Đan Đại Chí Tôn
Chương 678: Thắng cục
221@-Cây giáo trong tay Hứa Thiên Kỳ lúc sáng lúc tối, một hồi lâu mới ngưng tụ thêm lần nữa.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, uy lực cây giáo như thế nào, hắn rõ ràng nhất, bình thường chỉ cần ngưng tụ cây giáo, tất nhiên là tuyệt sát cường địch.
Hôm nay nhanh như vậy đã ngưng tụ, chính là muốn trong mấy chục hiệp trọng thương Khương Phàm, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy sự cường đại của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại có thể dùng đao pháp chống đỡ.
Toàn trường oanh động, tiếng nghị luận lai liên lục xuất hiện.
- Không thể nào! Điều đó là không thể nào!
Chiến Phật đứng ở nơi đó chau mày, khó có thể tin nổi.
Khương Phàm có thể cùng Hứa Thiên Kỳ liều mạng?
Còn giống như cũng không rơi vào thế hạ phong!
- Tốt, có thể làm đối thủ của ta!
Hứa Thiên Kỳ nắm chặt cây giáo, lại lần nữa lao đến Khương Phàm, cách rất xa, cây giáo đâm thẳng, huyết khí kinh người tuôn ra, ngưng tụ thành ba quang ảnh cây giáo, sát ý lạnh thấu xương tràn ngập đất trời, kinh hồn nhiếp phách.
Khương Phàm phóng thích Thánh Viêm ngưng tụ lại tám con Liệp Lang, đạp động Thánh Viêm màu vàng, đánh giết ba cây giáo.
Nhưng, cây giáo đột nhiên tăng vọt tốc độ, quỹ tích thay đổi, giống như mỗi cây đều có người khống chế, kịch liệt oanh kích, lần lượt vỡ nát tám con Liệp Lang, giết tới trước mặt Khương Phàm.
Một mũi sắc bén đâm về phía yết hầu Khương Phàm, hai cây ở hai bên thì giống như là thần tiên cuồng dã quét ngang.
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, não hắn nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đối sách.
Lấy lực lượng Chí Tôn thánh văn của Hứa Thiên Kỳ, ba cây giáo này không chỉ có lực sát thương cường hãn, còn giống như có ba tên Hứa Thiên Kỳ đang tự mình khống chế vậy.
Một khi mình ngạnh kháng, rất có thể sẽ bị cuốn lấy, dù chỉ là rất ngắn, nhưng Hứa Thiên Kỳ cũng có thể giết tới, mang đến cho hắn một trọng kích khác.
Giữa một giây đó, Khương Phàm huy động hai cánh, phóng lên tận trời, liệt diễm nhanh chóng ngưng tụ ra hỏa tinh.
Ba cây giáo xoay chuyển tại chỗ, sau đó lại phóng lên trời, tốc độ nhanh như thiểm điện, đã sắp tới gần Khương Phàm.
Năm trăm khỏa hỏa tinh nở rộ cường quang, như mưa to đang đổ xuống.
Ba cây giáo bộc phát huyết khí, không có tránh né mà muốn xuyên thấu bọn chúng.
Nhưng, hỏa tinh cũng không phải xông loạn xuống phía dưới mà nhanh chóng đan vào lẫn nhau, trong thời gian rất ngắn đã ngưng tụ thành tấm chắn rộng ba mươi mét.
Oanh!
Biến cố quá đột ngột, tốc độ cây giáo lại quá nhanh, lúc này đã phát sinh va chạm.
Cùng với tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, Hỏa Tinh Thuẫn bị dữ dội đụng nát, nhưng cũng đã che mất cây giáo, bạo tạc dày đặc lẫn nhau gia tăng tiếp nối nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng đã chấn vỡ cây giáo.
Khương Phàm bay lên không vài trăm mét, toàn bộ thú văn trong ý thức hải đã thức tỉnh, Kim Viêm linh văn như Chu Tước giương cánh, trong chớp mắt đã sôi trào lên liệt diễm kinh khủng.
Hống hống hống...
Mãnh thú gào thét, rung động trời cao.
Mãnh hổ, cự mãng các loại, dùng tốc độ nhanh nhất thành hình, cuốn lên Thánh Viêm, tràn ngập đất trời đánh về phía Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ đột nhiên phanh lại, ngước đầu nhìn lên trời cao.
Thánh Viêm lao nhanh, mãnh thú kêu gào.
Số lượng chỉ mười mấy con nhưng lại như tạo thành hơn mấy ngàn vạn tiếng thú gầm, uy thế cực kì khủng bố.
Hứa Thiên Kỳ cầm cây giáo trong tay đánh lên trời một kích, chấn vỡ không gian, nhấc lên tám mươi mốt cây giáo, xuyên qua trời cao, muốn tiễu sát toàn bộ mãnh thú.
Thế nhưng, mãnh thú đang phóng tới lại va chạm vào nhau, uy thế liên tiếp đã tăng vọt mười mấy lần, ngưng tụ thành một cái đầu thú kinh khủng, kéo lấy ngọn lửa màu vàng óng từ trên trời giáng xuống.
Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, tám mươi mốt cây giáo trong thời gian ngắn nhất đã ngưng tụ thành một.
Tốc độ thay đổi và dung hợp khó có thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là lực lượng khống chế cường đại của Chí Tôn thánh văn.
Ầm ầm!
Cây giáo đối kích cùng đầu thú ở trên không, khí lãng kinh người.
Nhưng uy thế của đầu thú lại quá tuyệt luân, đã đẩy cây giáo vọt mạnh về phía trước mấy chục mét, cơ hồ muốn tới gần Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ vung cây giáo lên, sát khí càng tăng cao, huyết khí khắp trời, lại lần nữa ngưng tụ thành tám mươi mốt cây giáo khác, bạo kích đầu thú.
Ầm ầm!
Rốt cuộc đầu thú cũng vỡ nát, nhưng Thánh Viêm vẫn cuồn cuộn, quét sạch vài trăm mét, thú uy không giảm, cứ như còn có linh hồn đang gầm thét, khuấy động Thánh Viêm tràn ngập đất trời bao phủ lấy Hứa Thiên Kỳ.
Toàn thân Hứa Thiên Kỳ sôi trào cương khí, tách liệt diễm ra, hắn đang muốn phóng tới không trung thì lại giật mình bởi một cơn nguy hiểm.
Trong lúc phóng thích ra thú quyền, một khắc này, Khương Phàm đã mượn nhờ thú quyền và Thánh Viêm hỗ trợ, ở trên không liên tục phóng ra hỏa diễm mãnh liệt hơn.
Nương tựa theo quy mô khí hải đặc biệt của mình, năng lượng được phóng xuất ra tương đương với toàn bộ năng lượng của một võ giả thất trọng thiên bình thường.
Thánh Viêm tung hoành về phía trước, giống như một con Chu Tước to lớn đang giương cánh, quay quanh thành mặt trời.
Phía dưới bộc phát thú quyền, thú uy cuồn cuộn, cũng tại thời khắc này đã che giấu thay thú uy Chu Tước phía trên.
Cứ như vậy, sau khi Hứa Thiên Kỳ đánh tan thú quyền, Thái Dương Thánh Quyền cũng đã theo sát mà tới.
Được Đại Địa Thú Linh Viêm tẩm bổ Thánh Viêm, không chỉ có khuấy động lên được nhiệt độ cao mãnh liệt mà cũng đã giao phó uy thế cường đại cho hư ảnh Chu Tước. Hỗ trợ lẫn nhau, Thái Dương Thánh Quyền chân chính cho thấy được uy lực kinh khủng, kim quang mãnh liệt đến nỗi thậm chí có thể xua tan sát khí, đuổi đi cả huyết khí.
Toàn trường kinh hô, thậm chí hơn năm vạn người đã không có chú ý tới Khương Phàm ở trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể theo sát phóng xuất ra kích thứ hai, càng nhiều ánh mắt đang chăm chú vào uy thế của thú quyền cùng với sự phản kích của Hứa Thiên Kỳ, thời điểm khi bọn hắn phát hiện được, thì hình như Hứa Thiên Kỳ đã cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Thiên Kỳ hơi kinh ngạc chứ chưa hề bấn loạn, ngược lại càng kí.ch thích chiến ý trong hắn, kí.ch thích đến tiềm lực thú mạch, hắn phóng mạnh lên cao, cương khí, liệt diễm xuất hiện, hài cốt toàn thân giòn vang, huyết nhục căng cứng, tay hắn cầm cây giáo chỉ lên trời đánh một kích, như đang vung lên tuyệt thế hung binh, tựa như tia chớp đang đâm ngược về không trung.
Kim quang nở rộ, huyết khí mãnh liệt, sát uy động trời.
Nhưng, Thái Dương Thánh Quyền vẫn tới quá nhanh, mà kim quang cường thịnh còn có uy năng áp chế huyết khí sát khí tự nhiên.
Một tiếng bạo tạc kịch liệt, huyết mâu vỡ nát trong vô số ánh mắt rung động của mọi người, Thái Dương Thánh Quyền cương mãnh bá liệt, hung hăng đánh vào trên thân Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ bị va chạm kịch liệt, bị tạc nứt ánh sáng bao phủ quanh người.
Bất luận là khán đài, hay là sương phòng, tất cả mọi người đều đã đứng dậy, ngừng thở, gắt gao nhìn vào lôi tràng, không dám chớp mắt.
Khương Phàm đã tiêu hao rất nhiều linh lực, trong thời gian ngắn mà liên tiếp phóng thích như thế cũng là khảo nghiệm cực lớn đối với linh văn.
Nhưng, hắn vẫn không có bất kỳ đình chỉ, bản thân vẫn nhanh chóng triển khai hai cánh hoa lệ, vọt tới Hứa Thiên Kỳ.
Đòn tấn công như thế này, đổi lại là những người khác thì đã sớm nổ thành tro bụi, đốt đến không thừa được gì cả, nhưng cơ thể Hứa Thiên Kỳ lại quá cường đại, hẳn chỉ là bị thương.
Hắn nhất định phải bổ sung một kích khác.
Hứa Thiên Kỳ bị nảy ngược trên mặt nền lui lại vài trăm mét, toàn thân treo đầy kim viêm giống như dung nham, máu tươi chảy ngang, vết thương chồng chất, có nhiều chỗ còn có thể nhìn thấy xương cốt, một màn thảm liệt khiến cho toàn trường oanh động.
Bị thương rồi?
Hứa Thiên Kỳ lại bị Khương Phàm đánh bị thương?
Hứa Thiên Kỳ ngẩn đầu lên trời thét dài, lông tóc càng thêm chân thực, xua tan Thánh Viêm, bao trùm ở trên hài cốt huyết nhục, giống như đang phủ thêm chiến giáp.
Hắn vọt tới phía liệt diễm, không có một khắc dừng lại, liên tục khởi xướng phản kích.
Khương Phàm so với hắn mong muốn đã cường đại hơn rất nhiều, phần cường đại này không chỉ ở thực lực thiên phú, mà là kinh nghiệm chiến đấu.
Cho nên, Khương Phàm chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi, nói không chừng còn đang giết tới.
Khương Phàm phá tan liệt diễm, thình lình xuất hiện ở trước mắt Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ dữ tợn, chiến uy tăng vọt, huyết mạch trong thân thể bộc phát uy lực, nội tu công quyết toàn diện chấn động, kí.ch thích lên lực lượng kinh khủng, mỗi một chân rơi xuống đều chấn động đến mức lay động cả lôi đài, mỗi một lần vọt mạnh đều để cho cuồng phong kêu rên.
- Aaa…!
Hứa Thiên Kỳ điên cuồng tụ lực lượng ngập trời, trọng quyền như có thể hủy diệt hết thảy tất cả mọi thứ.
Bọn người Lý Hoàng có chút ngưng mi, sâu sắc cảm nhận được năng lượng Hứa Thiên Kỳ bộc phát vào giờ phút này.
Ngay cả Hàn Ngạo cũng đều lắc lư ánh mắt, nếu như giờ phút này mình đấu với Hứa Thiên Kỳ thì hình như đã kém hơn nhiều rồi.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được khí lãng cuồng bạo đang đập vào mặt, nhưng văn ấn Chu Tước trên hai tay đều đã toàn diện thức tỉnh, phun trào lên khí thế kinh khủng.
- Aaa...
Khương Phàm hét lớn, một con vạn cổ hung cầm đang gáy to, âm thanh chấn động toàn trường khiến vô số người đau nhói cả màng nhĩ.
Hơn năm mươi ngàn người nơi đây đều đang chú nhìn tới hai người bọn hắn, Khương Phàm như đã hóa thân thành Chu Tước, lệ khí ngập trời, chiến ý như biển, huyết mạch trùng kích kinh khủng, rõ ràng ảnh hưởng đến tất cả Thú linh văn tại đây.
Rất nhiều Thú linh văn đứng đấy đều cảm nhận được linh hồn mình đang rung động, suýt chút nữa liền muốn quỳ ở nơi đó.
- Chu Tước, Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm hét lớn ở trong lòng, toàn bộ móng vuốt đều sôi trào lên liệt diễm, như có hình thức Chu Tước ban đầu đang thành hình.
Chu Tước Bác Thiên Thuật chân chính so với ban đầu hắn phóng thích đã cường thịnh hơn mấy lần!
Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, không đúng!
Đây là uy thế gì thế này?
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, hai bóng người đã đối diện va chạm vào nhau, giống như là hai con cự thú Hoang Cổ hiện thế, mang theo sát uy chém giết vô địch.
Một tiếng vang thật lớn chấn thiên động địa, Thánh Viêm cuồn cuộn cương khí, bao phủ Khương Phàm và Hứa Thiên Kỳ, bao phủ cả tám trăm mét lôi tràng.
Trong vô số ánh nhìn soi mói, liệt diễm cương khí như đã biến thành thú ảnh.
Một con Chu Tước gáy to, bễ nghễ dân chúng, lệ khí vô biên.
Một con Thánh Viên gầm thét với trời, cuồng dã bá liệt, muốn nứt Thương Thiên.
Hình ảnh rung động này rất nhanh đã biến mất, phù dung sớm nở tối tàn, để vô số người cảm giác giống như là đã thấy ảo giác.
Sau một khắc!
Một bóng người từ trong bạo động bay ra ngoài.
Là Hứa Thiên Kỳ!
Hai tay hai chân, toàn bộ đều vỡ vụn!
Chỉ còn cái đầu và thân thể, liên tiếp nảy trên mặt đất, máu chảy nhìn thấy mà giật mình, hắn liên tục bị đập xuống vài trăm mét, sau đó đánh tới bình chướng.
Toàn trường kinh hô! Hãi nhiên biến sắc!
Ngay cả các cường giả Đại Tự Tại điện, Hỗn Độn Tử Phủ đều hít lấy một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nổi, bọn họ cảm nhận được một cơn lạnh buốt thấu xương.
- Aaa….!
Hứa Thiên Kỳ tức giận, huyết khí cuồn cuộn, trong vô số ánh mắt khiếp sợ, hắn đang ngưng tụ tứ chi đẫm máu.
Sát khí kinh khủng lần nữa sôi trào lên, mãnh liệt như sóng đào cuồn cuộn, rung động lòng người.
Thánh Viên linh văn trên trán Hứa Thiên Kỳ cũng vặn vẹo, giống như đang sống lại, Huyết Mâu linh văn đỏ tươi nhỏ xuống như máu tươi thật sự, hóa thành linh văn quỷ dị, bò đầy toàn thân.
Giờ khắc này, Hứa Thiên Kỳ giống như đang giải trừ một loại phong ấn nào đó.
Sát ý ngập trời, huyết khí như biển.
Hứa Thiên Kỳ bày ra hình dáng linh văn, ngồi xổm ở mặt đất, hai tay nắm chắc huyết mâu, trong chớp mắt, khí tức kinh dị xâm chiếm lôi tràng, cuồn cuộn không dứt.
Nhưng, Khương Phàm cũng không ngừng tấn công, sau khi đánh tan Hứa Thiên Kỳ, hắn đã nhanh chóng phóng tới, xông ra khỏi triều cường cuồng liệt, mượn nhờ Chu Tước Bác Thiên Thuật kích phát huyết khí, triệu ra tàn đao, phát ra một kích.
Thần huyết phát uy, huyết khí sôi trào.
Chu Tước gáy to, cộng minh với linh hồn.
Đao mang màu tím bạo kích, chém về phía Hứa Thiên Kỳ, Thánh Viêm cuồn cuộn hóa thành hư ảnh Chu Tước, vờn quanh ở hai bên đao mang.
- Giết!
Hứa Thiên Kỳ phát ra tiếng gào lớn cuồng dã, sát ý kinh thiên mang theo huyết khí chập trùng.
Mấy vạn người đều tựa như đột nhiên rơi vào Địa Ngục vô tận, sát ý kinh khủng đã thẩm thấu linh hồn bọn hắn.
Đan Đại Chí Tôn
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, uy lực cây giáo như thế nào, hắn rõ ràng nhất, bình thường chỉ cần ngưng tụ cây giáo, tất nhiên là tuyệt sát cường địch.
Hôm nay nhanh như vậy đã ngưng tụ, chính là muốn trong mấy chục hiệp trọng thương Khương Phàm, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy sự cường đại của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại có thể dùng đao pháp chống đỡ.
Toàn trường oanh động, tiếng nghị luận lai liên lục xuất hiện.
- Không thể nào! Điều đó là không thể nào!
Chiến Phật đứng ở nơi đó chau mày, khó có thể tin nổi.
Khương Phàm có thể cùng Hứa Thiên Kỳ liều mạng?
Còn giống như cũng không rơi vào thế hạ phong!
- Tốt, có thể làm đối thủ của ta!
Hứa Thiên Kỳ nắm chặt cây giáo, lại lần nữa lao đến Khương Phàm, cách rất xa, cây giáo đâm thẳng, huyết khí kinh người tuôn ra, ngưng tụ thành ba quang ảnh cây giáo, sát ý lạnh thấu xương tràn ngập đất trời, kinh hồn nhiếp phách.
Khương Phàm phóng thích Thánh Viêm ngưng tụ lại tám con Liệp Lang, đạp động Thánh Viêm màu vàng, đánh giết ba cây giáo.
Nhưng, cây giáo đột nhiên tăng vọt tốc độ, quỹ tích thay đổi, giống như mỗi cây đều có người khống chế, kịch liệt oanh kích, lần lượt vỡ nát tám con Liệp Lang, giết tới trước mặt Khương Phàm.
Một mũi sắc bén đâm về phía yết hầu Khương Phàm, hai cây ở hai bên thì giống như là thần tiên cuồng dã quét ngang.
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, não hắn nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đối sách.
Lấy lực lượng Chí Tôn thánh văn của Hứa Thiên Kỳ, ba cây giáo này không chỉ có lực sát thương cường hãn, còn giống như có ba tên Hứa Thiên Kỳ đang tự mình khống chế vậy.
Một khi mình ngạnh kháng, rất có thể sẽ bị cuốn lấy, dù chỉ là rất ngắn, nhưng Hứa Thiên Kỳ cũng có thể giết tới, mang đến cho hắn một trọng kích khác.
Giữa một giây đó, Khương Phàm huy động hai cánh, phóng lên tận trời, liệt diễm nhanh chóng ngưng tụ ra hỏa tinh.
Ba cây giáo xoay chuyển tại chỗ, sau đó lại phóng lên trời, tốc độ nhanh như thiểm điện, đã sắp tới gần Khương Phàm.
Năm trăm khỏa hỏa tinh nở rộ cường quang, như mưa to đang đổ xuống.
Ba cây giáo bộc phát huyết khí, không có tránh né mà muốn xuyên thấu bọn chúng.
Nhưng, hỏa tinh cũng không phải xông loạn xuống phía dưới mà nhanh chóng đan vào lẫn nhau, trong thời gian rất ngắn đã ngưng tụ thành tấm chắn rộng ba mươi mét.
Oanh!
Biến cố quá đột ngột, tốc độ cây giáo lại quá nhanh, lúc này đã phát sinh va chạm.
Cùng với tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, Hỏa Tinh Thuẫn bị dữ dội đụng nát, nhưng cũng đã che mất cây giáo, bạo tạc dày đặc lẫn nhau gia tăng tiếp nối nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng đã chấn vỡ cây giáo.
Khương Phàm bay lên không vài trăm mét, toàn bộ thú văn trong ý thức hải đã thức tỉnh, Kim Viêm linh văn như Chu Tước giương cánh, trong chớp mắt đã sôi trào lên liệt diễm kinh khủng.
Hống hống hống...
Mãnh thú gào thét, rung động trời cao.
Mãnh hổ, cự mãng các loại, dùng tốc độ nhanh nhất thành hình, cuốn lên Thánh Viêm, tràn ngập đất trời đánh về phía Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ đột nhiên phanh lại, ngước đầu nhìn lên trời cao.
Thánh Viêm lao nhanh, mãnh thú kêu gào.
Số lượng chỉ mười mấy con nhưng lại như tạo thành hơn mấy ngàn vạn tiếng thú gầm, uy thế cực kì khủng bố.
Hứa Thiên Kỳ cầm cây giáo trong tay đánh lên trời một kích, chấn vỡ không gian, nhấc lên tám mươi mốt cây giáo, xuyên qua trời cao, muốn tiễu sát toàn bộ mãnh thú.
Thế nhưng, mãnh thú đang phóng tới lại va chạm vào nhau, uy thế liên tiếp đã tăng vọt mười mấy lần, ngưng tụ thành một cái đầu thú kinh khủng, kéo lấy ngọn lửa màu vàng óng từ trên trời giáng xuống.
Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, tám mươi mốt cây giáo trong thời gian ngắn nhất đã ngưng tụ thành một.
Tốc độ thay đổi và dung hợp khó có thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là lực lượng khống chế cường đại của Chí Tôn thánh văn.
Ầm ầm!
Cây giáo đối kích cùng đầu thú ở trên không, khí lãng kinh người.
Nhưng uy thế của đầu thú lại quá tuyệt luân, đã đẩy cây giáo vọt mạnh về phía trước mấy chục mét, cơ hồ muốn tới gần Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ vung cây giáo lên, sát khí càng tăng cao, huyết khí khắp trời, lại lần nữa ngưng tụ thành tám mươi mốt cây giáo khác, bạo kích đầu thú.
Ầm ầm!
Rốt cuộc đầu thú cũng vỡ nát, nhưng Thánh Viêm vẫn cuồn cuộn, quét sạch vài trăm mét, thú uy không giảm, cứ như còn có linh hồn đang gầm thét, khuấy động Thánh Viêm tràn ngập đất trời bao phủ lấy Hứa Thiên Kỳ.
Toàn thân Hứa Thiên Kỳ sôi trào cương khí, tách liệt diễm ra, hắn đang muốn phóng tới không trung thì lại giật mình bởi một cơn nguy hiểm.
Trong lúc phóng thích ra thú quyền, một khắc này, Khương Phàm đã mượn nhờ thú quyền và Thánh Viêm hỗ trợ, ở trên không liên tục phóng ra hỏa diễm mãnh liệt hơn.
Nương tựa theo quy mô khí hải đặc biệt của mình, năng lượng được phóng xuất ra tương đương với toàn bộ năng lượng của một võ giả thất trọng thiên bình thường.
Thánh Viêm tung hoành về phía trước, giống như một con Chu Tước to lớn đang giương cánh, quay quanh thành mặt trời.
Phía dưới bộc phát thú quyền, thú uy cuồn cuộn, cũng tại thời khắc này đã che giấu thay thú uy Chu Tước phía trên.
Cứ như vậy, sau khi Hứa Thiên Kỳ đánh tan thú quyền, Thái Dương Thánh Quyền cũng đã theo sát mà tới.
Được Đại Địa Thú Linh Viêm tẩm bổ Thánh Viêm, không chỉ có khuấy động lên được nhiệt độ cao mãnh liệt mà cũng đã giao phó uy thế cường đại cho hư ảnh Chu Tước. Hỗ trợ lẫn nhau, Thái Dương Thánh Quyền chân chính cho thấy được uy lực kinh khủng, kim quang mãnh liệt đến nỗi thậm chí có thể xua tan sát khí, đuổi đi cả huyết khí.
Toàn trường kinh hô, thậm chí hơn năm vạn người đã không có chú ý tới Khương Phàm ở trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể theo sát phóng xuất ra kích thứ hai, càng nhiều ánh mắt đang chăm chú vào uy thế của thú quyền cùng với sự phản kích của Hứa Thiên Kỳ, thời điểm khi bọn hắn phát hiện được, thì hình như Hứa Thiên Kỳ đã cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Thiên Kỳ hơi kinh ngạc chứ chưa hề bấn loạn, ngược lại càng kí.ch thích chiến ý trong hắn, kí.ch thích đến tiềm lực thú mạch, hắn phóng mạnh lên cao, cương khí, liệt diễm xuất hiện, hài cốt toàn thân giòn vang, huyết nhục căng cứng, tay hắn cầm cây giáo chỉ lên trời đánh một kích, như đang vung lên tuyệt thế hung binh, tựa như tia chớp đang đâm ngược về không trung.
Kim quang nở rộ, huyết khí mãnh liệt, sát uy động trời.
Nhưng, Thái Dương Thánh Quyền vẫn tới quá nhanh, mà kim quang cường thịnh còn có uy năng áp chế huyết khí sát khí tự nhiên.
Một tiếng bạo tạc kịch liệt, huyết mâu vỡ nát trong vô số ánh mắt rung động của mọi người, Thái Dương Thánh Quyền cương mãnh bá liệt, hung hăng đánh vào trên thân Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ bị va chạm kịch liệt, bị tạc nứt ánh sáng bao phủ quanh người.
Bất luận là khán đài, hay là sương phòng, tất cả mọi người đều đã đứng dậy, ngừng thở, gắt gao nhìn vào lôi tràng, không dám chớp mắt.
Khương Phàm đã tiêu hao rất nhiều linh lực, trong thời gian ngắn mà liên tiếp phóng thích như thế cũng là khảo nghiệm cực lớn đối với linh văn.
Nhưng, hắn vẫn không có bất kỳ đình chỉ, bản thân vẫn nhanh chóng triển khai hai cánh hoa lệ, vọt tới Hứa Thiên Kỳ.
Đòn tấn công như thế này, đổi lại là những người khác thì đã sớm nổ thành tro bụi, đốt đến không thừa được gì cả, nhưng cơ thể Hứa Thiên Kỳ lại quá cường đại, hẳn chỉ là bị thương.
Hắn nhất định phải bổ sung một kích khác.
Hứa Thiên Kỳ bị nảy ngược trên mặt nền lui lại vài trăm mét, toàn thân treo đầy kim viêm giống như dung nham, máu tươi chảy ngang, vết thương chồng chất, có nhiều chỗ còn có thể nhìn thấy xương cốt, một màn thảm liệt khiến cho toàn trường oanh động.
Bị thương rồi?
Hứa Thiên Kỳ lại bị Khương Phàm đánh bị thương?
Hứa Thiên Kỳ ngẩn đầu lên trời thét dài, lông tóc càng thêm chân thực, xua tan Thánh Viêm, bao trùm ở trên hài cốt huyết nhục, giống như đang phủ thêm chiến giáp.
Hắn vọt tới phía liệt diễm, không có một khắc dừng lại, liên tục khởi xướng phản kích.
Khương Phàm so với hắn mong muốn đã cường đại hơn rất nhiều, phần cường đại này không chỉ ở thực lực thiên phú, mà là kinh nghiệm chiến đấu.
Cho nên, Khương Phàm chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi, nói không chừng còn đang giết tới.
Khương Phàm phá tan liệt diễm, thình lình xuất hiện ở trước mắt Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ dữ tợn, chiến uy tăng vọt, huyết mạch trong thân thể bộc phát uy lực, nội tu công quyết toàn diện chấn động, kí.ch thích lên lực lượng kinh khủng, mỗi một chân rơi xuống đều chấn động đến mức lay động cả lôi đài, mỗi một lần vọt mạnh đều để cho cuồng phong kêu rên.
- Aaa…!
Hứa Thiên Kỳ điên cuồng tụ lực lượng ngập trời, trọng quyền như có thể hủy diệt hết thảy tất cả mọi thứ.
Bọn người Lý Hoàng có chút ngưng mi, sâu sắc cảm nhận được năng lượng Hứa Thiên Kỳ bộc phát vào giờ phút này.
Ngay cả Hàn Ngạo cũng đều lắc lư ánh mắt, nếu như giờ phút này mình đấu với Hứa Thiên Kỳ thì hình như đã kém hơn nhiều rồi.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được khí lãng cuồng bạo đang đập vào mặt, nhưng văn ấn Chu Tước trên hai tay đều đã toàn diện thức tỉnh, phun trào lên khí thế kinh khủng.
- Aaa...
Khương Phàm hét lớn, một con vạn cổ hung cầm đang gáy to, âm thanh chấn động toàn trường khiến vô số người đau nhói cả màng nhĩ.
Hơn năm mươi ngàn người nơi đây đều đang chú nhìn tới hai người bọn hắn, Khương Phàm như đã hóa thân thành Chu Tước, lệ khí ngập trời, chiến ý như biển, huyết mạch trùng kích kinh khủng, rõ ràng ảnh hưởng đến tất cả Thú linh văn tại đây.
Rất nhiều Thú linh văn đứng đấy đều cảm nhận được linh hồn mình đang rung động, suýt chút nữa liền muốn quỳ ở nơi đó.
- Chu Tước, Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm hét lớn ở trong lòng, toàn bộ móng vuốt đều sôi trào lên liệt diễm, như có hình thức Chu Tước ban đầu đang thành hình.
Chu Tước Bác Thiên Thuật chân chính so với ban đầu hắn phóng thích đã cường thịnh hơn mấy lần!
Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, không đúng!
Đây là uy thế gì thế này?
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, hai bóng người đã đối diện va chạm vào nhau, giống như là hai con cự thú Hoang Cổ hiện thế, mang theo sát uy chém giết vô địch.
Một tiếng vang thật lớn chấn thiên động địa, Thánh Viêm cuồn cuộn cương khí, bao phủ Khương Phàm và Hứa Thiên Kỳ, bao phủ cả tám trăm mét lôi tràng.
Trong vô số ánh nhìn soi mói, liệt diễm cương khí như đã biến thành thú ảnh.
Một con Chu Tước gáy to, bễ nghễ dân chúng, lệ khí vô biên.
Một con Thánh Viên gầm thét với trời, cuồng dã bá liệt, muốn nứt Thương Thiên.
Hình ảnh rung động này rất nhanh đã biến mất, phù dung sớm nở tối tàn, để vô số người cảm giác giống như là đã thấy ảo giác.
Sau một khắc!
Một bóng người từ trong bạo động bay ra ngoài.
Là Hứa Thiên Kỳ!
Hai tay hai chân, toàn bộ đều vỡ vụn!
Chỉ còn cái đầu và thân thể, liên tiếp nảy trên mặt đất, máu chảy nhìn thấy mà giật mình, hắn liên tục bị đập xuống vài trăm mét, sau đó đánh tới bình chướng.
Toàn trường kinh hô! Hãi nhiên biến sắc!
Ngay cả các cường giả Đại Tự Tại điện, Hỗn Độn Tử Phủ đều hít lấy một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nổi, bọn họ cảm nhận được một cơn lạnh buốt thấu xương.
- Aaa….!
Hứa Thiên Kỳ tức giận, huyết khí cuồn cuộn, trong vô số ánh mắt khiếp sợ, hắn đang ngưng tụ tứ chi đẫm máu.
Sát khí kinh khủng lần nữa sôi trào lên, mãnh liệt như sóng đào cuồn cuộn, rung động lòng người.
Thánh Viên linh văn trên trán Hứa Thiên Kỳ cũng vặn vẹo, giống như đang sống lại, Huyết Mâu linh văn đỏ tươi nhỏ xuống như máu tươi thật sự, hóa thành linh văn quỷ dị, bò đầy toàn thân.
Giờ khắc này, Hứa Thiên Kỳ giống như đang giải trừ một loại phong ấn nào đó.
Sát ý ngập trời, huyết khí như biển.
Hứa Thiên Kỳ bày ra hình dáng linh văn, ngồi xổm ở mặt đất, hai tay nắm chắc huyết mâu, trong chớp mắt, khí tức kinh dị xâm chiếm lôi tràng, cuồn cuộn không dứt.
Nhưng, Khương Phàm cũng không ngừng tấn công, sau khi đánh tan Hứa Thiên Kỳ, hắn đã nhanh chóng phóng tới, xông ra khỏi triều cường cuồng liệt, mượn nhờ Chu Tước Bác Thiên Thuật kích phát huyết khí, triệu ra tàn đao, phát ra một kích.
Thần huyết phát uy, huyết khí sôi trào.
Chu Tước gáy to, cộng minh với linh hồn.
Đao mang màu tím bạo kích, chém về phía Hứa Thiên Kỳ, Thánh Viêm cuồn cuộn hóa thành hư ảnh Chu Tước, vờn quanh ở hai bên đao mang.
- Giết!
Hứa Thiên Kỳ phát ra tiếng gào lớn cuồng dã, sát ý kinh thiên mang theo huyết khí chập trùng.
Mấy vạn người đều tựa như đột nhiên rơi vào Địa Ngục vô tận, sát ý kinh khủng đã thẩm thấu linh hồn bọn hắn.
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 678: Thắng cục
10.0/10 từ 20 lượt.