Đan Đại Chí Tôn
Chương 477-478: 477: Đừng Đùa Như Thế - 478: Thiên Nô Chi Vương
477: Đừng Đùa Như Thế
Thương Minh phái đội thứ ba đến Tây Cương, một là giám sát tình huống nơi đó, thứ hai chính là muốn hiểu rõ ngọn núi đá thần bí kia.
Khương Phàm chỉ gật đầu, ngược lại hỏi:
- Đan quốc thì sao?
- Khu vực kinh kỳ hoàng triều giới nghiêm toàn diện, Thiên Sư tông phái người đi qua, không phải vào không được, mà là bị bắt. Tình huống cụ thể, chúng ta không thể nào biết được.
- Ta nghĩ tới đi xem một chút.
- Ừm, hả?
Thương Minh nhìn Khương Phàm, chờ hắn lặp lại lần nữa.
Xem? Đi đâu xem!
- Ta đoán hoàng thất sẽ không thật mạo phạm Đan quốc, nhưng, hoàng thất sẽ không tha cho quốc quân. Nếu có thể, ta muốn mang quốc quân ra.
Khương Phàm nói xong, các đội viên Huyết Ngục đều yên lặng.
Mang quốc quân ra?
Nơi đó là địa khu kinh kỳ!
Nơi đó tụ tập số lượng lớn cường giả hoàng thành thậm chí là cả Đông Cương và Nam Cương!
Đây là đi cứu người? Hay là đi chịu chết!
Mà, hoàng thất đối với Khương Phàm lại quá quen thuộc, không giống như Ly Hỏa thánh địa, họ căn bản cũng không biết hắn là ai.
Chỉ cần đến Đan quốc lộ diện thì có thể bị tiếp cận ngay lập tức.
- Ta muốn đến Tinh Nguyệt tìm kiếm tình huống, nếu như quốc quân an toàn, ta sẽ lặng lẽ trở về, nếu như bọn họ bị hoàng thất ức hiếp, ta phải nghĩ biện pháp dẫn dụ bọn họ rời khỏi.
Kỳ thật Khương Phàm rất chờ mong hoàng thất sẽ làm gì đó, nếu thế hắn có thể mang quốc quân và Thường Lăng về La Phù.
Hai người bọn họ chính là bảo vật sống.
Chỉ bằng vào thuật luyện đan cao thâm liền có thể cam đoan Thiên Sư tông có đầy đủ đan dược, bất luận là tu luyện bình thường hay là các vấn đề trưởng thành, đều có thể có được đầy đủ cam đoan.
Uy danh của bọn họ còn có thể hấp dẫn rất nhiều Luyện Đan sư đến đây đầu nhập vào, nói không chừng còn có thể lại xây lên Đan sư tông môn thứ hai ở La Phù.
Chuyện tốt như vậy trước đó có nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ, cơ hội đã bày ở trước mặt rồi.
- Công tử, ngươi thương lượng qua với Dạ tông chủ rồi?
- Ta không có ý định để bọn họ biết.
- Ngươi tìm đến chúng ta là...
- Ta hy vọng có thể mang mấy vị Huyết Ngục theo giúp ta đi qua.
Thương Minh không lập tức cự tuyệt, ngược lại chỉ hỏi dò:
- Công tử, cụ thể ngươi có kế hoạch gì?
Đây không phải trò đùa, chẳng may Khương Phàm thật có chuyện gì ngoài ý muốn, Huyết Ngục bọn hắn chết trăm lần cũng không đền được tội.
Nhưng, nếu quả thật có thể mang quốc quân về, thì quả thật chỗ tốt nhiều lắm.
- Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, dò xét tình huống rồi lại nói.
Khương Phàm mong đợi nhìn Thương Minh.
Sở dĩ hắn không đi tìm Dạ Thiên Lan, chính là cảm giác Dạ Thiên Lan sẽ cực lực phản đối, nhưng Huyết Ngục không giống như thế.
Từ phản ứng bây giờ của Thương Minh đến xem, hắn thật đã tìm đúng người rồi.
- Toàn thể Huyết Ngục tập hợp, bồi công tử chui vào địa khu kinh kỳ hoàng triều. Tuyển mấy vị đội viên khác, bồi công tử... Tiến Đan quốc.
Thương Minh quả quyết phất tay lệnh.
Hơn mười vị đội viên có chút lay động, lại trao đổi ánh mắt.
Huyết Ngục hoàn toàn thuộc về gia chủ, cũng chỉ chịu mỗi gia chủ điều động,
Đội trưởng bây giờ đã tiếp nhận Khương Phàm rồi sao?
- Khương Phàm trở về rồi?
Khi Dạ An Nhiên nhận được tin tức đã là chạng vạng tối, lại ngẫu nhiên biết được.
Các đệ tử nói:
- Buổi sáng đã trở về, nghe đệ tử trước tông môn nói, hình như mang về thêm một người nữa.
- Buổi sáng?
Dạ An Nhiên kỳ quái, sao lại không tìm đến nàng?
Nhưng, tìm khắp cả Thiên Sư tông, Dạ An Nhiên cũng không thấy Khương Phàm đâu.
Tộc nhân Khương gia, tộc nhân Yến gia, còn có những người khác cũng không có gặp Khương Phàm.
Muốn tìm Huyết Ngục hỏi một chút, nhưng Huyết Ngục cũng không có ở đây.
Dạ An Nhiên cảm thấy kỳ lạ lại có chút phiền muộn, chẳng lẽ là chạy đến thành Bát Bảo rồi?
- Khương Phàm không đến đây.
Dạ Thiên Lan giống như cười mà không phải cười nhìn nữ nhi trước mặt mình:
- Nữ hài tử phải thận trọng, đừng tìm khắp nơi, cứ giả bộ như không biết, xem hắn lúc nào đi tìm con.
- Con không căng thẳng, con... là lo lắng thân thể của hắn.
Dạ An Nhiên xấu hổ đến má ngọc đều ửng đỏ, bất mãn hừ một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.
- Con gái lớn không dùng được.
Dạ Thiên Lan cười lắc đầu, tiếp tục xem quyển sách cổ trong tay.
- Khương Phàm trở về rồi sao? Không có gặp người à.
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn Dạ An Nhiên đến thăm vào đêm khuya.
- Kì lạ. Hắn chạy đi đâu rồi?
Dạ An Nhiên bị làm cho hồ đồ rồi, làm sao ở đâu cũng không thấy?
Đệ tử trước tông môn sẽ không nói nói dối.
Thế nhưng, người đâu?
Nạp Lan Thanh Lạc cười khẽ, đến bên cạnh Dạ An Nhiên nói nhỏ:
- Các ngươi cãi nhau à?
Dạ An Nhiên ửng đỏ má ngọc:
- Không có, làm sao có thể cãi nhau.
- Vậy muội khẩn trương cái gì. Không phải Vô Hồi Thánh Chủ đã mời muội cùng hắn tiến thánh địa sao? Từ nay về sau, các ngươi mỗi ngày đều phải gặp nhau, tại sao phải sợ hắn chạy?
Nạp Lan Thanh Lạc thuận tay ngoắc ngoắc cái cằm đẹp đẽ như ngọc của Dạ An Nhiên, thừa dịp ở hai bên không có ai liền bắt lại một đoàn căng phồng trước mặt.
- A!!
Dạ An Nhiên sợ hãi kêu to bảo vệ lại, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Tỷ... động vào đâu đấy?
Nạp Lan Thanh Lạc cười xấu xa:
- Ta xem một chút có phải đệm đồ hay không, làm sao lại trống như thế chứ.
Dạ An Nhiên xấu hổ đến dậm chân:
- Nạp Lan tỷ tỷ!
Nạp Lan Thanh Lạc chậc chậc hai tiếng:
- Vừa mười lăm tuổi liền đã có quy mô này. Mười tám tuổi còn chịu sao nổi? Tiện nghi cho tên tiểu tử Khương Phàm kia rồi.
- Nạp Lan tỷ tỷ, tỷ còn như vậy ta không để ý tới tỷ nữa.
Dạ An Nhiên vừa thẹn vừa vội, còn chưa từng người cùng với nàng như thế náo qua.
- Tỷ tỷ cũng không phải đùa giỡn với muội, tiểu nha đầu xinh đẹp lại có thiên phú ở Vô Hồi thánh địa không thể thiếu. Khương Phàm lại tài năng ngút trời, nam tử khí khái, ai lại không thèm? Chẳng may mất đi, muội khóc cũng đều không được khóc.
Nạp Lan Thanh Lạc từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy bình đan dược:
- Cầm lấy, tỷ tỷ chuẩn bị cho muội.
- Đây là làm gì vậy?
- Hạ thuốc.
- Thuốc gì?
- Muội nói là thuốc gì?
- Loại kia?
Dạ An Nhiên giật mình trừng to mắt.
Phốc phốc...
Nạp Lan Thanh Lạc phốc phốc cười, cười đến run rẩy,
- Đùa muội thôi!
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười:
- Tỷ tỷ, đừng đùa như thế.
478: Thiên Nô Chi Vương
- Dưỡng nhan nhuận da, còn có thể đẩy mạnh phát d*c, đảm bảo sau ba đến năm năm, mê tiểu tử Khương Phàm kia mất hồn mất vía.
- Ta...!Ta không cần cái này.
Dạ An Nhiên lại xấu hổ.
- Yên tâm dùng, không có tác dụng phụ.
- Ta có lòng tin.
Dạ An Nhiên còn giữ Thanh Xuân Quả trong truyền thuyết, chờ sau khi đến mười tám tuổi sẽ bắt đầu dùng, không chỉ có thể giữ thanh xuân, toàn thân còn phát ra mị lực, còn có thể có được mùi thơm khác biệt.
- Thật có lòng tin?
Nạp Lan Thanh Lạc giống như cười mà lại không phải cười nhìn Dạ An Nhiên.
- Ta...!Có.
Chỉ là hắn...!
Dạ An Nhiên nhớ tới Khương Phàm liền có chút hơi buồn bực, tên kia giống như đối với nữ tử hoàn toàn không có hứng thú, có đôi khi nàng đều hoài nghi Khương Phàm có xem nàng như thành nữ hài hay không.
- Ngươi không cần lo lắng hắn, không có nam tử nào không háo sắc, bây giờ càng nghiêm chỉnh, tương lai nếm được hương vị liền càng không đứng đắn.
Ngươi tìm cơ hội cho hắn nếm thử, đảm bảo hắn sau này khi nhìn thấy ánh mắt ngươi cũng đều sẽ phát sáng.
Trong phòng không có người khác, Nạp Lan Thanh Lạc nói tới không hề có cố kỵ gì.
…
Khương Phàm mang theo đội viên Huyết Ngục trèo đèo lội suối, thuận lợi tiến vào Tây Cương.
- Chính là chỗ đó.
Thương Minh và mọi người bồi ở bên cạnh Khương Phàm, đứng ở chỗ rừng sâu, nhìn phương hướng thành Bát Bảo.
Một trong những cổ thành đã từng phồn hoa nhất Tây Cương, bây giờ lại biến thành phế tích vài trăm dặm, sâu trong thành khu, hố sâu năm mươi, sáu mươi dặm nhìn thấy mà giật mình, khiến cho lòng người sinh e ngại.
- Là hắn.
Khương Phàm nhìn qua hố to ở phương xa, ánh mắt hơi rung nhẹ, rốt cuộc cũng xác định được thân phận toà núi đá kia.
- Là ai?
Bọn người Thương Minh kỳ quái nhìn Khương Phàm.
- Các ngươi chờ ta ở đây một lát, ta sẽ trở lại nhanh thôi.
Khương Phàm đắp kín áo choàng, đi về phía phế tích.
Ngoài phế không có người nào, hắn tiếp tục đi thẳng đến hố sâu mới lần lượt nhìn thấy bóng người, đều du tẩu bốn chỗ trong đêm tối.
Núi đá chìm ở sâu trong hố to, cách mặt đất hơn ngàn mét, nhìn rất bình tĩnh cũng rất bình thường nhưng lại lại tràn ngập khí thế hùng hậu làm cho người khác thật hồi hộp, như là có thể đè sập hết thảy.
Số lượng lớn cường giả Tây Cương đang xếp bằng ở xung quanh, thử nghiệm bố trí pháp trận, đem nó dời đi, hoặc có thể là khống chế nó lại.
- Thần Hoàng...!
Sâu trong núi đá, chiến binh yên lặng thức tỉnh, một ý thức yếu ớt truyền vào trong biên giới hố sâu.
Khương Phàm cách ngoài địa tầng, ngắm nhìn núi đá, linh hồn dao động, truyền ra một câu nhẹ nhàng.
- Nô tài, Thương Vương….
Qua ngàn năm...!lại gặp được ngài.
Thần Hoàng...!Ngài còn nhớ rõ nô tài hay không?
m thanh yếu ớt trầm thấp trong núi đá, nhưng lại mang theo từng tia rung động.
- Vạn Thế thần triều, Thiên Nô Chi Vương, kiếp trước thần là người hầu trung thành nhất của ngài.
Trong ý thức Khương Phàm rõ ràng hiện ra ký ức liên quan tới chiến binh trong núi đá kia.
Thương Vương, kiếp trước là một trong ngũ đại Chiến Nô, Thiên Nô Chi Vương, trung dũng vô song.
Là nô, nhưng lại là nô của Thần Hoàng.
Thần triều khai quốc, luận công phong thưởng.
Lấy thân phận Chiến Nô, liệt vị vương hầu, định danh Thương Vương.
- Nô tài đã chết, hồn trở về Hồng Hoang Phủ.
Hồng Hoang Phủ là do Thiên Hậu tặng cho, bây giờ chuyển giao cho Thần Hoàng.
Nguyện cùng Hồng Hoang Phủ có thể hộ Thần Hoàng bình an.
Trong núi đá truyền ra hồn ngữ thăm thẳm của chiến binh.
- Hồng Hoang Phủ, là Thần Binh mà Thiên Hậu dẫn niệm Hoang Cổ đoạt được ở Luân Hồi đại đạo.
Chiến trường Bách Tộc, trước sau chém giết ba vị Nhân Hoàng, ngâm hoàng huyết (máu của Hoàng).
Bây giờ thần chỉ là Linh Nguyên cảnh nho nhỏ, cầm không nổi, hàng không nổi.
- Hay là ngươi ở lại bên trong đi.
Trong ý thức Khương Phàm có quan hệ với ký ức về Hồng Hoang Phủ, đó là siêu cấp vũ khí chinh chiến Bách Tộc chiến trường, cũng là Thần Binh mà Thương Vương hóa thân thành cự nhân ngàn trượng huy động
Lấy lực lượng linh hồn hắn bây giờ xem như thật nhận chủ thì cũng khó có thể phát huy một phần vạn lực lượng.
- Nô tài cưỡng ép thôi động Hồng Hoang Phủ vượt qua bảy triệu dặm Thiên Hải, đã hao hết hồn khí.
Hồng Hoang Phủ chính là chiến binh thần triều, nô tài đã là hồn thể, không có tư cách phụng dưỡng.
m thanh trầm thấp lại nặng nề, nhưng từng chữ câu lộ ra kính sợ đối với Thần Hoàng, thần triều, thậm chí là đoạn lịch sử đã từng có kia.
- Ngươi còn có thể thôi động bao nhiêu lực lượng?
Khương Phàm cảm nhận được núi đá kính sợ, lại sinh ra từng tia từng tia hào hùng, đủ loại thâm tình, như đang tái nhập thần triều, tái hiện Bách Tộc chiến trường.
Những chuyện trong trí nhớ đã trở nên rõ ràng, cũng biến thành mãnh liệt.
Linh hồn xúc động.
- Nô tài được ba mươi sáu tướng thần triều nhờ vả, đến đây trả lại Hồng Hoang Phủ, chỉ nguyện có thể gặp lại Thần Hoàng một lần, chưa từng nghĩ sẽ lại sống ở thế gian, hồn khí còn không thừa mấy phần.
Nếu như Thần Hoàng có cần, nô tài sẽ thiêu đốt hồn khí, có thể thôi động một phần trăm lực lượng của Hồng Hoang Phủ.
Khương Phàm chỉ phía xa Tây Nam.
- Rời khỏi nơi này, đi về hai ngàn dặm hướng tây nam, thay ta trấn thủ nơi đó.
Nếu có cường địch uy hiếp, có thể dùng một số lực lượng làm bọn hắn kinh sợ mà lui.
- Nô tài, lĩnh mệnh! Hồn phách không trọn vẹn, được Thần Hoàng không bỏ, thần nhất định sẽ dùng hết khả năng.
m thanh trong núi đá đã rõ ràng cao vút hơn rất nhiều, khổ sở đợi chờ ngàn năm, có thể gặp lại Thần Hoàng, đã đội ơn ông trời rất nhiều, nếu như có thể lại đi bảo vệ, đã không hối hận.
- Ta không muốn ngươi hao hết hồn khí.
Ta còn muốn mang ngươi quay về chiến trường Bách Tộc, mang ngươi chứng kiến thần triều đỉnh lập Thương Huyền! Một đời trước, chúng ta là thần triều.
Một thế này, chúng ta...! Là Đế tộc!
Khương Phàm nói xong, hất lên áo choàng rời khỏi hố sâu.
Không lâu sau đó, núi đá chấn động, khí lãng ngập trời như Ác Long lao ra khỏi biển, đại địa băng liệt xông lên trời.
Mọi người đang khí thế ngất trời vội vàng bố trí ở phía dưới đều vô cùng sửng sốt.
- Sao lại chạy rồi?
- Đây là có chuyện gì?
- Chúng ta đều đã bố trí hơn một tháng!
Mọi người sốt ruột lại tức giận, nhao nhao rời khỏi hố sâu, đuổi theo núi đá đã rời khỏi.
Bọn người Thương Minh nhìn Khương Phàm đang trở về, lại nhìn núi đá biến mất tại cuối màn đêm, biểu hiện đều trở nên quái dị.
- Chúng ta cần phải đi.
Khương Phàm ngẩn đầu lên, xông vào bóng đêm của rừng rậm..
Đan Đại Chí Tôn