Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 107: NGOẠI TRUYỆN 7 – HOÀN TOÀN VĂN
44@-
Ngày Diệu Kim thổ lộ tình cảm với Bạn, hắn từng nói một câu đầy chân thành tình cảm: “Tôi nhất định sẽ chết sau cậu, sẽ không bao giờ để cậu một mình cô đơn trên thế giới này.”
Câu đó làm Bạn cảm động đến mức òa khóc, vừa nức nở vừa nhào vào lòng Diệu Kim, nước mắt ướt cả Bạch Tháp.
Liên Ngự đứng bên cạnh nhìn mà ê răng, bèn hứng thú quay đầu hỏi Sầm Chân: “Nếu có thể chọn, em muốn chết sớm hơn anh, hay muộn hơn anh?”
Xét đến việc Sầm Chân vốn là kiểu người “không nói thì thôi, đã nói thì khiến người khác chết điếng”, ngay cả câu hỏi “bảo toàn mẹ hay con” cũng có thể trả lời là “không giữ ai hết”, Liên Ngự vốn chẳng trông mong được câu trả lời nghiêm túc gì. Nhưng không ngờ lần này Sầm Chân lại nghiêm chỉnh đáp: “Em sẽ chọn chết sau anh.”
“A Na……” Trong khoảnh khắc, đôi mắt xanh biếc của Liên Ngự sáng rực lạ thường, dưới ánh nắng rực rỡ buổi trưa lấp lánh tỏa sáng.
“Để tránh bị cưỡng h**p thi thể, em nhất định sẽ cố gắng nín thở, gắng gượng sống thêm một chút để chết sau anh.”
“……”
Sư tử lông vàng gầm lên giận dữ với Sầm Chân, Liên Ngự cũng lập tức sầm mặt, lạnh giọng chất vấn: “Ý gì đây? Trong mắt em, anh chính là cái loại b**n th** đến mức ngay cả trước xác em cũng chỉ biết ph*t t*nh sao?”
Vì y bất ngờ nổi giận, Sầm Chân thoáng sững lại. Nhưng chưa kịp giải thích rằng anh hoàn toàn không có ý đó, Liên Ngự đã độc miệng nói: “Đúng, anh chính là như thế đấy!”
Sư tử đực đắc ý vung cái đuôi dài rậm, chùm lông đen rậm nơi đuôi quét qua chóp mũi báo tuyết.
Sầm Chân: “……”
“Anh vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu!”
“Em không muốn nghe……”
“Tối nay chúng ta thử một màn cướng h**p thi thể kịch tính đi? Em giả làm xác chết, anh tự do phát huy, mặc kệ anh làm gì em cũng không được nhúc nhích… Tất nhiên, em cũng không thể hoàn toàn không phản ứng, đến lúc nên hưng phấn thì phải hưng phấn lên!”
Sầm Chân giơ tay day day thái dương bên phải, nhẫn nại nói: “Có bệnh thì mau đi chữa đi.”
“…… Là em tuổi trẻ nông nổi, hy vọng sau này có cơ hội sửa chữa lỗi lầm đã phạm.”
Mắt Liên Ngự đảo một vòng, y chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Sầm Chân, bỗng cúi người hôn lên khóe môi anh: “Sao lại dùng giọng điệu này? Hôm nay là ngày vui, kỷ niệm một chút có gì đâu?”
“Hôm nay thì có gì đáng kỷ niệm?”
“Là ngày nhân vật chính thổ lộ tình cảm, định tình mà.”
“Nhân vật chính thổ lộ, liên quan gì đến chúng ta – hai kẻ phản diện?”
“Wow, Sầm Chân, thì ra trong lời nói vừa nãy của em, anh – một phản diện, còn em – một pháo hôi, nay đã ngầm thừa nhận dọn vào ‘nhà phản diện’ của anh rồi hửm?”
“Không hợp sao?”
“Còn hợp hơn cả hợp đó chứ.”
“Anh tiếc lắm à?” Sầm Chân liếc ngang, nhướng mày, “Thế thì còn không mau tranh thủ đi? Nhân dịp cuối năm gắng mà hoàn thành chỉ tiêu.”
“Lập tức làm, ngay lập tức!” Liên Ngự cười không ngừng, hàng mi đen như lông chim liên tục chớp động, “Có điều, trước tiên chúng ta phải kỷ niệm một chút đã ——cưỡng h**p thi thể!”
Ba tiếng sau, Sầm Chân hối hận không để đâu cho hết vì lỡ miệng nhắc đến “cưỡng h**p thi thể”, khơi dậy trí tò mò của Liên Ngự. Dù anh có nói bất cứ chủ đề nào, thậm chí lấy nụ hôn bịt miệng, Liên Ngự vẫn cứ mãi bám lấy cái “play” kia.
Sầm Chân đưa tay vuốt ngược mớ tóc rối bên mai, bất lực nói: “Chẳng lẽ anh không thấy việc nằm im bất động thì rất vô vị sao?”
“Không thấy đâu.”
“……” Ánh mắt Sầm Chân trở nên sâu thẳm, chẳng mấy chốc liền vươn tay…
Liên Ngự thích thử nghiệm đủ loại trò mới lạ. Sau khi nghe Phàn giới thiệu một kiểu bồn tắm, y liền không ngừng khuyên Sầm Chân thử một lần. Sầm Chân theo thói quen tính lạnh nhạt, đã từ chối hai lần, sau đó thì cùng y chơi màn “Tư Mã Cang đập vỡ hũ”.
Chú thích: “” (Tư Mã Cang đập vỡ hũ) là điển tích lịch sử Trung Quốc, kể chuyện bé Tư Mã Quang cứu bạn khỏi chết đuối bằng cách đập vỡ chum nước.
Trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, Sầm Chân trong cơn mơ màng trở mình, tránh đi sự ngưa ngứa nơi chóp mũi. Liên Ngự không nhịn được, mím môi cười, lại đưa mái tóc của mình cọ lên gò má anh.
“……” Sầm Chân nhíu mày, xoay mặt sang chỗ khác, mơ hồ nói: “Cho em nghỉ một chút.”
Nụ cười của Liên Ngự càng thêm diễm lệ, khóe môi cong lên chẳng thể nào hạ xuống được.
Chẳng bao lâu, y cúi người, ghé sát tai Sầm Chân thì thầm: “A Na, nhất định phải để anh chết trước em… bằng không, anh lại sẽ phát điên mất.”
Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng kéo dài. Liên Ngự vốn chẳng mong nhận được đáp lời, nếu không y đã chẳng chọn lúc Sầm Chân ngủ say mà thốt ra.
Thế nhưng, chưa kịp nằm xuống, bên tai y lại vang lên giọng nói của Sầm Chân: “Liên Ngự, em chỉ là tính cách vốn điềm tĩnh, chứ không phải lãnh đạm. Đối với em, anh quan trọng hơn rất nhiều so với điều anh vẫn nghĩ… Nếu anh không còn, em cũng sẽ vô cùng… cô quạnh.”
Sầm Chân mở mắt, mím môi, xoay lưng về phía Liên Ngự, rồi kết lại: “Nếu không còn chuyện gì nhất định phải hoàn thành, thì đến lúc đó em sẽ đi cùng anh.”
Sau lưng vang lên một khoảng lặng thật dài. Mãi sau, Liên Ngự mới áp sát lưng Sầm Chân, ôm chặt lấy eo anh, khẽ thì thầm: “Bao giờ mà em nói nhiều thế này vậy……”
“Vậy thì nói điều đơn giản dễ hiểu nhé?” Sầm Chân khẽ cười, giọng thấp xuống, “Liên Ngự, em yêu anh.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Ngày Diệu Kim thổ lộ tình cảm với Bạn, hắn từng nói một câu đầy chân thành tình cảm: “Tôi nhất định sẽ chết sau cậu, sẽ không bao giờ để cậu một mình cô đơn trên thế giới này.”
Câu đó làm Bạn cảm động đến mức òa khóc, vừa nức nở vừa nhào vào lòng Diệu Kim, nước mắt ướt cả Bạch Tháp.
Liên Ngự đứng bên cạnh nhìn mà ê răng, bèn hứng thú quay đầu hỏi Sầm Chân: “Nếu có thể chọn, em muốn chết sớm hơn anh, hay muộn hơn anh?”
Xét đến việc Sầm Chân vốn là kiểu người “không nói thì thôi, đã nói thì khiến người khác chết điếng”, ngay cả câu hỏi “bảo toàn mẹ hay con” cũng có thể trả lời là “không giữ ai hết”, Liên Ngự vốn chẳng trông mong được câu trả lời nghiêm túc gì. Nhưng không ngờ lần này Sầm Chân lại nghiêm chỉnh đáp: “Em sẽ chọn chết sau anh.”
“A Na……” Trong khoảnh khắc, đôi mắt xanh biếc của Liên Ngự sáng rực lạ thường, dưới ánh nắng rực rỡ buổi trưa lấp lánh tỏa sáng.
“Để tránh bị cưỡng h**p thi thể, em nhất định sẽ cố gắng nín thở, gắng gượng sống thêm một chút để chết sau anh.”
“……”
Sư tử lông vàng gầm lên giận dữ với Sầm Chân, Liên Ngự cũng lập tức sầm mặt, lạnh giọng chất vấn: “Ý gì đây? Trong mắt em, anh chính là cái loại b**n th** đến mức ngay cả trước xác em cũng chỉ biết ph*t t*nh sao?”
Vì y bất ngờ nổi giận, Sầm Chân thoáng sững lại. Nhưng chưa kịp giải thích rằng anh hoàn toàn không có ý đó, Liên Ngự đã độc miệng nói: “Đúng, anh chính là như thế đấy!”
Sư tử đực đắc ý vung cái đuôi dài rậm, chùm lông đen rậm nơi đuôi quét qua chóp mũi báo tuyết.
Sầm Chân: “……”
“Anh vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu!”
“Em không muốn nghe……”
“Tối nay chúng ta thử một màn cướng h**p thi thể kịch tính đi? Em giả làm xác chết, anh tự do phát huy, mặc kệ anh làm gì em cũng không được nhúc nhích… Tất nhiên, em cũng không thể hoàn toàn không phản ứng, đến lúc nên hưng phấn thì phải hưng phấn lên!”
Sầm Chân giơ tay day day thái dương bên phải, nhẫn nại nói: “Có bệnh thì mau đi chữa đi.”
“…… Là em tuổi trẻ nông nổi, hy vọng sau này có cơ hội sửa chữa lỗi lầm đã phạm.”
Mắt Liên Ngự đảo một vòng, y chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Sầm Chân, bỗng cúi người hôn lên khóe môi anh: “Sao lại dùng giọng điệu này? Hôm nay là ngày vui, kỷ niệm một chút có gì đâu?”
“Hôm nay thì có gì đáng kỷ niệm?”
“Là ngày nhân vật chính thổ lộ tình cảm, định tình mà.”
“Nhân vật chính thổ lộ, liên quan gì đến chúng ta – hai kẻ phản diện?”
“Wow, Sầm Chân, thì ra trong lời nói vừa nãy của em, anh – một phản diện, còn em – một pháo hôi, nay đã ngầm thừa nhận dọn vào ‘nhà phản diện’ của anh rồi hửm?”
“Không hợp sao?”
“Còn hợp hơn cả hợp đó chứ.”
“Anh tiếc lắm à?” Sầm Chân liếc ngang, nhướng mày, “Thế thì còn không mau tranh thủ đi? Nhân dịp cuối năm gắng mà hoàn thành chỉ tiêu.”
“Lập tức làm, ngay lập tức!” Liên Ngự cười không ngừng, hàng mi đen như lông chim liên tục chớp động, “Có điều, trước tiên chúng ta phải kỷ niệm một chút đã ——cưỡng h**p thi thể!”
Ba tiếng sau, Sầm Chân hối hận không để đâu cho hết vì lỡ miệng nhắc đến “cưỡng h**p thi thể”, khơi dậy trí tò mò của Liên Ngự. Dù anh có nói bất cứ chủ đề nào, thậm chí lấy nụ hôn bịt miệng, Liên Ngự vẫn cứ mãi bám lấy cái “play” kia.
Sầm Chân đưa tay vuốt ngược mớ tóc rối bên mai, bất lực nói: “Chẳng lẽ anh không thấy việc nằm im bất động thì rất vô vị sao?”
“Không thấy đâu.”
“……” Ánh mắt Sầm Chân trở nên sâu thẳm, chẳng mấy chốc liền vươn tay…
Liên Ngự thích thử nghiệm đủ loại trò mới lạ. Sau khi nghe Phàn giới thiệu một kiểu bồn tắm, y liền không ngừng khuyên Sầm Chân thử một lần. Sầm Chân theo thói quen tính lạnh nhạt, đã từ chối hai lần, sau đó thì cùng y chơi màn “Tư Mã Cang đập vỡ hũ”.
Chú thích: “” (Tư Mã Cang đập vỡ hũ) là điển tích lịch sử Trung Quốc, kể chuyện bé Tư Mã Quang cứu bạn khỏi chết đuối bằng cách đập vỡ chum nước.
Trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, Sầm Chân trong cơn mơ màng trở mình, tránh đi sự ngưa ngứa nơi chóp mũi. Liên Ngự không nhịn được, mím môi cười, lại đưa mái tóc của mình cọ lên gò má anh.
“……” Sầm Chân nhíu mày, xoay mặt sang chỗ khác, mơ hồ nói: “Cho em nghỉ một chút.”
Nụ cười của Liên Ngự càng thêm diễm lệ, khóe môi cong lên chẳng thể nào hạ xuống được.
Chẳng bao lâu, y cúi người, ghé sát tai Sầm Chân thì thầm: “A Na, nhất định phải để anh chết trước em… bằng không, anh lại sẽ phát điên mất.”
Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng kéo dài. Liên Ngự vốn chẳng mong nhận được đáp lời, nếu không y đã chẳng chọn lúc Sầm Chân ngủ say mà thốt ra.
Thế nhưng, chưa kịp nằm xuống, bên tai y lại vang lên giọng nói của Sầm Chân: “Liên Ngự, em chỉ là tính cách vốn điềm tĩnh, chứ không phải lãnh đạm. Đối với em, anh quan trọng hơn rất nhiều so với điều anh vẫn nghĩ… Nếu anh không còn, em cũng sẽ vô cùng… cô quạnh.”
Sầm Chân mở mắt, mím môi, xoay lưng về phía Liên Ngự, rồi kết lại: “Nếu không còn chuyện gì nhất định phải hoàn thành, thì đến lúc đó em sẽ đi cùng anh.”
Sau lưng vang lên một khoảng lặng thật dài. Mãi sau, Liên Ngự mới áp sát lưng Sầm Chân, ôm chặt lấy eo anh, khẽ thì thầm: “Bao giờ mà em nói nhiều thế này vậy……”
“Vậy thì nói điều đơn giản dễ hiểu nhé?” Sầm Chân khẽ cười, giọng thấp xuống, “Liên Ngự, em yêu anh.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 107: NGOẠI TRUYỆN 7 – HOÀN TOÀN VĂN
10.0/10 từ 41 lượt.