèo lớn nhỏ cuộn tròn bên nhau, cảnh tượng không ngờ lại hòa hợp đến lạ kỳ.
“Anh đoán xem?” Sầm Chân không định trả lời thẳng. Xét theo lẽ thường thì anh không nên biết chuyện Liên Ngự mắc phải hội chứng thu hẹp không gian tinh thần, lại càng không thể nói đến chuyện đồng bệnh tương liên. Anh hiểu sâu sắc mùi vị của cô độc, nhưng nỗi đau và tuyệt vọng mà anh từng trải có lẽ còn chưa bằng một phần mười của Liên Ngự.
Y “ừ” một tiếng, giơ tay kéo cửa sổ đó ra phía trước, phát hiện đó là một danh sách toàn bộ lính gác của Tháp, trên đó đã được thiết lập sẵn nhiều điều kiện lọc, ví dụ như năm ba, thể năng lớn hơn B. Liên Ngự nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Kỳ thi đối kháng giữa kỳ sắp tới cần lập đội với lính gác…” Có thể vì tinh thần thể của cả hai quá hòa hợp, nên Sầm Chân bỗng nhiên hồ đồ mà hỏi một câu: “Anh có gợi ý nào về đàn em phù hợp không?”
Liên Ngự đập mạnh vào đùi, lớn giọng: “Tôi nè! Kỳ thi giữa kỳ lập đội tìm tôi đi!”
Sầm Chân biết ngay sẽ là câu trả lời này. Anh quay đầu đi, không muốn nhìn cái lính gác thần kinh này, sợ mình bị lây tụt IQ, “Cùng năm học.”
“Thế thì có gì khó?” Liên Ngự bật dậy, chạy tới bên thảm xoa lấy xoa để bé báo, để lại một cục lông xù đầy tĩnh điện ngơ ngác, rồi dắt theo sư tử nhảy vèo ra cửa sổ.
Sầm Chân thậm chí lười nghĩ đến chuyện đây là tầng 17, trong đầu anh cứ văng vẳng câu nói của Liên Ngự: “Thế thì có gì khó.” Cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ phát triển theo chiều hướng tệ hại.
Liên Ngự định làm gì? Chẳng lẽ là mạo danh một lính gác năm ba để thi đấu? Sầm Chân hiện tại không còn bài xích việc tiếp xúc với Liên Ngự, vì anh luôn cảm thấy người này không phải một phản diện bình thường trong nguyên tác. Dù y không phải người xuyên thư giống anh, thì cũng rất có thể là nhân tố then chốt để thay đổi cốt truyện. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn cùng y phát điên, cùng nhau kéo cao độ khó của việc sống và học.
Sự thật chứng minh cảm giác của Sầm Chân hoàn toàn chính xác. Ngày hôm sau, Diệu Kim lại đeo huy hiệu khóa học hợp tác xuất hiện trong Bạch Tháp, đi cùng cậu ta là Hồng Tinh, và cả Liên Ngự cũng đeo huy hiệu giống vậy, thân thiết khoác vai Diệu Kim, cười tươi chào hỏi Bạn và Sầm Chân – hai người được hẹn gặp riêng.
Bản năng của động vật nhỏ khiến Bạn lập tức núp sau lưng Sầm Chân. Sầm Chân thì đứng yên không chút biểu cảm, chỉ muốn nghe xem cái tên phản diện chuyên làm loạn này lại giở trò gì nữa.
Nam một à, khả năng nhìn người của cậu thật sự cần cải thiện đi. Trái là phản diện số 1, phải là phản diện số 2, cậu đứng giữa trông chẳng khác gì một kẻ ngốc dễ dụ.
Nam hai cũng chẳng khá hơn là bao lúc này cũng lên tiếng. Nghe xong lời của Diệu Kim, Bạn cẩn trọng liếc nhìn Sầm Chân một cái, trong lòng vẫn nhớ rõ anh từng nói Liên Ngự không phải người tốt.
Sầm Chân chẳng hề đáp lại, thậm chí không thèm có bất kỳ giao tiếp bằng ánh mắt nào. Bạn nghĩ một chút, cắn môi bước lên hai bước, đầy áy náy nói: “Liên Ngự… xin lỗi, tôi quá nhát gan.”
“Không sao.” Liên Ngự cười cợt, được đà lấn tới: “Tôi đã nghe Diệu Kim nhắc đến cậu rồi, hôm nay gặp mặt, đúng thật là một chú hải âu nhỏ hướng nội.”
Bị nói trúng tinh thần thể, Bạn càng ngượng ngùng, dùng ánh mắt trừng Diệu Kim một cái. Hồng Tinh kịp thời cười rồi chọc chọc tay Diệu Kim, người sau cũng ngây ngô cười theo, ngu ngơ như bong bóng.
Sầm Chân thật sự không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh các nam chính non nớt ở đầu truyện bị phản diện xoay như chong chóng nữa. Anh sợ nếu tiếp tục nhìn thì tim mình sẽ đau thắt mất. Anh chỉ muốn kéo thanh tiến độ cho tua nhanh đến đoạn sau, tới khúc Diệu Kim đánh Hồng Tinh tơi bời, ép cho lính gác hắc ám 1802 suýt chút nữa để lộ thân phận thật, một màn nghịch chuyển sảng khoái đầy thỏa mãn.
Sau màn chào hỏi, Liên Ngự như ý nguyện đi đến bên vai Sầm Chân, cười tươi tháo chiếc huy hiệu trước ngực, đưa lên trước mắt anh đung đưa qua lại: “Thế nào, tôi lợi hại chưa?”
“……” Nếu là một lính gác năm bảy bình thường, Sầm Chân nhất định sẽ hỏi ngược lại cậu làm thế nào mà qua mặt được, nhưng nếu đối mặt là lính gác hắc ám 1802, thì anh thật sự cảm thấy chuyện đó chẳng có gì to tát.
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy người đoán hăng như vậy khiến tôi cảm thấy chương này — chương hé lộ sự thật — có lẽ sẽ khiến mọi người có một cảm giác: “Ồ, thì ra là… báo tuyết à…”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Nói thật lòng, Sầm Chân quả thực đã có nghĩ đến y, nhưng cái “nghĩ” này lại hoàn toàn khác với ý mà Liên Ngự ngụ ý. Vào ngày thứ ba kể từ khi Liên Ngự biến mất, Sầm Chân từng thắc mắc người này đã đi đâu, sau đó vào buổi tối liền thấy bản tin Thế giới hôm nay đưa tin có người tập kích nhà tù hoàng gia của trùng tộc.
Bản tin cho biết, ba ngày trước đã có một bức thư nặc danh được gửi đến trước bàn làm việc của giám ngục, trong thư tuyên bố bức tường kiên cố của nhà tù chẳng bao lâu nữa sẽ “sụp đổ”. Giám ngục không dám lơ là, lập tức báo cáo theo hệ thống lên đến tận Nữ hoàng của trùng tộc, nhờ vậy mà công tác canh phòng được tăng cường nghiêm ngặt.
Thế nhưng đến ngày thứ ba, “bức tường” của nhà tù vẫn sụp đổ như lời cảnh báo. Không rõ bằng cách nào, trong nội bộ cai ngục đã xuất hiện phản bội, ngay lúc giao ca, cổng tù mở toang tạo thành hỗn loạn. Mặc dù phần lớn tù phạm nhân cơ hội trốn thoát đã bị bắt trở lại, nhưng vẫn còn một tội phạm đặc biệt quan trọng hiện đang lẩn trốn bên ngoài.
Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên một lệnh truy nã có độ phân giải cao đến từng lỗ chân lông trên mặt, tên tội phạm là một chuỗi ký tự chỉ người Trùng mới đọc hiểu được, bản dịch tên thì dài đến mức hoa cả mắt, chả khác gì mấy ký hiệu kiểu dài ngoằng. Những gì Sầm Chân biết được chỉ có hai điều: thứ nhất, nhà tù hoàng gia chỉ giam giữ các hoàng thân quốc thích có tội, nên kẻ này chắc chắn từng là quý tộc hoàng gia; thứ hai, dòng chữ ghi bên dưới lệnh truy nã—cố ý giết người.
Phản ứng đầu tiên của anh là: nhất định đây là trò của lính gác hắc ám 1802. Loại cách làm rầm rộ, hận không thể để cả thế giới biết thế này, lại còn bày đặt gửi thư nặc danh, tuyệt đối là phong cách của hắn.
Liên hệ thêm khoảng cách giữa Hành t*nh tr*ng và hành tinh đặc chủng nơi họ đang sống, cùng thời điểm Liên Ngự biến mất, chiếc áo khoác thân phận của tên lính gác kia trong lòng Sầm Chân đã sắp tuột đến nơi.
Nhưng đoạn này trong nguyên tác tiểu thuyết lại hoàn toàn không đề cập, anh đọc lại toàn văn một lần nữa, cũng không phát hiện ra bất kỳ nhân vật hoàng thất trùng tộc nào. Đã như vậy, Sầm Chân cũng đành gác nghi ngờ lại, không tiếp tục truy xét nữa.
Liên Ngự hỏi một câu “có nhớ tôi không” đã đủ ngượng, giờ lại càng gượng gạo hơn vì không được đáp lại. Y dùng ngón tay xoắn mấy sợi tóc trước vai, hừ một tiếng rồi gọi sư tử từ thế giới tinh thần ra, chơi trò gãi cằm xoa bụng với nó.
“……” Sầm Chân liếc con sư tử một cái, lại liếc sang mặt nghiêng của Liên Ngự, không nhịn được thở dài trong lòng. Tinh thần lực của anh khẽ động, một cục bông trắng liền xuất hiện giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đầu sư tử.
Bộ lông trắng mượt được điểm xuyết bằng những đốm tròn đen nhánh, chiếc đuôi dài xù bông nhẹ nhàng cuộn lại, móng vuốt phủ lớp lông trắng dày đáp xuống bờm vàng kim, đệm thịt màu đen mềm mại nhưng săn chắc, đôi mắt thú sắc lam trong suốt thì ngơ ngác nhìn phía trước, dường như không hiểu nổi vì sao mình lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
“Hửm?” Liên Ngự nhíu mày, dùng một tay nhấc sau gáy cục bông lên, nghi hoặc hỏi: “Con báo này chui từ đâu ra đây?”
Sầm Chân: “……”
Sư tử cũng cảnh giác ngẩng đầu nhìn bé báo tuyết, một người một sư tử một con báo tròn mắt nhìn nhau, mấy giây sau, Liên Ngự đột nhiên phản ứng lại, không thể tin nổi mà quay sang nhìn Sầm Chân, người đã sớm chăm chú nhìn y nãy giờ.
“Đâ…đây là tinh thần thể của cậu?!”
Sầm Chân nhướng nhẹ một bên chân mày, nói: “Không phải anh vẫn luôn muốn nhìn sao?”
“Nhưng mà…” Liên Ngự nhấc bé báo tuyết lên trước mặt, tỉ mỉ quan sát. Bé báo ngáp một cái mềm nhũn, khóe mắt vì buồn ngủ mà cụp xuống, đầy vẻ bất mãn đối mặt với người lính gác này. Thời gian đối đầu kéo dài quá lâu, con sư tử vốn vẫn đi tới đi lui bên chân Liên Ngự rốt cuộc không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng, rồi nhảy vọt lên đoạt lấy bé báo khỏi tay y, quăng lên đệm mềm cuối giường, sau đó nhào tới chơi đùa một cách vui vẻ.
Tinh thần thể phản ánh cảm xúc chân thật nhất của chủ nhân. Bên ngoài Liên Ngự trông như chẳng có gì, nhưng con sư tử lại sung sướng đến mất cả hình tượng. Sầm Chân không trực tiếp vạch trần lớp ngụy trang đó bằng lời, nhưng trong ánh mắt đã lộ rõ vài phần trêu chọc.
“Ừ.” Sầm Chân khẽ gật đầu. Khi đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ con mèo Ba Tư trong hồ sơ của “Sầm Chân” xuất hiện, kết quả lại đột nhiên bật ra một con báo tuyết, mà còn là dạng mới cai sữa.
Tinh thần thể đều đã biến, chẳng khác nào viết hẳn một tờ thông cáo dán thẳng vào mặt: “Trong thân thể của ‘Sầm Chân’ đã đổi người rồi.” Người xuyên thư như anh lúc đó sững sờ đến mức phải bật ngay thiết bị lên, tra sạch toàn bộ mục từ trong bách khoa.
May mắn là, hiện tượng tinh thần thể biến dị tuy hiếm gặp, nhưng không phải chưa từng có. Mỗi khi xuất hiện sẽ lập tức bị viện nghiên cứu bắt đi làm nghiên cứu. “Tin vui” là cho đến nay y học vẫn chưa thể lý giải được nguyên nhân gây biến dị, chỉ có thể khái quát bằng một tiền đề mơ hồ, rằng đa số lính gác và dẫn đường khi xuất hiện tinh thần thể biến dị thường trải qua sự thay đổi lớn về tính cách, có thể từng chịu một cú sốc nghiêm trọng nào đó…
Còn về hình thái của tinh thần thể mỗi người, sẽ thay đổi theo độ tuổi của họ. Từ lúc thức tỉnh sẽ bắt đầu dưới dạng thú con, đến ngày chủ nhân trưởng thành thì hình thái sẽ ổn định. Vậy nên báo tuyết xuất hiện dưới hình thái non nớt hiện tại chỉ có một khả năng: nó là tinh thần thể của chính Sầm Chân, chứ không phải là “Sầm Chân” làm nền trong nguyên tác.
Bởi vì anh vừa xuyên đến thế giới này, cơ thể mặc định là vừa mới thức tỉnh ở tuổi hai mươi, nên con báo tuyết mới có hình dạng như vừa cai sữa thế kia.
Tất nhiên, những điều này Sầm Chân sẽ không kể cho Liên Ngự nghe. Một câu “tinh thần thể biến dị” là đủ làm lời giải thích. Còn về phần còn lại, thì cứ để Liên Ngự tự tưởng tượng. Anh cũng vì không muốn bịa lý do để giải thích nguyên nhân biến dị nên mới chưa từng thả tinh thần thể ra ngoài.
Từ ánh mắt biến hóa liên tục của Liên Ngự, có vẻ y thật sự đã tự mình tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện hợp lý cho anh. Y không hỏi: cậu đã gặp biến cố gì mới bi thương đến mức khiến tinh thần thể cũng biến đổi thế này? Mà chỉ chuyển hướng suy nghĩ rồi cười hỏi: “Cậu không để lộ tinh thần thể ra bên ngoài, không muốn để người khác biết nó đã biến dị, thì tại sao hôm nay lại đột nhiên nói với tôi?”
Con sư tử cuối cùng cũng chơi đủ, nằm nghiêng nghỉ ngơi trên đệm mềm, còn bé báo thì bị nó dày vò đến mệt lử, giờ đang nằm ngửa trên bụng sư tử ngủ say. Hai con mèo lớn nhỏ cuộn tròn bên nhau, cảnh tượng không ngờ lại hòa hợp đến lạ kỳ.
“Anh đoán xem?” Sầm Chân không định trả lời thẳng. Xét theo lẽ thường thì anh không nên biết chuyện Liên Ngự mắc phải hội chứng thu hẹp không gian tinh thần, lại càng không thể nói đến chuyện đồng bệnh tương liên. Anh hiểu sâu sắc mùi vị của cô độc, nhưng nỗi đau và tuyệt vọng mà anh từng trải có lẽ còn chưa bằng một phần mười của Liên Ngự.
Y “ừ” một tiếng, giơ tay kéo cửa sổ đó ra phía trước, phát hiện đó là một danh sách toàn bộ lính gác của Tháp, trên đó đã được thiết lập sẵn nhiều điều kiện lọc, ví dụ như năm ba, thể năng lớn hơn B. Liên Ngự nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Kỳ thi đối kháng giữa kỳ sắp tới cần lập đội với lính gác…” Có thể vì tinh thần thể của cả hai quá hòa hợp, nên Sầm Chân bỗng nhiên hồ đồ mà hỏi một câu: “Anh có gợi ý nào về đàn em phù hợp không?”
Liên Ngự đập mạnh vào đùi, lớn giọng: “Tôi nè! Kỳ thi giữa kỳ lập đội tìm tôi đi!”
Sầm Chân biết ngay sẽ là câu trả lời này. Anh quay đầu đi, không muốn nhìn cái lính gác thần kinh này, sợ mình bị lây tụt IQ, “Cùng năm học.”
“Thế thì có gì khó?” Liên Ngự bật dậy, chạy tới bên thảm xoa lấy xoa để bé báo, để lại một cục lông xù đầy tĩnh điện ngơ ngác, rồi dắt theo sư tử nhảy vèo ra cửa sổ.
Sầm Chân thậm chí lười nghĩ đến chuyện đây là tầng 17, trong đầu anh cứ văng vẳng câu nói của Liên Ngự: “Thế thì có gì khó.” Cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ phát triển theo chiều hướng tệ hại.
Liên Ngự định làm gì? Chẳng lẽ là mạo danh một lính gác năm ba để thi đấu? Sầm Chân hiện tại không còn bài xích việc tiếp xúc với Liên Ngự, vì anh luôn cảm thấy người này không phải một phản diện bình thường trong nguyên tác. Dù y không phải người xuyên thư giống anh, thì cũng rất có thể là nhân tố then chốt để thay đổi cốt truyện. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn cùng y phát điên, cùng nhau kéo cao độ khó của việc sống và học.
Sự thật chứng minh cảm giác của Sầm Chân hoàn toàn chính xác. Ngày hôm sau, Diệu Kim lại đeo huy hiệu khóa học hợp tác xuất hiện trong Bạch Tháp, đi cùng cậu ta là Hồng Tinh, và cả Liên Ngự cũng đeo huy hiệu giống vậy, thân thiết khoác vai Diệu Kim, cười tươi chào hỏi Bạn và Sầm Chân – hai người được hẹn gặp riêng.
Bản năng của động vật nhỏ khiến Bạn lập tức núp sau lưng Sầm Chân. Sầm Chân thì đứng yên không chút biểu cảm, chỉ muốn nghe xem cái tên phản diện chuyên làm loạn này lại giở trò gì nữa.
Nam một à, khả năng nhìn người của cậu thật sự cần cải thiện đi. Trái là phản diện số 1, phải là phản diện số 2, cậu đứng giữa trông chẳng khác gì một kẻ ngốc dễ dụ.
Nam hai cũng chẳng khá hơn là bao lúc này cũng lên tiếng. Nghe xong lời của Diệu Kim, Bạn cẩn trọng liếc nhìn Sầm Chân một cái, trong lòng vẫn nhớ rõ anh từng nói Liên Ngự không phải người tốt.
Sầm Chân chẳng hề đáp lại, thậm chí không thèm có bất kỳ giao tiếp bằng ánh mắt nào. Bạn nghĩ một chút, cắn môi bước lên hai bước, đầy áy náy nói: “Liên Ngự… xin lỗi, tôi quá nhát gan.”
“Không sao.” Liên Ngự cười cợt, được đà lấn tới: “Tôi đã nghe Diệu Kim nhắc đến cậu rồi, hôm nay gặp mặt, đúng thật là một chú hải âu nhỏ hướng nội.”
Bị nói trúng tinh thần thể, Bạn càng ngượng ngùng, dùng ánh mắt trừng Diệu Kim một cái. Hồng Tinh kịp thời cười rồi chọc chọc tay Diệu Kim, người sau cũng ngây ngô cười theo, ngu ngơ như bong bóng.
Sầm Chân thật sự không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh các nam chính non nớt ở đầu truyện bị phản diện xoay như chong chóng nữa. Anh sợ nếu tiếp tục nhìn thì tim mình sẽ đau thắt mất. Anh chỉ muốn kéo thanh tiến độ cho tua nhanh đến đoạn sau, tới khúc Diệu Kim đánh Hồng Tinh tơi bời, ép cho lính gác hắc ám 1802 suýt chút nữa để lộ thân phận thật, một màn nghịch chuyển sảng khoái đầy thỏa mãn.
Sau màn chào hỏi, Liên Ngự như ý nguyện đi đến bên vai Sầm Chân, cười tươi tháo chiếc huy hiệu trước ngực, đưa lên trước mắt anh đung đưa qua lại: “Thế nào, tôi lợi hại chưa?”
“……” Nếu là một lính gác năm bảy bình thường, Sầm Chân nhất định sẽ hỏi ngược lại cậu làm thế nào mà qua mặt được, nhưng nếu đối mặt là lính gác hắc ám 1802, thì anh thật sự cảm thấy chuyện đó chẳng có gì to tát.
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy người đoán hăng như vậy khiến tôi cảm thấy chương này — chương hé lộ sự thật — có lẽ sẽ khiến mọi người có một cảm giác: “Ồ, thì ra là… báo tuyết à…”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 11
10.0/10 từ 41 lượt.