Đan Đại Chí Tôn
Chương 387: 387: Đại Diễn Khế Ước Giả
Tê!
Đao Hoàng kêu rít, nhiều lần lui lại trốn đến sau lưng Khương Phàm.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn nó, tiểu gia hỏa này từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn đều rất dũng cảm, rất kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó sợ sệt như thế.
Một tiếng gáy rõ to vang vọng giữa trời, con cự điểu màu vàng kia xoay một lát lại chợt lao xuống phía bọn hắn nơi này.
Khương Phàm rốt cuộc cũng thấy rõ ràng bộ dáng con cự điểu này, nó giống như hoàng kim đổ bê tông, phát ra ánh sáng chói mắt, khí tức vô cùng kh ủng bố, có một loại khí khái duy ngã độc tôn, bễ nghễ tứ phương.
Khương Phàm cũng đều cảm nhận được áp lực.
- Bằng Điểu? Kim Sí Đại Bằng?
Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, Thiên Khải bí cảnh tại sao lại có thể có được huyết mạch Thánh Thú cỡ này chứ?
Trách không được Đao Hoàng lại e ngại, đây là áp chế từ huyết mạch.
Kim Sí Đại Bằng là thiên địch của mãng xà thậm chí là Giao Long.
- Lại có khí tức của rồng!
Kim Sí Đại Bằng miệng nói tiếng người, non nớt, nhưng lại có uy thế mãnh liệt, con mắt giống như một vòng xoáy màu vàng, có thể thôn phệ linh hồn của con người.
Đao Hoàng rít lên, tránh sau lưng Khương Phàm run lẩy bẩy.
- Thánh huyết?
Trên lưng Kim Sí Đại Bằng còn có một thiếu niên đang đứng đấy, nhìn u cốc trước mặt.
Hắn chỉ mặc y phục màu đen đơn giản, nhưng cũng không che giấu được khí thế anh tư hơn người, ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy không tự chủ mang đến cho người ta một cảm giác áp bách.
Khương Phàm nhẹ nhàng an ủi Đao Hoàng, cảnh giác nam tử có thể khống chế Kim Bằng này, cũng cảnh giác Lôi Ưng bay ở không trung xoay quanh, trên lưng những con Lôi Ưng kia hình như cũng đều có người đứng đấy.
- Bên trong là thánh huyết?
Lúc này nam tử mới nhìn về hướng Khương Phàm.
- Ngươi là đệ tử thánh địa? Lại chuẩn bị cứng rắn đoạt lấy.
Khương Phàm cảm nhận được áp bách, nhưng cũng không có lui bước.
Dạ An Nhiên vừa mới bắt đầu dung hợp, đây chính là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không cho phép quấy rầy.
Tê!
Đao Hoàng đột nhiên phát ra tiếng rít, nó vậy mà lại quật cường đ è xuống loại huyết mạch uy hiếp kia, đón nhận ánh mắt Kim Sí Đại Bằng.
Kim Sí Đại Bằng có chút ngoài ý muốn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đao Hoàng.
- Nếu như ngươi nguyện ý dâng ra, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Nếu như ngươi không nguyện ý, ta cũng sẽ không cưỡng cầu.
Ngữ khí nam tử rất lãnh đạm, không phải không cần, mà khinh thường trắng trợn cướp đoạt.
Huống chi, thánh huyết đã bắt đầu bị hấp thu, đạt được cũng vô dụng.
- Thánh huyết không dễ có, chúng ta không muốn tặng người.
Khương Phàm không hề buông lỏng cảnh giác, những đệ tử thánh địa này từng kẻ đều cao ngạo cường thế, không biết xấu hổ làm cho người khác giận sôi.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ đi ngang qua.
Muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.
- Nói!
- Nghe nói vùng địa vực này, từng rơi xuống Thanh Bằng?
- Là vài ngày trước.
- Là bị ai đạt được rồi?
- Lúc đó có Vô Hồi thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, và Ly Hỏa thánh địa, thi thể Thanh Bằng hẳn là ở trong tay bọn họ.
- Thanh Bằng trong thi thể có thú nguyên?
- Hình như là có, nhưng bị Ngũ Thải Độc Điệp cướp đi.
Nam tử không tiếp tục hỏi, khống chế Kim Sí Đại Bằng rời khỏi, tuy nhiên nam tử bỗng nhiên lại ngăn Kim Bằng lại, ở giữa không trung quan sát Khương Phàm:
- Ngươi là Thánh linh văn?
- Đúng.
- Ngươi thuộc về thánh địa?
- Thánh linh văn hình như không phải chỉ có ở thánh địa.
- Hình như ngươi có chút thành kiến đối với thánh địa?
- Ta không có thành kiến đối với thánh địa, ta rất có ý kiến đối với những kẻ đầu óc ngu si, ngu xuẩn không coi ai ra gì.
- Ha ha...!Xem ra ngươi đã chịu phải ủy khuất.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của nam tử lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Thánh địa thiên hạ bảo vệ dân chúng thiên hạ, được người trong thiên hạ kính sợ.
Nhưng có một số thiên tài thánh địa thuở nhỏ đã được tôn sùng, kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, cũng xác thực rất đáng giận.
Khương Phàm nhìn nam tử trên lưng Kim Sí Đại Bằng, thoáng buông lỏng cảnh giác, rốt cuộc cũng đụng phải một đệ tử thánh địa coi như là người bình thường.
- Nếu có ai mạo phạm ngươi thì nhớ tới ân tình bảo vệ của thánh địa, không cần so đo quá nhiều.
Đương nhiên, nếu như xác thực quá phận, lạm sát tàn sát, ngươi nếu có thể giết, giết là được.
Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải gánh chịu nổi hậu quả.
Nam tử ra hiệu Kim Sí Đại Bằng rời khỏi:
- Ta tên Tô Triệt, đến từ Đại Diễn thánh địa!
- Có áp lực sao? Mạnh hơn ta đó.
Khương Phàm nắm Đao Hoàng ở bên, thở phào một hơi.
Không chỉ có Kim Sí Đại Bằng gây áp lực cho Đao Hoàng, mà cái tên Tô Triệt này cũng cho hắn một loại áp lực không nói được.
Thiên tài Thánh địa tốn hao bồi dưỡng mấy năm, xác thực quả thực có rất nhiều ưu thế nếu so với người vừa mới tu luyện một hai năm như hắn.
Điểm này, hắn thừa nhận, nhưng, hắn lại có rất nhiều tiềm lực, thứ hắn cần chỉ là thời gian.
Trong u cốc!
Dạ An Nhiên đã nhận ra phía ngoài có vấn đề nhưng nàng tin tưởng Khương Phàm có thể thay nàng ứng phó các chuyện ngoài ý muốn, tiếp tục luyện hóa hấp thu lực lượng thánh huyết.
Khí tức sinh mệnh khuấy động toàn thân, kéo dài đánh thẳng vào máu thịt, xương cốt nàng.
Toàn thân nàng nóng hổi cứ như hóa thân thành luyện lô.
Nhưng cũng không phải là đau đớn, mà thư sướng không cách nào nói rõ.
Huyết nhục đang thăng hoa.
Mỗi một tế bào đều đang phát sáng, đang thay đổi mạnh.
Bên trong thánh huyết ẩn chứa lực lượng đặc biệt, cũng mang theo chỉ dẫn của thánh văn, rơi xuống khí hải, thấm vào lấy Thiên Thư linh nguyên.
Dạ An Nhiên rõ ràng cảm nhận được cảnh giới mình đang đột phá.
Đây đáng để vui mừng, nhưng nàng càng xem trọng hơn là thân thể cũng đang có thay đổi.
Không chỉ là tăng cường lấy thể chất, càng là khai phá tiềm lực.
Giọt thánh huyết này, nhất định sẽ cho tương lai nàng khả năng vô hạn.
Lúc Dạ An Nhiên đi ra u cốc, hai mắt Khương Phàm liền tỏa sáng, ánh mắt, khí chất, rõ ràng không giống với lúc trước.
Da thịt vốn đã trắng trẻo, bây giờ lại hiện ra huỳnh quang.
Nàng tựa như Tinh Linh từ trong rừng rậm đi ra, mỹ lệ đến rung động lòng người, lại có khí tức kỳ ảo linh hoạt, tự nhiên kỳ diệu..
Đan Đại Chí Tôn