Đan Đại Chí Tôn
Chương 939: Thế giới rộng lớn
137@-Phượng Bảo Nam nói:
- Chủ nhân Ác Nhân cốc được tôn xưng là Ác Nhân Vương, là ‘vương trong bóng tối’ (Hắc Dạ Vương) của Cổ Hoa hoàng thành. Nhưng không có mấy người gặp qua Ác Nhân Vương, cũng không biết ban đầu là ai khai sáng.
- Có phải là hoàng thất hay không, hay là hoàng thất sai ai khai sáng?
Khương Phàm nghĩ đến một khả năng.
- Có muốn đi qua nhìn hay không? Nghe nói giao dịch tại nơi đó vô cùng náo nhiệt, sẽ thường xuyên xuất hiện Linh Bảo đặc biệt. Ngay cả tử đệ chín đại tộc đều sẽ vụng trộm đi qua tìm kiếm cơ duyên.
- Ngươi đi qua chưa?
- Linh Vận nhắc nhở qua ta nơi đó vô cùng hỗn loạn, không có việc gì không cần chạy tới chỗ đó. Ta đối với nơi âm u kia cũng không có cảm tình gì.
- Đi qua nhìn một chút.
Khương Phàm quyết định tới đó thử vận may.
Mặc dù bảo bối tại thương hội cỡ lớn rất toàn diện, công khai ghi giá đưa tiền là có thể mang đi.
Thế nhưng đồ trong chợ đen thường thường càng hỗn tạp càng đặc biệt, cũng sẽ có một số bảo vật thần bí.
Tựa như chợ đen bên trong La Phù sơn mạch.
Khương Phàm và Phượng Bảo Nam cưỡi Xích Viêm Điêu, bay đến khu Tây Nam vài trăm dặm bên ngoài.
- Chính là chỗ đó, Vân Vụ Sơn Tùng.
Sau đó không lâu, Phượng Bảo Nam đứng lên trên Xích Viêm Điêu, chỉ vào mảnh mê vụ cuối tầm mắt kia.
Nơi đó thuộc về cạnh góc Tây Nam, tiếp cận khu tường thành, không có núi cao nguy nga, phần lớn là rừng rậm làm chủ, núi đá cao mấy trăm mét chập trùng lên xuống.
Một mảnh mê vụ giống như là mây đen chiếm cứ ở nơi đó, phạm vi đạt tới hơn năm mươi dặm.
Mặc dù Cổ Hoa hoàng thành rất lớn, nhưng có thể độc bá hơn năm mươi dặm rừng rậm, cũng có thể cho thấy thế lực Ác Nhân cốc cường đại như thế nào.
- Hình như rất náo nhiệt.
Khương Phàm nhìn qua phương xa, số lượng lớn mãnh cầm dị thú từ các nơi hội tụ, giáng lâm đến biên giới Vân Vụ Sơn Tùng, sau đó biến mất trong sương mù.
Nhưng, đúng vào lúc này, Chu Tước linh nguyên trong khí hải Khương Phàm đột nhiên xuất hiện phản ứng mạnh.
Nó vỗ cánh gáy to, xoay quanh bay lên, càng ngày càng kịch liệt, sau đó dâng lên tia sáng màu vàng, xông ra khỏi khí hải, quét sạch kinh mạch toàn thân.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nhìn chằm chằm mê vụ phương xa.
Loại cảm giác này quá quen thuộc!
Là hỏa vũ?
Bên trong Vân Vụ ẩn giấu hỏa vũ?
Trong Vân Vụ sâu nhất có một tòa sơn cốc khổng lồ, bao phủ trong sương mù nồng đậm.
Trong sơn cốc lại có tòa cung điện to lớn, xa hoa đến cực điểm, rộng rãi khí phái.
Những nơi khác cứ việc náo nhiệt ồn ào, nơi này lại yên tĩnh, giá lạnh, âm u đầy tử khí, lại có chút không hợp với cung điện rộng rãi này.
Bởi vì tòa sơn cốc này chính là nơi lúc trước mai táng ba trăm ngàn thi hài!
Mấy trăm năm đi qua, vẫn oán khí ngập trời như cũ, ác hồn khóc lóc rít gào, để cho người ta rùng mình.
Tầng cao nhất của cung điện, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, số lượng lớn Phi Tước đồng điêu lơ lửng các nơi, phảng phất có được sinh mệnh, tăng thêm cho cung điện mấy phần linh động.
Ngoại trừ bố trí xa hoa, nơi này còn có thị nữ y phục đơn bạc thẹn thùng rất đẹp.
Có thanh lệ động lòng người, có xinh đẹp vũ mị, có phong thái yểu điệu, có nở nang ngọt ngào.
Yến mập vòng gầy, bạch ngọc không tì vết.
Lụa mỏng phất phới, ngọc thể phấp phới.
Một tình cảnh để dòng người phải chảy máu mũi.
Ở trên giường êm, một nam tử toàn thân lực lượng đang ngửa đầu ngồi đấy, hai tay mở rộng, hai chân mở rộng, tuỳ tiện hưởng thụ hơn mười vị thị nữ mỹ lệ tỉ mỉ phục thị.
Ríu rít khẽ nói, trầm trầm khẽ vuốt.
Những hưởng thụ nguyên thủy nhất, kích tì.nh nhất giao hòa. Làm cho tinh thần người ta chập chờn.
Nhưng, đang tại thời khắc cao vút bộc phát, nam tử cao lớn đột nhiên mở hai mắt ra.
Một vòng lệ khí đáng sợ lấp lóe tại đáy mắt, bầu không khí trong phòng đều bỗng nhiên lạnh hơn. Hơn mười vị thị nữ xung quanh giường êm đều run rẩy toàn thân, bối rối quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Bọn thị nữ khác cũng đều thấp thỏm lo âu, cúi đầu hạ thấp người.
Ánh mắt nam tử cực kỳ lăng lệ, cứ như có thể đâm xuyên không khí, giết người tại ngoài trăm thước.
- Thế nào?
Trên một chiếc giường rộng lớn cách đó không xa truyền đến một thanh âm mềm nhẵn kích động lòng người.
Đó là một nữ tử quyến rũ động lòng người đến cực hạn, có làm cho không người nào có thể kháng cự được khí chất cùng mị lực của mình.
Nàng chống người lên, mặc cho ga giường trượt xuống.
Thân thể mềm mại dịu dàng linh lung chập trùng, kinh tâm động phách cứ bày ra như vậy.
Đường cong uyển chuyển, khiến cho huyết mạch người khác phải căng phồng.
Da thịt trắng tuyết, lóe ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Nam tử không nói, nhíu mày chống người lên, ánh mắt sắc bén lóe ra mấy phần dị dạng.
Mặt ngoài thân thể đầy cơ bắp có những đường vân màu vàng, như muốn toát ra ánh lửa.
- Tất cả lui ra!
Gióng nói nữ tử mang theo nhu hòa nhưng lại có uy thế không thể nghi ngờ.
Nàng từ trên giường đi xuống, tùy ý phủ thêm váy tơ dài màu đen.
Tuyệt thế xinh đẹp hiển thị rõ, phong tình vạn chủng, mềm mại yêu kiều đáng yêu. Giống như nước mùa xuân hóa thành.
Bọn thị nữ trong phòng cong người lại, cẩn thận từng li từng tí lui đến trong góc, quỳ gối xuống, cúi đầu thật sâu.
- Một cảm giác rất kỳ quái.
Toàn thân nam tử đột nhiên phát ra khí lãng mãnh liệt, cưỡng ép phong tỏa linh lực trong kinh mạch.
Nữ tử đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua phía sau lưng nam tử, ôm lấy hắn từ phía sau, cẩn thận cảm nhận một lát, đôi mắt đẹp di chuyển:
- Ngươi đang khẩn trương?
- Hình như có người đang dò xét ta.
Nam tử đẩy nữ tử ra, đi đến trước cửa sổ rộng rãi trên tầng cao nhất, ánh mắt sắc bén thấu xương ngắm nhìn phương xa.
- Chúng ta đã cùng đám lão gia hỏa hoàng thất kia cam đoan qua, trong lúc thi đấu bài vị sẽ khống chế tốt trật tự hoàng thành. Chẳng lẽ bọn hắn không yên lòng?
- Không phải bọn hắn.
- Ngoại trừ mấy lão gia hỏa kia, tại Cổ Hoa hoàng thành này, ai còn có thể cách mê vụ Ác Nhân cốc, trực tiếp nhìn trộm ngươi?
Nam tử chậm rãi lắc đầu, không có nhiều lời.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ trong nháy mắt quét sạch linh hồn, kích thích kinh mạch toàn thân, thậm chí đánh thức phong ấn huyết mạch từ đầu đến cuối hắn vẫn đang áp chế.
Đan Đại Chí Tôn
- Chủ nhân Ác Nhân cốc được tôn xưng là Ác Nhân Vương, là ‘vương trong bóng tối’ (Hắc Dạ Vương) của Cổ Hoa hoàng thành. Nhưng không có mấy người gặp qua Ác Nhân Vương, cũng không biết ban đầu là ai khai sáng.
- Có phải là hoàng thất hay không, hay là hoàng thất sai ai khai sáng?
Khương Phàm nghĩ đến một khả năng.
- Có muốn đi qua nhìn hay không? Nghe nói giao dịch tại nơi đó vô cùng náo nhiệt, sẽ thường xuyên xuất hiện Linh Bảo đặc biệt. Ngay cả tử đệ chín đại tộc đều sẽ vụng trộm đi qua tìm kiếm cơ duyên.
- Ngươi đi qua chưa?
- Linh Vận nhắc nhở qua ta nơi đó vô cùng hỗn loạn, không có việc gì không cần chạy tới chỗ đó. Ta đối với nơi âm u kia cũng không có cảm tình gì.
- Đi qua nhìn một chút.
Khương Phàm quyết định tới đó thử vận may.
Mặc dù bảo bối tại thương hội cỡ lớn rất toàn diện, công khai ghi giá đưa tiền là có thể mang đi.
Thế nhưng đồ trong chợ đen thường thường càng hỗn tạp càng đặc biệt, cũng sẽ có một số bảo vật thần bí.
Tựa như chợ đen bên trong La Phù sơn mạch.
Khương Phàm và Phượng Bảo Nam cưỡi Xích Viêm Điêu, bay đến khu Tây Nam vài trăm dặm bên ngoài.
- Chính là chỗ đó, Vân Vụ Sơn Tùng.
Sau đó không lâu, Phượng Bảo Nam đứng lên trên Xích Viêm Điêu, chỉ vào mảnh mê vụ cuối tầm mắt kia.
Nơi đó thuộc về cạnh góc Tây Nam, tiếp cận khu tường thành, không có núi cao nguy nga, phần lớn là rừng rậm làm chủ, núi đá cao mấy trăm mét chập trùng lên xuống.
Một mảnh mê vụ giống như là mây đen chiếm cứ ở nơi đó, phạm vi đạt tới hơn năm mươi dặm.
Mặc dù Cổ Hoa hoàng thành rất lớn, nhưng có thể độc bá hơn năm mươi dặm rừng rậm, cũng có thể cho thấy thế lực Ác Nhân cốc cường đại như thế nào.
- Hình như rất náo nhiệt.
Khương Phàm nhìn qua phương xa, số lượng lớn mãnh cầm dị thú từ các nơi hội tụ, giáng lâm đến biên giới Vân Vụ Sơn Tùng, sau đó biến mất trong sương mù.
Nhưng, đúng vào lúc này, Chu Tước linh nguyên trong khí hải Khương Phàm đột nhiên xuất hiện phản ứng mạnh.
Nó vỗ cánh gáy to, xoay quanh bay lên, càng ngày càng kịch liệt, sau đó dâng lên tia sáng màu vàng, xông ra khỏi khí hải, quét sạch kinh mạch toàn thân.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nhìn chằm chằm mê vụ phương xa.
Loại cảm giác này quá quen thuộc!
Là hỏa vũ?
Bên trong Vân Vụ ẩn giấu hỏa vũ?
Trong Vân Vụ sâu nhất có một tòa sơn cốc khổng lồ, bao phủ trong sương mù nồng đậm.
Trong sơn cốc lại có tòa cung điện to lớn, xa hoa đến cực điểm, rộng rãi khí phái.
Những nơi khác cứ việc náo nhiệt ồn ào, nơi này lại yên tĩnh, giá lạnh, âm u đầy tử khí, lại có chút không hợp với cung điện rộng rãi này.
Bởi vì tòa sơn cốc này chính là nơi lúc trước mai táng ba trăm ngàn thi hài!
Mấy trăm năm đi qua, vẫn oán khí ngập trời như cũ, ác hồn khóc lóc rít gào, để cho người ta rùng mình.
Tầng cao nhất của cung điện, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, số lượng lớn Phi Tước đồng điêu lơ lửng các nơi, phảng phất có được sinh mệnh, tăng thêm cho cung điện mấy phần linh động.
Ngoại trừ bố trí xa hoa, nơi này còn có thị nữ y phục đơn bạc thẹn thùng rất đẹp.
Có thanh lệ động lòng người, có xinh đẹp vũ mị, có phong thái yểu điệu, có nở nang ngọt ngào.
Yến mập vòng gầy, bạch ngọc không tì vết.
Lụa mỏng phất phới, ngọc thể phấp phới.
Một tình cảnh để dòng người phải chảy máu mũi.
Ở trên giường êm, một nam tử toàn thân lực lượng đang ngửa đầu ngồi đấy, hai tay mở rộng, hai chân mở rộng, tuỳ tiện hưởng thụ hơn mười vị thị nữ mỹ lệ tỉ mỉ phục thị.
Ríu rít khẽ nói, trầm trầm khẽ vuốt.
Những hưởng thụ nguyên thủy nhất, kích tì.nh nhất giao hòa. Làm cho tinh thần người ta chập chờn.
Nhưng, đang tại thời khắc cao vút bộc phát, nam tử cao lớn đột nhiên mở hai mắt ra.
Một vòng lệ khí đáng sợ lấp lóe tại đáy mắt, bầu không khí trong phòng đều bỗng nhiên lạnh hơn. Hơn mười vị thị nữ xung quanh giường êm đều run rẩy toàn thân, bối rối quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Bọn thị nữ khác cũng đều thấp thỏm lo âu, cúi đầu hạ thấp người.
Ánh mắt nam tử cực kỳ lăng lệ, cứ như có thể đâm xuyên không khí, giết người tại ngoài trăm thước.
- Thế nào?
Trên một chiếc giường rộng lớn cách đó không xa truyền đến một thanh âm mềm nhẵn kích động lòng người.
Đó là một nữ tử quyến rũ động lòng người đến cực hạn, có làm cho không người nào có thể kháng cự được khí chất cùng mị lực của mình.
Nàng chống người lên, mặc cho ga giường trượt xuống.
Thân thể mềm mại dịu dàng linh lung chập trùng, kinh tâm động phách cứ bày ra như vậy.
Đường cong uyển chuyển, khiến cho huyết mạch người khác phải căng phồng.
Da thịt trắng tuyết, lóe ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Nam tử không nói, nhíu mày chống người lên, ánh mắt sắc bén lóe ra mấy phần dị dạng.
Mặt ngoài thân thể đầy cơ bắp có những đường vân màu vàng, như muốn toát ra ánh lửa.
- Tất cả lui ra!
Gióng nói nữ tử mang theo nhu hòa nhưng lại có uy thế không thể nghi ngờ.
Nàng từ trên giường đi xuống, tùy ý phủ thêm váy tơ dài màu đen.
Tuyệt thế xinh đẹp hiển thị rõ, phong tình vạn chủng, mềm mại yêu kiều đáng yêu. Giống như nước mùa xuân hóa thành.
Bọn thị nữ trong phòng cong người lại, cẩn thận từng li từng tí lui đến trong góc, quỳ gối xuống, cúi đầu thật sâu.
- Một cảm giác rất kỳ quái.
Toàn thân nam tử đột nhiên phát ra khí lãng mãnh liệt, cưỡng ép phong tỏa linh lực trong kinh mạch.
Nữ tử đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua phía sau lưng nam tử, ôm lấy hắn từ phía sau, cẩn thận cảm nhận một lát, đôi mắt đẹp di chuyển:
- Ngươi đang khẩn trương?
- Hình như có người đang dò xét ta.
Nam tử đẩy nữ tử ra, đi đến trước cửa sổ rộng rãi trên tầng cao nhất, ánh mắt sắc bén thấu xương ngắm nhìn phương xa.
- Chúng ta đã cùng đám lão gia hỏa hoàng thất kia cam đoan qua, trong lúc thi đấu bài vị sẽ khống chế tốt trật tự hoàng thành. Chẳng lẽ bọn hắn không yên lòng?
- Không phải bọn hắn.
- Ngoại trừ mấy lão gia hỏa kia, tại Cổ Hoa hoàng thành này, ai còn có thể cách mê vụ Ác Nhân cốc, trực tiếp nhìn trộm ngươi?
Nam tử chậm rãi lắc đầu, không có nhiều lời.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ trong nháy mắt quét sạch linh hồn, kích thích kinh mạch toàn thân, thậm chí đánh thức phong ấn huyết mạch từ đầu đến cuối hắn vẫn đang áp chế.
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 939: Thế giới rộng lớn
10.0/10 từ 20 lượt.