Đan Đại Chí Tôn
Chương 636: 636: Cần Ăn Đòn
- Mấy ngàn năm?
Khương Phàm kích động đến hai mắt tỏa ánh sáng.
- Đây là gốc bảo bối, dược hiệu so với tinh phách Hồng Cự Nghĩ đều chỉ mạnh không yếu, nhưng ta đề nghị ngươi không nên tùy tiện dùng.
- Vì sao?
- Hoàng Kim Sâm Không thể nào tuỳ tiện mà sinh ra, càng không khả năng vô duyên vô cớ liền trưởng thành thành hình rồng, hẳn là bên trong địa tầng đã từng mai táng qua rồng, long khí bốc lên, dần dần dành dụm bên trong tài nguyên khoáng sản, cuối cùng ra đời Kim Long Sâm.
Nói cách khác, trong này có long khí rất mạnh!
- Có thể sau khi mai táng với thời gian vô tận, dùng phương thức này trùng sinh, rồng phía dưới hẳn là không đơn giản.
Linh nguyên của ngươi là Chu Tước, vừa vặn tương xung với Long tộc, tốt nhất vẫn không cần trực tiếp dùng.
Hoặc là tặng người khác, kiếm lời đại nhân tình.
Hoặc là chờ sau khi trở về, phối hợp dược thảo khác, luyện chế thành đan dược thích hợp với ngươi.
Đan Hoàng rất thận trọng nhắc nhở Khương Phàm.
- Tạ ơn tiền bối nhắc nhở.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp xong Kim Long Sâm, thu vào thanh đồng tiểu tháp, hài lòng đứng dậy rời khỏi.
Giọng Đan Hoàng lại vang lên:
- Ngươi làm gì?
- Đi.
- Ngươi còn không đào nữa?
- Còn muốn đào cái gì?
- Ta đã nói rồi, nơi này thừa nhận trọng áp gấp trăm lần, địa tầng vô cùng cứng rắn, mà tràn ngập khí tức kim loại cường đại, không thể tuỳ tiện mọc ra hoa cỏ.
Phàm là xuất hiện, đều không phải là phàm phẩm.
Đan Hoàng nhắc nhở một lần nữa, Khương Phàm lập tức tập trung vào dưới chân cỏ xanh.
Đan Hoàng lại nói:
- Thổ địa có thể dựng dục ra Kim Long Sâm, cỏ xanh mọc ra cũng không phải bình thường.
Khương Phàm tranh thủ thời gian khom người, hái một nám cỏ xanh, quả nhiên, phía dưới cỏ xanh nhìn như không đáng chú ý lại mọc đầy đậu vàng giống như tiểu tử.
Đan Hoàng nói:
- Không sai, đây là Kim Đan Thảo, là thuốc bổ tuyệt hảo để luyện thể cường thân, sinh ra trong điều kiện vô cùng hà khắc, hiệu quả cụ thể so với tinh phách không kém là bao nhiêu.
Khương Phàm nhanh chóng móc tất cả Kim Đan Thảo ra, trọn vẹn đào hơn một trăm viên Đậu vàng.
Đan Hoàng nói:
- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ không giết ngươi, ngươi hẳn là đã kiếm lời.
Khương Phàm thử ăn vào một viên Đậu vàng, đậu vàng sờ thì thấy mát mẻ, sau khi vào cơ thể lại nhanh chóng nóng hổi, được Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa dần dần hòa tan, phóng xuất ra năng lượng màu vàng óng bành trướng, chủ động bám vào đến trên xương cốt.
Khương Phàm ngửa đầu, hưởng thụ lấy cảm giác sảng khoái đặc biệt kia.
Sắc trời dần tối, Khương Phàm mau chóng rời khỏi lồ ng sắt.
- Nơi này hẳn là còn có bảo bối khác.
Khương Phàm tránh khỏi Yêu Nghĩ, đường vòng tìm kiếm Dược viên khác của Hỗn Độn Tử Phủ.
Quả nhiên, cẩn thận tìm năm tiếng, Khương Phàm thật đúng là đã phát hiện một bụi cỏ khác.
Kim Đan Thảo tươi tốt vây quanh một gốc cây nhỏ màu tím, cây nhỏ tuy chỉ cao ba mươi cen ti met, lại vô cùng cứng cỏi, bồ đào treo phía trên giống như linh quả thịt xiên nướng.
Khương Phàm vung lên tàn đao điên cuồng chém vào, mệt mỏi liền ăn mấy viên đậu vàng.
Tiếng leng keng kịch liệt liên tiếp mang theo số lượng lớn Yêu Nghĩ.
Khương Phàm mới đầu còn có thể ứng phó, nhưng khi Khương Phàm chém đứt năm cái côn sắt, chuẩn bị bò vào, số lượng Yêu Nghĩ tụ tập bên ngoài tổng cộng đến mấy ngàn con, toàn bộ lóe ra tia sáng, chiếu sáng vùng núi này.
- Thiên Tinh Nghĩ?
Khương Phàm tập trung vào một con Yêu Nghĩ bên trong bầy kiến, đầu nó dài hơn một mét toàn thân óng ánh bạch ngọc.
Thân thể Yêu Nghĩ màu trắng vô cùng thon dài, toàn thân lóe ra ánh sáng bạch ngọc, chống cự trọng lực trận vực áp chế, nó hơi vểnh mặt lên, con mắt đen nhánh tiếp cận Khương Phàm.
Số lượng lớn Lưu Kim Nghĩ vờn ở xung quanh, hung tợn khóa chặt Khương Phàm.
Khương Phàm đứng thẳng người lên, chỉ vào bên trong linh thảo:
- Của các ngươi!
Thiên Tinh Nghĩ phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, mười mấy con Lưu Kim Nghĩ phóng tới thiết lao.
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi, mặc cho bọn chúng chà đạp lấy Kim Đan Thảo, đào ra cây nhỏ màu tím ngụ ở đây.
Thiên Tinh Nghĩ không có thu thập Khương Phàm, chúng mang theo cây nhỏ màu tím cùng bầy kiến rời khỏi nơi này.
- Coi như trượng nghĩa.
Khương Phàm chờ chúng nó đi xa, tranh thủ thời gian quay người nhào vào trong bụi cỏ, lấy ra mấy chục viên Đậu vàng sau đó nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục di chuyển trong bóng đêm, tìm kiếm dược viên khác.
Từ đêm khuya đến sáng sớm, lại đến giữa trưa, vậy mà lại phát hiện được một chỗ.
- Đồ tốt! Đào!
Đan Hoàng phát ra âm thanh kinh hô.
- Được rồi!
Khương Phàm không khách khí chạy tới, thay phiên tàn đao trái bổ phải chặt, thành công dỡ bỏ năm thanh côn sắt, bò đi vào.
- Đây là cái gì?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn cây nhỏ màu đen trong bụi cỏ, mặc dù thấp bé nhưng lại có cảm giác cứng cáp, phía trên còn kết lấy một quả trái cây đỏ tươi.
Có thể làm cho Đan Hoàng kích động, cũng không phải phàm phẩm.
- Nó là...!
Đan Hoàng vừa muốn giải thích, một tiếng gào cuồng liệt đột nhiên khuấy động dãy núi, sóng âm giống như thủy triều, cuốn lên đá vụn đầy đất, gào thét lên đánh về phía thiết lao.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, kéo căng thân thể cứng rắn, ngạnh kháng thanh triều, tay chân lanh lẹ lấy đi quả hồng, còn có Kim Đan Thảo đầy đất.
- Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta!
Ngu Khuynh Thành giận dữ quát tháo:
- Buông Huyết Tinh Linh xuống!
Khương Phàm nhanh chóng đào đi tất cả mọi thứ mới đi ra khỏi lồ ng sắt.
- Ngươi là ai?
Ngu Khuynh Thành nhìn bóng lưng tưởng rằng Khương Phàm, nhưng xoay người lại, lại là một gương xa lạ mặt.
- Hắn chính là Khương Phàm, thay đổi ngoại hình.
Cơ Lăng Huyên đi đến phía trước, nhìn Khương Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây đúng là một kẻ ngu!
Lại dám ở trong bí cảnh Hỗn Độn Tử Phủ đào linh quả Hỗn Độn Tử Phủ bồi dưỡng!
Mỗi gốc linh quả nơi này đều là dưới hoàn cảnh đặc biệt dựng dục mấy trăm đến mấy ngàn năm, ngay cả tộc nhân Tử Phủ đều không thể nào tuỳ tiện đụng tới, chỉ có ở trong tộc ai lập được đại công, hoặc có thể là dưới tình huống đặc biệt mới có thể đến lấy một gốc.
Vậy mà đồ đần này không biết sống chết đi đào dược viên của người ta!
Hỗn Độn Tử Phủ không gi3t chết hắn, đều có lỗi với tên hoàng tộc.
- Tiểu cô nương, chúng ta không oán không thù, cô muốn làm gì?.
Đan Đại Chí Tôn