Đan Đại Chí Tôn
Chương 864: Ly Hỏa Thánh Chủ mới
135@-Diêm La điện là chi đội hình luật mạnh nhất Ly Hỏa thánh địa, lực lượng uy hiếp cũng hẳn là tồn tại rất nhiều bí mật, cần người có năng lực, có thực lực càng có quyết đoán tới phụ trách mới có thể khống chế được, cũng sẽ bảo vệ tốt quốc quân Đan quốc.
Khương Hồng Võ chính là người thích hợp nhất.
Hoắc Thiên Túng cười nói:
- Đại Diễn Thánh Chủ rất khôn khéo, hình như đã đoán được Đại Hoang có bí mật, đề nghị các phương hiệp trợ phòng ngừa Đại Hoang. Tuy nhiên đã bị Thánh Chủ chúng ta cự tuyệt.
- Làm sao cự tuyệt?
Tiêu Phượng Ngô sùng bái, Nữ Vương ơi Nữ Vương.
- Thánh Chủ nói thẳng, chỉ cần nàng làm tôn chủ Nam Bộ, cam đoan sẽ trong ba mươi đến năm mươi năm giải quyết triệt để hắc ám Đại Hoang. Nếu như không giải quyết được, Vô Hồi thánh địa chủ động từ đi vị trí tôn chủ Nam Bộ.
Hoắc Thiên Túng bội phục tốc độ phản ứng của Thánh Chủ.
Cứ như vậy, tức có thể tránh khỏi Tây Bộ cùng thánh địa Trung Ương nhúng tay vào Đại Hoang, còn có thể triệt tiêu lo lắng của thánh địa Trung Ương đối với việc Vô Hồi thánh địa tiếp quản Nam Bộ.
Dù sao đã lập xuống quân lệnh, không giải quyết được liền xin từ chức, giải quyết được, cũng là một cái công lớn, có tư cách được chọn làm tôn chủ.
Khương Phàm bội phục lắc đầu rung động:
- Thánh Chủ anh minh, gừng càng già càng cay nha.
Vô Hồi Thánh Chủ mỉm cười, như Lạc Hà đầy trời, xinh đẹp không gì sánh được:
- Lại khen ta một lần nữa?
- Gừng càng già... Già...
Khương Phàm đánh quyển đầu lưỡi, tranh thủ thời gian phanh lại.
Đáy mắt Vô Hồi thánh địa hiện lên tia sắt lạnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Tiếp tục?
Khương Phàm xấu hổ nhếch miệng:
- Thánh Chủ, ta còn có việc, ngài cho ta xuống ở phía trước.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ một tiếng, mới tha cho Khương Phàm:
- Đừng có chạy lung tung, chúng ta muốn trước khi Tây Bộ kịp phản ứng, trở lại La Phù.
- Ta thật có chuyện. Khổng Tước Ngũ Sắc để cho ta đưa một thứ, ta đưa qua liền trở về.
- Bao xa? Chúng ta thuận đường mang ngươi đi qua.
- Người để cho ta tự mình đi qua.
- Nơi này cách thánh địa quá xa, tự ngươi vừa đi vừa về rất nguy hiểm.
- Ngài yên tâm đi, những thế lực Tây Bộ này cũng là nghĩ ta đã đi theo về Vô Hồi thánh địa. Chỉ cần ta che giấu tung tích, sẽ không có vấn đề.
Sau khi Khương Phàm liên tục tranh thủ, rốt cuộc cũng được Thánh Chủ đồng ý.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Ta sắp xếp người cùng ngươi đi qua?
Khương Phàm nói:
- Không cần, ta chỉ là đưa tin, không gây chuyện, có tặc điểu bồi tiếp ta là được rồi.
Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh không khách khí đả kích:
- Lúc ngươi nói không gây chuyện, thường thường đều muốn gây đại sự. Cái này gọi bản tính khó dời, trong lòng lộ ra sức lực xao động.
Khương Phàm chà xát hắn một chút, nói với Vô Hồi Thánh Chủ:
- Ta vừa đi vừa về có thể muốn tầm năm ba tháng, hoặc có thể càng lâu hơn, trong thời gian này ta có thể đột phá đến Linh Hồn cảnh không?
- Đại Hoang Tù Thiên Trận còn thiếu Diễn Thiên Ấn, giữa các cảnh giới ngươi không nên chênh lệch quá nhiều. Tuy nhiên... Ngũ Hành thể chất bình yên mạnh lên, linh hồn Tịch Nhan mạnh lên, có hai người bọn họ đè ép, nếu như ngươi bây giờ đột phá...
Vô Hồi Thánh Chủ có chút lo lắng, nhưng Khương Phàm đều đã chiếm được Vĩnh Hằng Chi Linh, cưỡng ép đè ép cũng không thích hợp:
- Ngươi đột phá đi.
Khương Phàm chỉ mang theo tặc điểu, nhảy xuống khỏi bảo điện, biến mất trong rừng rậm.
Năm kiện Thần Binh bên trong luyện binh tràng ở dưới đất cũng đều ở lại trong bảo điện.
Hàn Ngạo có thể dung hợp Thần Binh hay không thì còn phải cần Thánh Chủ làm quyết định.
Ngụy Thiên Thu đưa mắt nhìn Khương Phàm rời khỏi, nói:
- Hắn giống như đã trở nên sáng sủa. Bị con chim kia ảnh hưởng sao.
Dạ An Nhiên chợt nhớ tới lời Ngũ Hành Thần Thụ nói kia, ở giữa nàng và Khương Phàm hình như còn cách một người.
Nàng không quá rõ ý tứ những lời kia, cũng không biết chính là ai, nhưng nàng vẫn luôn biết nội tâm Khương Phàm chưa bao giờ rộng mở qua với ai, từ cái ngày khi hắn cho tới bây giờ đều là phong bế như vậy, cô độc như vậy.
Tiêu Phượng Ngô nói:
- Thánh Chủ, hình như Khương Phàm tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo ở Vương Quốc Hắc Ám đều chuẩn bị lễ vật cho mỗi người chúng ta. Chờ chúng ta trở về, có phải có thể đi đến Vương Quốc Hắc Ám rồi hay không?
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Sau khi trở về, trước tiên bế quan một tháng cho ta, tranh thủ hấp thu cơ duyên, sau đó đến Vương Quốc Hắc Ám. Khương Phàm muốn đột phá Linh Hồn cảnh, các ngươi phải đuổi theo, không thể kéo ra chênh lệch quá lớn.
Khương Phàm rời khỏi bảo điện, dựa theo linh vũ chỉ dẫn, chạy tới Thương Huyền, Bắc Bộ.
- Đưa Thái Dương đồ đằng cho ta, ta chuẩn bị dung hợp.
Tặc điểu không kịp chờ đợi muốn dung hợp Thái Dương đồ đằng, nếm thử uy lực thái dương.
- Trước tiên chúng ta đưa đồ đến, trên đường trở về lại dung hợp.
Khương Phàm đột nhiên tản ra hỏa dực, dừng ở phía trước.
- Ngươi mang theo ta bay.
- Dựa vào cái gì? Ngươi xem Điểu gia ta là cái gì!
- Tốc độ ngươi nhanh, đừng lề mề.
- Ai, vô tình thật. Hoa ngôn xảo ngữ gạt ta đi ra, ngày đầu tiên liền để ta khổ lực.
Tặc điểu kêu khóc hai tiếng, hóa thành cự ưng phóng lên tận trời.
Khương Phàm ngồi tại trên lưng tặc điểu, nhận lấy linh vũ chỉ dẫn, cũng tại bên trong ý thức hải tiếp tục tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Hắn không thể lãng phí ở trên đường đi.
Mà lúc này Vĩnh Hằng Thánh Sơn đang càng ngày càng trở nên xao động.
Theo tin tức Vô Hồi thánh địa đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh khuếch tán, không chỉ có tất cả thánh địa cùng đám tán tu bắt đầu lùng bắt Khương Phàm, ngay cả rất nhiều Yêu tộc cũng bắt đầu tìm kiếm hắn.
Vĩnh Hằng Chi Linh hành tung thần bí, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Thời điểm trước đó bất luận là Yêu thú hay là con người, cũng cảm giác mình khả năng không có số may như vậy, sẽ không tốn hao tinh lực đi tìm.
Bây giờ không giống với lúc trước, có người đạt được, chỉ cần tìm được người kia, liền có thể tìm tới Vĩnh Hằng Chi Linh!
Mà, cũng giống như Khương Phàm nghĩ, nếu như người đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh chính là Đại Diễn thánh địa, hoặc là Huyền Nguyệt hoàng triều, các phương sẽ không dám tùy tiện trêu chọc, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác lại là thế lực Nam Bộ. Bọn hắn chẳng những không có lo lắng, ngược lại còn đang rất tức giận.
Đan Đại Chí Tôn
Khương Hồng Võ chính là người thích hợp nhất.
Hoắc Thiên Túng cười nói:
- Đại Diễn Thánh Chủ rất khôn khéo, hình như đã đoán được Đại Hoang có bí mật, đề nghị các phương hiệp trợ phòng ngừa Đại Hoang. Tuy nhiên đã bị Thánh Chủ chúng ta cự tuyệt.
- Làm sao cự tuyệt?
Tiêu Phượng Ngô sùng bái, Nữ Vương ơi Nữ Vương.
- Thánh Chủ nói thẳng, chỉ cần nàng làm tôn chủ Nam Bộ, cam đoan sẽ trong ba mươi đến năm mươi năm giải quyết triệt để hắc ám Đại Hoang. Nếu như không giải quyết được, Vô Hồi thánh địa chủ động từ đi vị trí tôn chủ Nam Bộ.
Hoắc Thiên Túng bội phục tốc độ phản ứng của Thánh Chủ.
Cứ như vậy, tức có thể tránh khỏi Tây Bộ cùng thánh địa Trung Ương nhúng tay vào Đại Hoang, còn có thể triệt tiêu lo lắng của thánh địa Trung Ương đối với việc Vô Hồi thánh địa tiếp quản Nam Bộ.
Dù sao đã lập xuống quân lệnh, không giải quyết được liền xin từ chức, giải quyết được, cũng là một cái công lớn, có tư cách được chọn làm tôn chủ.
Khương Phàm bội phục lắc đầu rung động:
- Thánh Chủ anh minh, gừng càng già càng cay nha.
Vô Hồi Thánh Chủ mỉm cười, như Lạc Hà đầy trời, xinh đẹp không gì sánh được:
- Lại khen ta một lần nữa?
- Gừng càng già... Già...
Khương Phàm đánh quyển đầu lưỡi, tranh thủ thời gian phanh lại.
Đáy mắt Vô Hồi thánh địa hiện lên tia sắt lạnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Tiếp tục?
Khương Phàm xấu hổ nhếch miệng:
- Thánh Chủ, ta còn có việc, ngài cho ta xuống ở phía trước.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ một tiếng, mới tha cho Khương Phàm:
- Đừng có chạy lung tung, chúng ta muốn trước khi Tây Bộ kịp phản ứng, trở lại La Phù.
- Ta thật có chuyện. Khổng Tước Ngũ Sắc để cho ta đưa một thứ, ta đưa qua liền trở về.
- Bao xa? Chúng ta thuận đường mang ngươi đi qua.
- Người để cho ta tự mình đi qua.
- Nơi này cách thánh địa quá xa, tự ngươi vừa đi vừa về rất nguy hiểm.
- Ngài yên tâm đi, những thế lực Tây Bộ này cũng là nghĩ ta đã đi theo về Vô Hồi thánh địa. Chỉ cần ta che giấu tung tích, sẽ không có vấn đề.
Sau khi Khương Phàm liên tục tranh thủ, rốt cuộc cũng được Thánh Chủ đồng ý.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Ta sắp xếp người cùng ngươi đi qua?
Khương Phàm nói:
- Không cần, ta chỉ là đưa tin, không gây chuyện, có tặc điểu bồi tiếp ta là được rồi.
Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh không khách khí đả kích:
- Lúc ngươi nói không gây chuyện, thường thường đều muốn gây đại sự. Cái này gọi bản tính khó dời, trong lòng lộ ra sức lực xao động.
Khương Phàm chà xát hắn một chút, nói với Vô Hồi Thánh Chủ:
- Ta vừa đi vừa về có thể muốn tầm năm ba tháng, hoặc có thể càng lâu hơn, trong thời gian này ta có thể đột phá đến Linh Hồn cảnh không?
- Đại Hoang Tù Thiên Trận còn thiếu Diễn Thiên Ấn, giữa các cảnh giới ngươi không nên chênh lệch quá nhiều. Tuy nhiên... Ngũ Hành thể chất bình yên mạnh lên, linh hồn Tịch Nhan mạnh lên, có hai người bọn họ đè ép, nếu như ngươi bây giờ đột phá...
Vô Hồi Thánh Chủ có chút lo lắng, nhưng Khương Phàm đều đã chiếm được Vĩnh Hằng Chi Linh, cưỡng ép đè ép cũng không thích hợp:
- Ngươi đột phá đi.
Khương Phàm chỉ mang theo tặc điểu, nhảy xuống khỏi bảo điện, biến mất trong rừng rậm.
Năm kiện Thần Binh bên trong luyện binh tràng ở dưới đất cũng đều ở lại trong bảo điện.
Hàn Ngạo có thể dung hợp Thần Binh hay không thì còn phải cần Thánh Chủ làm quyết định.
Ngụy Thiên Thu đưa mắt nhìn Khương Phàm rời khỏi, nói:
- Hắn giống như đã trở nên sáng sủa. Bị con chim kia ảnh hưởng sao.
Dạ An Nhiên chợt nhớ tới lời Ngũ Hành Thần Thụ nói kia, ở giữa nàng và Khương Phàm hình như còn cách một người.
Nàng không quá rõ ý tứ những lời kia, cũng không biết chính là ai, nhưng nàng vẫn luôn biết nội tâm Khương Phàm chưa bao giờ rộng mở qua với ai, từ cái ngày khi hắn cho tới bây giờ đều là phong bế như vậy, cô độc như vậy.
Tiêu Phượng Ngô nói:
- Thánh Chủ, hình như Khương Phàm tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo ở Vương Quốc Hắc Ám đều chuẩn bị lễ vật cho mỗi người chúng ta. Chờ chúng ta trở về, có phải có thể đi đến Vương Quốc Hắc Ám rồi hay không?
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Sau khi trở về, trước tiên bế quan một tháng cho ta, tranh thủ hấp thu cơ duyên, sau đó đến Vương Quốc Hắc Ám. Khương Phàm muốn đột phá Linh Hồn cảnh, các ngươi phải đuổi theo, không thể kéo ra chênh lệch quá lớn.
Khương Phàm rời khỏi bảo điện, dựa theo linh vũ chỉ dẫn, chạy tới Thương Huyền, Bắc Bộ.
- Đưa Thái Dương đồ đằng cho ta, ta chuẩn bị dung hợp.
Tặc điểu không kịp chờ đợi muốn dung hợp Thái Dương đồ đằng, nếm thử uy lực thái dương.
- Trước tiên chúng ta đưa đồ đến, trên đường trở về lại dung hợp.
Khương Phàm đột nhiên tản ra hỏa dực, dừng ở phía trước.
- Ngươi mang theo ta bay.
- Dựa vào cái gì? Ngươi xem Điểu gia ta là cái gì!
- Tốc độ ngươi nhanh, đừng lề mề.
- Ai, vô tình thật. Hoa ngôn xảo ngữ gạt ta đi ra, ngày đầu tiên liền để ta khổ lực.
Tặc điểu kêu khóc hai tiếng, hóa thành cự ưng phóng lên tận trời.
Khương Phàm ngồi tại trên lưng tặc điểu, nhận lấy linh vũ chỉ dẫn, cũng tại bên trong ý thức hải tiếp tục tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Hắn không thể lãng phí ở trên đường đi.
Mà lúc này Vĩnh Hằng Thánh Sơn đang càng ngày càng trở nên xao động.
Theo tin tức Vô Hồi thánh địa đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh khuếch tán, không chỉ có tất cả thánh địa cùng đám tán tu bắt đầu lùng bắt Khương Phàm, ngay cả rất nhiều Yêu tộc cũng bắt đầu tìm kiếm hắn.
Vĩnh Hằng Chi Linh hành tung thần bí, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Thời điểm trước đó bất luận là Yêu thú hay là con người, cũng cảm giác mình khả năng không có số may như vậy, sẽ không tốn hao tinh lực đi tìm.
Bây giờ không giống với lúc trước, có người đạt được, chỉ cần tìm được người kia, liền có thể tìm tới Vĩnh Hằng Chi Linh!
Mà, cũng giống như Khương Phàm nghĩ, nếu như người đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh chính là Đại Diễn thánh địa, hoặc là Huyền Nguyệt hoàng triều, các phương sẽ không dám tùy tiện trêu chọc, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác lại là thế lực Nam Bộ. Bọn hắn chẳng những không có lo lắng, ngược lại còn đang rất tức giận.
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 864: Ly Hỏa Thánh Chủ mới
10.0/10 từ 20 lượt.