Đan Đại Chí Tôn
Chương 344-346
13@-
344: Đánh Chó Còn Phải Nhìn Chủ 1
- Đồ hỗn trướng, ngươi chán sống sao?
Ba tên thị vệ giận dữ mắng mỏ Khương Phàm, hỗn đản này từ đâu xuất hiện vậy?
- Nàng nói để cho ngươi ngồi vững vàng, cũng không có nói là dùng cách gì? Nàng phất phất tay, chỉ là ra lệnh thôi.
Năm ngón tay Khương Phàm chậm rãi phát lực, giống như kìm sắt giữ chặt xương vai Lục Thanh Tuyệt.
Dạ An Nhiên đi tới bên cạnh Khương Phàm.
- Ngươi ngồi đã vững, có thể biến đi được rồi, ngọc phù ta cũng không cần.
Lục Thanh Tuyệt cau chặt lông mày.
- Các ngươi đi cùng nhau?
- Ta buông tay ra, ngươi biến đi hay là lại ngồi một lát?
Khương Phàm gắt gao đè ép Lục Thanh Tuyệt, không chỉ có ép tới xương cốt toàn thân hắn đều đau đớn, mà ngay cả ghế gỗ phía dưới cũng đều phát ra tiếng răng rắc giòn vang.
Không khí náo nhiệt trong đại sảnh dần dần an tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn đến nơi này.
Xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi cũng không có chú ý đến.
- Các ngươi hợp tác với nhau lừa ta?
Lục Thanh Tuyệt tức giận, muốn tránh thoát nhưng toàn thân vẫn bị khống chế lại.
- Là do ngươi quá ngu.
Vừa rồi bằng hữu của ta cũng đã hỏi ba lần, ngươi thua được hay không, ngươi cũng đều nói là thua được.
Ta buông tay ra, tự ngươi biến đi hay thế nào?
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Lục Thanh Tuyệt, lực lượng trên tay càng lúc càng lớn, quyền sáo bắt đầu từ trong xương cốt máu thịt lan tràn ra, tùy thời chuẩn bị biến thành móng vuốt.
- Ha ha...!Ha ha...!Ha ha ha...!
Lục Thanh Tuyệt lớn tiếng cười to, thể hiện bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Thả ta ra, ngay lập tức!
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, là không chịu thua được? Danh dự và chữ tín của Lục gia đâu, tiểu vương bát (Con rùa nhỏ)!
- Ta nói một lần cuối, thả ta ra!
- Không thả thì sao?
- Ta sẽ ở ngay trước mặt toàn thành, để cho các ngươi...!Chịu không nổi!
Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, miệng đầy sát khí.
- Các ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang giữ ai trong tay.
Nếu còn muốn sống rời khỏi cái thành Thiên Khải này, thì bỏ tay ra ngay.
Muốn chết hay muốn sống, tự chọn đi.
Bọn thị vệ chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ, bộ dáng điên cuồng kia hận không thể lập tức nhào tới.
Vẻ mặt Khương Phàm quái lạ mà nhìn bọn hắn.
- Ta không hiểu những kẻ con nhà giàu các ngươi đây.
Rõ ràng là bản thân mình mạo phạm người khác, không chơi nổi, còn không thua nổi.
Ai cho các ngươi cảm thấy bản thân mình vượt trội hơn người khác, nhìn thấy thứ mình thích liền muốn có được.
Nếu không có được thì thẹn quá hoá giận, còn muốn giết người? Có phải các ngươi đều coi người trong thiên hạ đều phải cung kính với các ngươi, dỗ dành các ngươi hay không?
Khương Phàm thấy nhíu chặt mày lên, vốn cho rằng Ngang ngược càn rỡ là đặc tính những tên tử đệ tân vương Thương Châu kia, không nghĩ tới công tử tại thành Hoang Mãng nguyên to lớn này lại càng như vậy.
Chẳng lẽ, bọn hắn đều đưa mình lên làm vua hết cả rồi?
- Ta đương nhiên có cảm thấy mình vượt trội hơn.
Sự vượt trội của ta đều đến từ thành Bát Hoang tôn quý này.
Sự vượt trội của ta là đến từ năm trăm năm cường thịnh mà Lục gia lắng đọng được.
Thứ ta xem trọng nhất định phải thuộc về ta.
Bởi vì, ta là người của Lục gia.
Lục Thanh Tuyệt dứt bỏ tất cả các lớp ngụy trang, gương mặt hắn trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Lục gia đời đời kiếp kiếp đánh liều năm trăm năm, chính là cho tử tôn ngươi đây sau năm trăm năm ở bên đường có được lực lượng che mặt, che mạng cho ngươi?
- Ngươi rất ưu tú nhỉ.
Khương Phàm nhìn chằm chằm hắn một hồi sau đó cười nhạt một tiếng, năm ngón tay đột nhiên biến thành móng vuốt, xuyên thấu da thịt, bắt lấy xương quai xanh, lại bỗng nhiên nhấc Lục Thanh Tuyệt lên phá tan cửa sổ rơi tới trên đường.
- Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?
Ba tên thị vệ Lục gia lập tức vọt tới trên đường, giận dữ mắng mỏ Khương Phàm.
- Ta muốn nhìn thấy, hắn làm sao để cho ta chịu không nổi.
Tay phải Khương Phàm bóp lấy xương cốt Lục Thanh Tuyệt, tay trái triệu ra tàn đao, chống ngay tại cổ của hắn:
- Vị Lục công tử này, xin bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Thanh Tuyệt đau đớn lại tức giận, đã biết rõ thân phận mình lại còn dám phách lối như vậy.
- Ta à? Y sư!
- Y sư?
- Chữa bệnh.
- Chữa bệnh gì?
- Chuyên trị các loại không phục.
Lục Thanh Tuyệt tức giận:
- Ngươi chơi lớn rồi! Ngươi không chỉ muốn chết tại thành Thiên Khải này, mà sẽ còn liên luỵ tông môn gia tộc sau lưng ngươi!
- Chậc chậc, ta rất sợ hãi đó.
Khương Phàm từ từ nâng đao gãy, bức bách Lục Thanh Tuyệt giương cao đầu lên.
- Lục gia, thực ngưu bức.
- Ngươi tới khi nào vậy?
Dạ An Nhiên cũng cùng đi ra, trong lòng vừa vui lại vừa bất đắc dĩ, gia hỏa này quả nhiên cố ý tránh nàng.
- Vừa tới.
Khương Phàm ghé đến bên tai Lục Thanh Tuyệt, nhắc nhở hắn:
- Chúng ta đều không phải người không nói đạo lý.
Sai tại ngươi, ngươi nói xin lỗi, cam đoan tuân thủ ước định, ta có thể thả ngươi rời khỏi.
Việc hôm nay dừng ở đây.
- Sợ sao? Ha ha, muộn rồi! Nơi này là thành Thiên Khải, nơi này thuộc về Hoang Mãng nguyên.
Tại Hoang Mãng nguyên này không ai dám trêu chọc Lục gia.
Ai gây, kẻ đấy chết, đây là tôn nghiêm của Lục gia.
Lục Thanh tuyệt đối không những không cảm kích, ngược lại càng nhận định hỗn đản này là miệng cọp gan thỏ, hắn vụng trộm đưa một ánh mắt về ba tên thị vệ phía trước.
Một nữ thị vệ lập tức hiểu được liền nhắc nhở người hai bên:
- Nhanh đi thông báo trưởng bối gia tộc.
- Ngươi nhìn kỹ, đừng để bọn hắn tổn thương công tử.
Hai tên thị vệ bước nhanh rời khỏi.
Lục gia bọn hắn trong thành Thiên Khải này có dinh thự riêng, quanh năm có trưởng giả đóng giữ.
Một là bảo vệ con em Lục gia ra vào.
Như Lục Thanh Tuyệt nói, ai khi dễ người Lục gia, Lục gia tuyệt đối sẽ phản kích.
Chỉ có thế này thì khi có bất kỳ người nào đụng phải con em Lục gia mới sẽ không thể gây tổn thương cho bọn họ được.
Hai là dùng hết các biện pháp thu mua ngọc phù, cam đoan mỗi lần đều có thể đưa vào ba đến năm con em Lục gia..
345: Đánh Chó Còn Phải Nhìn Chủ 2
Thiên Khải bí cảnh là bảo địa toàn bộ Hoang Mãng nguyên, ai có thể tiếp tục đi đến thì không ngừng đạt được cơ duyên, có thể đảm bảo hưng thịnh lâu dài.
- Hai người các ngươi nên nghĩ thông suốt, bây giờ thả công tử nhà ta ra thì còn có con đường sống. Nếu không... Các ngươi đừng mơ tưởng có thể sống mà đi ra khỏi thành Thiên Khải này.
Nữ thị vệ chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Lục công tử, nhanh bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi đi, để cho ta xem, chúng ta làm sao chịu không nổi. Nhanh đi chứ, thế nào, nơi này quá nhỏ sao? Người thấy không đủ? Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác.
Khương Phàm không nhìn bọn hắn rời khỏi mà khống chế Lục Thanh Tuyệt đi lên phía trước.
Lục Thanh Tuyệt chịu đựng khuất nhục và đau đớn từ từ đi lên phía trước.
Cả con phố dài rất nhanh đã náo nhiệt lên, rất nhiều người từ các nơi vọt tới, tràn đầy phấn khởi nhìn một màn hiếm thấy này, chỉ vào bọn hắn nghị luận ầm ĩ.
- Kết thúc như thế nào?
Dạ An Nhiên trước đó chậm chạp không chịu ra tay chính là sợ khó mà kết thúc, không nghĩ tới Khương Phàm lại còn làm ác hơn.
- Ngày mai Thiên Khải bí cảnh sẽ mở ra. Đi vào nơi đó, tùy tiện náo. Ai thì chúng ta cũng không sợ!
Trong trí nhớ Khương Phàm, lúc trước, điều kiện đi vào Thiên Khải bí cảnh phải là Linh Hồn cảnh trở xuống tới Linh Nguyên.
Ngàn năm thay đổi, bây giờ lại ép đến Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.
Nói cách khác, người ở đó đều là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên đến ngũ trọng thiên.
Tam trọng thiên hắn đây mặc dù có chút áp lực nhưng người khác muốn giết hắn cũng khó.
Mà cứ như vậy, Hoa Vị Yêu đuổi sát tới cũng sẽ không đi đến, hắn chỉ cần bắt được Hoa Vị Ương. Cho nên, không để ý sẽ có nhiều hơn một đối thủ mới.
- Sau đó thì sao? Nơi này chính là Hoang Mãng nguyên đó.
Dạ An Nhiên vẫn còn có chút lo lắng.
- Ai nói chúng ta phải từ nơi này rời khỏi?
- Chẳng may tra được thân phận chúng ta, uy hiếp tông môn thì sao?
- Từ khi nào thì cô đã lo lắng nhiều như vậy rồi? Cường long không ép được địa đầu xà, thành Bát Hoang dám đến chỗ chúng ta khiêu khích, sẽ để cho bọn hắn có đi mà không thể về!
Dạ An Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ngươi biết ta thích ngươi ở điểm nào không?
- Cô thích ta?
Dạ An Nhiên vừa mới tươi cười lại chợt cứng đờ.
- Ngươi nghe lầm, là nể phục.
- Tông môn??
Lục Thanh Tuyệt cố gắng nghe hai người sau lưng thì thầm, kết quả là nghe rõ ràng là một tông môn.
- Đi mau đi, đừng lề mề!
Khương Phàm nắm lấy bờ vai của hắn đẩy về phía trước.
Lục Thanh Tuyệt bất chợt bị đẩy nên lảo đảo một cái, yết hầu bị ép đến trên lưỡi đao, lập tức rạch ra một vết thương.
- A!! Ngươi chậm một chút!
Lục Thanh Tuyệt rét run toàn thân, suýt chút nữa thì bị cắt cổ.
- Ta nói đi, ngươi cứ đi. Nếu không, ta không biết thanh đao này sẽ ở ngươi trên cổ vẽ mấy ra mấy lỗ hổng hay vẽ được bao sâu đâu. Đi, chân trái, chân phải... Chân trái... Chân phải...
Khương Phàm bóp lấy Lục Thanh Tuyệt, hôm nay phải cùng hắn tiêu hao.
Lục Thanh Tuyệt nhịn xuống khuất nhục, phối hợp với Khương Phàm từng bước một đi về phía trước.
Thành Thiên Khải náo nhiệt.
Người người đứng ở đầu đường nhìn một thiếu niên xa lạ khống chế Lục gia Nhị công tử ở trên đường cái 'Học' đi đường.
- Phục không??
- Không phục!! Bản công tử không phục!
- Vậy thì lại bước... Chân phải.
- Phải... A... Ngươi lại cắt đến cổ ta rồi. Phải là chân trái, ngu xuẩn.
- Ta nói bước chân nào thì chính là chân đó. Xem ra chúng ta vẫn không có ăn ý, tiếp tục, chân phải.
- Hỗn đản, ta sẽ không tha cho ngươi.
- Đừng nói chuyện, lại bước chân phải. Chú ý, đừng để ngươi...
Khương Phàm khống chế Lục Thanh Tuyệt đi trên đường cái náo nhiệt.
Lục Thanh Tuyệt cứ việc cố gắng phối hợp nhưng vẫn bị cắt cổ máu me đầm đìa, máu chảy nhuộm đỏ cả vạt áo trước người.
Đau nhói, khuất nhục để vị công tử ca sống an nhàn sung sướng này tức giận đến nổi muốn bốc cháy.
- Thật là ngưu bức, đây là ai?
- Ha ha, đặc sắc, cũng dám ở thành Thiên Khải này trêu chọc người của Lục gia.
- Có ai quen biết hắn không?
- Là thánh địa nhà ai vậy?
Đám người rất ngạc nhiên nhìn xem người nào dám mạo phạm Lục gia.
- Lục công tử, bước nhanh chân đi. Tới tới tới, biểu hiện cho mấy ca xem đi, ha ha.
- Đừng chỉ đi thôi, xoay người đi, thế này... thế này... Cùng ca ca học.
- Được rồi, theo khẩu hiệu của ta, trái phải trái, trái phải trái, trái trái phải phải, trái phải trái.
Nhiều công tử đến từ Hoang Mãng nguyên đi đến trên đường vòng quanh Lục Thanh Tuyệt nhảy nhảy tới nhảy lui k1ch thích.
- Cút ngay!
Lục Thanh Tuyệt tức giận đến mức cả người đều run run, nhưng vừa muốn nổi giận thì trên cổ lại bị cắt ra một vết máu.
- Huynh đệ là người nơi nào vây, rất lạ mắt.
Một thiếu niên soái ca đi đến không ngừng đong đưa quạt xếp ở phía trước Khương Phàm.
- Xích Cước y sư, ngao du tứ phương, chuyên trị không phục.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Ngươi chỉ không chữa bệnh được, ngươi cần phải trị mạng sao.
Thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tóc dài như thác nước, làn da trắng như tuyết, dáng người lại thon dài. Nếu như không phải có hầu kết thì rất dễ để cho người ta hiểu lầm là nữ hài tử xinh đẹp giả nam trang.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Mạng, trị không được.
- Có thể trị. Ngươi gi3t chết hắn, ta thỏa mãn ngươi một điều kiện.
Thiếu niên xinh đẹp để rất nhiều nữ tử trẻ tuổi đều phải ghen ghét, chỉ là lời nói ra lại quá hung ác.
- Phượng Bảo Nam, ngươi chán sống sao? Ta là tỷ phu của ngươi đấy!
Lục Thanh Tuyệt hiển nhiên rất quen với thiếu niên này.
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Tỷ tỷ của ta không có đồng ý lời cầu hôn của ngươi. Loại người như ngươi cũng xứng theo đuổi tỷ tỷ ta?
Phượng Bảo Nam mỉm cười nhìn chằm chằm Khương Phàm nói:
- Người của Lục gia lập tức sẽ đến, ta thay ngươi chống đỡ bọn hắn, ngươi gi3t chết hắn, như thế nào?
- Phượng Bảo Nam, ta giết ngươi!
Lục Thanh Tuyệt tức giận đến không kềm được, nhưng lại không dám manh động.
- Chỉ cần động tay chặt đầu hắn, hắc hắc, xong việc! Rất đơn giản, quá dễ dàng.
Phượng Bảo Nam cười xán lạn một tiếng, giống như lạc hà đầy trời, mỹ lệ cả con đường.
Rất nhiều thiếu niên trên đường đều nhìn ngẩn ngơ, sau đó đều dùng sức lắc đầu, phụ mẫu nó, lão tử nghĩ gì thế.
Yêu nghiệt!
Rất nhiều công tử tiểu thư cổ thành hai bên Phố dài Hoang Mãng nguyên đều dở khóc dở cười.
346: Đánh Chó Còn Phải Nhìn Chủ 3
Huyết mạch Phượng gia rất không tệ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, đến thế hệ này lại càng xuất sắc.
Nam hài lại còn xinh đẹp đến mức để cho người ta hận không thể nhào tới, nữ hài càng là... Ai...
- Phượng Bảo Nam, đừng có mà gây phiền toái cho Phượng gia các ngươi!
Nữ thị vệ Lục gia giận dữ mắng mỏ.
Phượng Bảo Nam không thèm để ý, đôi mắt như thu thuỷ, mỉm cười nhìn Khương Phàm.
- Nếu không, không cần giết. Ngươi cắt cổ của hắn cho chảy máu, hôm nay ta có thể bảo đảm cho ngươi.
- Tên hổn đản ngươi! Chờ ta thoát thân, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Lục Thanh Tuyệt hận đến nghiến răng.
- Nếu như ngươi hận hắn thế, ta bắt hắn cho ngươi?
Khương Phàm không nghĩ tới lại đụng phải một người có ý tứ như thế.
Phượng Bảo Nam lắc đầu liên tục.
- Ta sợ máu.
Náo nhiệt trên đường bỗng nhiên an tĩnh lại.
Các công tử ca còn náo nhiệt gào to trước đó đã nhanh chóng tản ra, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
- Huynh đệ, tự cầu phúc đi nhé.
Phượng Bảo Nam nhanh như chớp chạy đi mất.
- Diêm Lâu?
Lục Thanh Tuyệt vui mừng không thôi, người của gia tộc còn chưa tới đến vậy mà đã rước tới đại nhân vật.
- Ngươi không phải người của thánh địa.
Đám người trên phố dài chủ động tản ra hai bên, có hai nam nữ tử hất đấu bồng (nón có khăn che) màu đen lên đi tới.
Cầm đầu là một thiếu niên, cao gầy anh tuấn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt lại là một mảnh đen kịt, không hề có tròng trắng.
- Không phải.
Khương Phàm để ý tới linh văn của nam tử.
Nam tử vô cùng kiêu ngạo với linh văn của mình, hắn không hề cuốn thêm thắt lưng gấm, hoàn toàn lộ ở bên ngoài.
Chỉ là, đó lại là một cái đầu lâu màu xanh, còn hiện ra hỏa văn quỷ dị.
- Diêm Lâu, Ly Hỏa thánh địa.
- Trong ngũ đại thiên kiêu hiện tại của Ly Hỏa thánh địa, đây không phải là một trong hai vị thiên tài Luyện Đan sư kia sao.
- Hắn chính là người mạnh nhất cạnh tranh cùng Mục Sùng Vân. Mục Sùng Vân là mạnh, hắn là tà.
Đám người bàn luận xôn xao, nhưng giọng lại rất thấp, nhìn nam tử đi tới đều có chút kính sợ.
- Hắn làm chuyện gì?
Ánh mắt Diêm Lâu giá lạnh, ngữ khí lãnh đạm.
- Hắn đắc tội với bằng hữu của ta.
- Ta không dạy dỗ hắn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Ngươi muốn thay Lục gia xử lý chuyện này?
Khương Phàm đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Diêm Lâu, không có chút khiếp sợ nào.
- Ngươi biết ta là ai sao?
- Xung quanh đều đang nói, Diêm Lâu?
- Xem ra chỗ ở của ngươi... Rất xa. Xa tới nỗi ngươi đều không có nghe nói qua tên Diêm Lâu ta.
- Có chút xa, ta chạy hơn mười ngày.
- Chủ nhân Hoang Mãng nguyên là Ly Hỏa thánh địa. Phượng gia là con dân của Hoang Mãng nguyên. Ngươi đã hiểu ý của ta chưa?
- Ta tôn trọng địa vị thánh địa, cũng biết thân phận Lục gia bọn hắn, cái này hợp lại với nhau... là không hiểu.
Diêm Lâu thản nhiên một câu:
- Đánh chó, phải xem chủ nhân.
- Diêm Lâu ngươi...
Sắc mặt Lục Thanh Tuyệt lập tức trở nên khó coi.
Lời này thật quá mức.
Nữ thị vệ Lục gia đều nhíu mày, cổ thành Hoang Mãng nguyên đều tôn trọng Ly Hỏa thánh địa, Ly Hỏa thánh địa có thể vì cổ thành Hoang Mãng nguyên mà kiêu ngạo.
Từ xưa đến nay, người của thánh địa còn chưa bao giờ coi bọn họ là thành chó.
Lời này nếu như truyền khắp Hoang Mãng nguyên, không biết sẽ gây nên phong ba bao lớn.
- Ta có thể thả hắn.
Móng vuốt Khương Phàm ở bên trong bả vai Lục Thanh Tuyệt nhẹ nhàng gõ lấy xương cốt.
- Tuy nhiên vị chủ nhân ngươi đây có đến bảo đảm được con chó này không còn cắn người linh tinh nữa hay không?
- Ta lặp lại lần nữa, đánh chó phải xem chủ nhân.
Sắc mặt tái nhợt của Diêm Lâu dần dần hiện ra thanh văn quỷ dị, linh văn đầu lâu cứ như đang sống lại, cũng tập trung vào Khương Phàm.
Đó là Thánh Hỏa?
Khương Phàm bỗng nhiên phát giác được Chu Tước linh nguyên khí hải có chút xao động, linh văn đều nhanh đến ép không được, muốn thức tỉnh toàn diện.
- Cẩn thận.
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm, cũng cảnh giác Diêm Lâu trước mặt.
- Một lần cuối cùng, buông tay ra, rời khỏi thành Thiên Khải.
Hai tay tái nhợt của Diêm Lâu từ trong tay áo phía sau đưa ra ngoài, mười ngón nhấc lên ngọn lửa màu xanh.
Một hơi lạnh âm trầm, tràn ngập phố dài.
Cái lạnh này như có thể trực tiếp thẩm thấu vào trong da thịt, đụng vào xương cốt của và linh hồn của người đó.
- Thánh địa làm việc cũng không tốt đẹp lắm thì phải.
Khương Phàm buông Lục Thanh Tuyệt ra, đi tới phía trước, Lục Thanh Tuyệt còn tưởng rằng mình đã thoát thân, đang muốn né ra nhưng lại cảm giác phần bụng mát lạnh, một thanh trường kiếm từ phía sau lưng đâm xuyên qua hắn.
- Ngươi...
Lục Thanh Tuyệt khó có thể tin quay đầu nhìn lại.
- Còn chưa nói để cho ngươi đi.
Mặt Dạ An Nhiên không thay đổi nắm lấy lợi kiếm, chậm rãi quấy một phát trong bụng hắn.
- Aaa…!!
Lục Thanh Tuyệt đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, đứng cứng người lại ở đó không dám động đậy.
Hai người này rốt cuộc lai lịch gì lại ác như vậy.
- Bây giờ tử đệ tông môn càng ngày càng không có kính sợ thánh địa nữa rồi.
- Báo tên tông môn ra. Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ đích thân đem ngươi đầu trở về.
Đôi mắt đen nhánh của Diêm Lâu nhìn chằm chằm Khương Phàm, một ánh màu sáng xanh quỷ dị dâng lên toàn thân, từ xung quanh hắn hóa thành lít nha lít nhít con quạ xanh, bay múa hỗn loạn, phát ra gáy to chói tai đến chân thực.
Hai bên phố dài, vô số người đau đớn than nhẹ cứ như linh hồn đều bị những con quạ xanh này rút đi.
- Ha ha!
Một tiếng cười to vang vọng trên con phố dài.
Thái Long giống như lôi triều từ trên trời giáng xuống mang theo cuồng phong mãnh liệt.
- Còn chưa có đi vào Thiên Khải bí cảnh vậy mà lại có người dám khiêu khích uy nghiêm thánh địa. Lũ ranh con, cả đám đều chán sống rồi sao!
- Thái Long, đây là chuyện của ta, đi ra.
Diêm Lâu hơi ngưng mi, rất bất mãn cái tên gia hỏa nóng nảy này.
- Ta trừng trị hắn một trận trước, lại ném cho ngươi từ từ luyện.
Thái Long cao đến ba mét, bá khí buông thả, kim giác trên trán hiện ra kim quang chói mắt, bất luận là thân hình hay là khí thế đều mang đến cho người ta áp lực đến ngạt thở.
- Ngươi là... Thái Long? Ngươi mấy tuổi?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, gia hỏa này hình như là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, nhưng nếu là thiên tài thánh địa bồi dưỡng, tuổi hẳn cũng không lớn.
Thế nhưng... Làm sao lại to lớn như thế?
- Ta, mười ba!
Mặt đất dưới chân Thái Long sụp đổ, nhấc lên cương khí mãnh liệt phóng tới phía Khương Phàm.
Nói làm liền làm!
Đan Đại Chí Tôn
344: Đánh Chó Còn Phải Nhìn Chủ 1
- Đồ hỗn trướng, ngươi chán sống sao?
Ba tên thị vệ giận dữ mắng mỏ Khương Phàm, hỗn đản này từ đâu xuất hiện vậy?
- Nàng nói để cho ngươi ngồi vững vàng, cũng không có nói là dùng cách gì? Nàng phất phất tay, chỉ là ra lệnh thôi.
Năm ngón tay Khương Phàm chậm rãi phát lực, giống như kìm sắt giữ chặt xương vai Lục Thanh Tuyệt.
Dạ An Nhiên đi tới bên cạnh Khương Phàm.
- Ngươi ngồi đã vững, có thể biến đi được rồi, ngọc phù ta cũng không cần.
Lục Thanh Tuyệt cau chặt lông mày.
- Các ngươi đi cùng nhau?
- Ta buông tay ra, ngươi biến đi hay là lại ngồi một lát?
Khương Phàm gắt gao đè ép Lục Thanh Tuyệt, không chỉ có ép tới xương cốt toàn thân hắn đều đau đớn, mà ngay cả ghế gỗ phía dưới cũng đều phát ra tiếng răng rắc giòn vang.
Không khí náo nhiệt trong đại sảnh dần dần an tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn đến nơi này.
Xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi cũng không có chú ý đến.
- Các ngươi hợp tác với nhau lừa ta?
Lục Thanh Tuyệt tức giận, muốn tránh thoát nhưng toàn thân vẫn bị khống chế lại.
- Là do ngươi quá ngu.
Vừa rồi bằng hữu của ta cũng đã hỏi ba lần, ngươi thua được hay không, ngươi cũng đều nói là thua được.
Ta buông tay ra, tự ngươi biến đi hay thế nào?
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Lục Thanh Tuyệt, lực lượng trên tay càng lúc càng lớn, quyền sáo bắt đầu từ trong xương cốt máu thịt lan tràn ra, tùy thời chuẩn bị biến thành móng vuốt.
- Ha ha...!Ha ha...!Ha ha ha...!
Lục Thanh Tuyệt lớn tiếng cười to, thể hiện bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Thả ta ra, ngay lập tức!
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, là không chịu thua được? Danh dự và chữ tín của Lục gia đâu, tiểu vương bát (Con rùa nhỏ)!
- Ta nói một lần cuối, thả ta ra!
- Không thả thì sao?
- Ta sẽ ở ngay trước mặt toàn thành, để cho các ngươi...!Chịu không nổi!
Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, miệng đầy sát khí.
- Các ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang giữ ai trong tay.
Nếu còn muốn sống rời khỏi cái thành Thiên Khải này, thì bỏ tay ra ngay.
Muốn chết hay muốn sống, tự chọn đi.
Bọn thị vệ chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ, bộ dáng điên cuồng kia hận không thể lập tức nhào tới.
Vẻ mặt Khương Phàm quái lạ mà nhìn bọn hắn.
- Ta không hiểu những kẻ con nhà giàu các ngươi đây.
Rõ ràng là bản thân mình mạo phạm người khác, không chơi nổi, còn không thua nổi.
Ai cho các ngươi cảm thấy bản thân mình vượt trội hơn người khác, nhìn thấy thứ mình thích liền muốn có được.
Nếu không có được thì thẹn quá hoá giận, còn muốn giết người? Có phải các ngươi đều coi người trong thiên hạ đều phải cung kính với các ngươi, dỗ dành các ngươi hay không?
Khương Phàm thấy nhíu chặt mày lên, vốn cho rằng Ngang ngược càn rỡ là đặc tính những tên tử đệ tân vương Thương Châu kia, không nghĩ tới công tử tại thành Hoang Mãng nguyên to lớn này lại càng như vậy.
Chẳng lẽ, bọn hắn đều đưa mình lên làm vua hết cả rồi?
- Ta đương nhiên có cảm thấy mình vượt trội hơn.
Sự vượt trội của ta đều đến từ thành Bát Hoang tôn quý này.
Sự vượt trội của ta là đến từ năm trăm năm cường thịnh mà Lục gia lắng đọng được.
Thứ ta xem trọng nhất định phải thuộc về ta.
Bởi vì, ta là người của Lục gia.
Lục Thanh Tuyệt dứt bỏ tất cả các lớp ngụy trang, gương mặt hắn trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Lục gia đời đời kiếp kiếp đánh liều năm trăm năm, chính là cho tử tôn ngươi đây sau năm trăm năm ở bên đường có được lực lượng che mặt, che mạng cho ngươi?
- Ngươi rất ưu tú nhỉ.
Khương Phàm nhìn chằm chằm hắn một hồi sau đó cười nhạt một tiếng, năm ngón tay đột nhiên biến thành móng vuốt, xuyên thấu da thịt, bắt lấy xương quai xanh, lại bỗng nhiên nhấc Lục Thanh Tuyệt lên phá tan cửa sổ rơi tới trên đường.
- Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?
Ba tên thị vệ Lục gia lập tức vọt tới trên đường, giận dữ mắng mỏ Khương Phàm.
- Ta muốn nhìn thấy, hắn làm sao để cho ta chịu không nổi.
Tay phải Khương Phàm bóp lấy xương cốt Lục Thanh Tuyệt, tay trái triệu ra tàn đao, chống ngay tại cổ của hắn:
- Vị Lục công tử này, xin bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Thanh Tuyệt đau đớn lại tức giận, đã biết rõ thân phận mình lại còn dám phách lối như vậy.
- Ta à? Y sư!
- Y sư?
- Chữa bệnh.
- Chữa bệnh gì?
- Chuyên trị các loại không phục.
Lục Thanh Tuyệt tức giận:
- Ngươi chơi lớn rồi! Ngươi không chỉ muốn chết tại thành Thiên Khải này, mà sẽ còn liên luỵ tông môn gia tộc sau lưng ngươi!
- Chậc chậc, ta rất sợ hãi đó.
Khương Phàm từ từ nâng đao gãy, bức bách Lục Thanh Tuyệt giương cao đầu lên.
- Lục gia, thực ngưu bức.
- Ngươi tới khi nào vậy?
Dạ An Nhiên cũng cùng đi ra, trong lòng vừa vui lại vừa bất đắc dĩ, gia hỏa này quả nhiên cố ý tránh nàng.
- Vừa tới.
Khương Phàm ghé đến bên tai Lục Thanh Tuyệt, nhắc nhở hắn:
- Chúng ta đều không phải người không nói đạo lý.
Sai tại ngươi, ngươi nói xin lỗi, cam đoan tuân thủ ước định, ta có thể thả ngươi rời khỏi.
Việc hôm nay dừng ở đây.
- Sợ sao? Ha ha, muộn rồi! Nơi này là thành Thiên Khải, nơi này thuộc về Hoang Mãng nguyên.
Tại Hoang Mãng nguyên này không ai dám trêu chọc Lục gia.
Ai gây, kẻ đấy chết, đây là tôn nghiêm của Lục gia.
Lục Thanh tuyệt đối không những không cảm kích, ngược lại càng nhận định hỗn đản này là miệng cọp gan thỏ, hắn vụng trộm đưa một ánh mắt về ba tên thị vệ phía trước.
Một nữ thị vệ lập tức hiểu được liền nhắc nhở người hai bên:
- Nhanh đi thông báo trưởng bối gia tộc.
- Ngươi nhìn kỹ, đừng để bọn hắn tổn thương công tử.
Hai tên thị vệ bước nhanh rời khỏi.
Lục gia bọn hắn trong thành Thiên Khải này có dinh thự riêng, quanh năm có trưởng giả đóng giữ.
Một là bảo vệ con em Lục gia ra vào.
Như Lục Thanh Tuyệt nói, ai khi dễ người Lục gia, Lục gia tuyệt đối sẽ phản kích.
Chỉ có thế này thì khi có bất kỳ người nào đụng phải con em Lục gia mới sẽ không thể gây tổn thương cho bọn họ được.
Hai là dùng hết các biện pháp thu mua ngọc phù, cam đoan mỗi lần đều có thể đưa vào ba đến năm con em Lục gia..
345: Đánh Chó Còn Phải Nhìn Chủ 2
Thiên Khải bí cảnh là bảo địa toàn bộ Hoang Mãng nguyên, ai có thể tiếp tục đi đến thì không ngừng đạt được cơ duyên, có thể đảm bảo hưng thịnh lâu dài.
- Hai người các ngươi nên nghĩ thông suốt, bây giờ thả công tử nhà ta ra thì còn có con đường sống. Nếu không... Các ngươi đừng mơ tưởng có thể sống mà đi ra khỏi thành Thiên Khải này.
Nữ thị vệ chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Lục công tử, nhanh bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi đi, để cho ta xem, chúng ta làm sao chịu không nổi. Nhanh đi chứ, thế nào, nơi này quá nhỏ sao? Người thấy không đủ? Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác.
Khương Phàm không nhìn bọn hắn rời khỏi mà khống chế Lục Thanh Tuyệt đi lên phía trước.
Lục Thanh Tuyệt chịu đựng khuất nhục và đau đớn từ từ đi lên phía trước.
Cả con phố dài rất nhanh đã náo nhiệt lên, rất nhiều người từ các nơi vọt tới, tràn đầy phấn khởi nhìn một màn hiếm thấy này, chỉ vào bọn hắn nghị luận ầm ĩ.
- Kết thúc như thế nào?
Dạ An Nhiên trước đó chậm chạp không chịu ra tay chính là sợ khó mà kết thúc, không nghĩ tới Khương Phàm lại còn làm ác hơn.
- Ngày mai Thiên Khải bí cảnh sẽ mở ra. Đi vào nơi đó, tùy tiện náo. Ai thì chúng ta cũng không sợ!
Trong trí nhớ Khương Phàm, lúc trước, điều kiện đi vào Thiên Khải bí cảnh phải là Linh Hồn cảnh trở xuống tới Linh Nguyên.
Ngàn năm thay đổi, bây giờ lại ép đến Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.
Nói cách khác, người ở đó đều là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên đến ngũ trọng thiên.
Tam trọng thiên hắn đây mặc dù có chút áp lực nhưng người khác muốn giết hắn cũng khó.
Mà cứ như vậy, Hoa Vị Yêu đuổi sát tới cũng sẽ không đi đến, hắn chỉ cần bắt được Hoa Vị Ương. Cho nên, không để ý sẽ có nhiều hơn một đối thủ mới.
- Sau đó thì sao? Nơi này chính là Hoang Mãng nguyên đó.
Dạ An Nhiên vẫn còn có chút lo lắng.
- Ai nói chúng ta phải từ nơi này rời khỏi?
- Chẳng may tra được thân phận chúng ta, uy hiếp tông môn thì sao?
- Từ khi nào thì cô đã lo lắng nhiều như vậy rồi? Cường long không ép được địa đầu xà, thành Bát Hoang dám đến chỗ chúng ta khiêu khích, sẽ để cho bọn hắn có đi mà không thể về!
Dạ An Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ngươi biết ta thích ngươi ở điểm nào không?
- Cô thích ta?
Dạ An Nhiên vừa mới tươi cười lại chợt cứng đờ.
- Ngươi nghe lầm, là nể phục.
- Tông môn??
Lục Thanh Tuyệt cố gắng nghe hai người sau lưng thì thầm, kết quả là nghe rõ ràng là một tông môn.
- Đi mau đi, đừng lề mề!
Khương Phàm nắm lấy bờ vai của hắn đẩy về phía trước.
Lục Thanh Tuyệt bất chợt bị đẩy nên lảo đảo một cái, yết hầu bị ép đến trên lưỡi đao, lập tức rạch ra một vết thương.
- A!! Ngươi chậm một chút!
Lục Thanh Tuyệt rét run toàn thân, suýt chút nữa thì bị cắt cổ.
- Ta nói đi, ngươi cứ đi. Nếu không, ta không biết thanh đao này sẽ ở ngươi trên cổ vẽ mấy ra mấy lỗ hổng hay vẽ được bao sâu đâu. Đi, chân trái, chân phải... Chân trái... Chân phải...
Khương Phàm bóp lấy Lục Thanh Tuyệt, hôm nay phải cùng hắn tiêu hao.
Lục Thanh Tuyệt nhịn xuống khuất nhục, phối hợp với Khương Phàm từng bước một đi về phía trước.
Thành Thiên Khải náo nhiệt.
Người người đứng ở đầu đường nhìn một thiếu niên xa lạ khống chế Lục gia Nhị công tử ở trên đường cái 'Học' đi đường.
- Phục không??
- Không phục!! Bản công tử không phục!
- Vậy thì lại bước... Chân phải.
- Phải... A... Ngươi lại cắt đến cổ ta rồi. Phải là chân trái, ngu xuẩn.
- Ta nói bước chân nào thì chính là chân đó. Xem ra chúng ta vẫn không có ăn ý, tiếp tục, chân phải.
- Hỗn đản, ta sẽ không tha cho ngươi.
- Đừng nói chuyện, lại bước chân phải. Chú ý, đừng để ngươi...
Khương Phàm khống chế Lục Thanh Tuyệt đi trên đường cái náo nhiệt.
Lục Thanh Tuyệt cứ việc cố gắng phối hợp nhưng vẫn bị cắt cổ máu me đầm đìa, máu chảy nhuộm đỏ cả vạt áo trước người.
Đau nhói, khuất nhục để vị công tử ca sống an nhàn sung sướng này tức giận đến nổi muốn bốc cháy.
- Thật là ngưu bức, đây là ai?
- Ha ha, đặc sắc, cũng dám ở thành Thiên Khải này trêu chọc người của Lục gia.
- Có ai quen biết hắn không?
- Là thánh địa nhà ai vậy?
Đám người rất ngạc nhiên nhìn xem người nào dám mạo phạm Lục gia.
- Lục công tử, bước nhanh chân đi. Tới tới tới, biểu hiện cho mấy ca xem đi, ha ha.
- Đừng chỉ đi thôi, xoay người đi, thế này... thế này... Cùng ca ca học.
- Được rồi, theo khẩu hiệu của ta, trái phải trái, trái phải trái, trái trái phải phải, trái phải trái.
Nhiều công tử đến từ Hoang Mãng nguyên đi đến trên đường vòng quanh Lục Thanh Tuyệt nhảy nhảy tới nhảy lui k1ch thích.
- Cút ngay!
Lục Thanh Tuyệt tức giận đến mức cả người đều run run, nhưng vừa muốn nổi giận thì trên cổ lại bị cắt ra một vết máu.
- Huynh đệ là người nơi nào vây, rất lạ mắt.
Một thiếu niên soái ca đi đến không ngừng đong đưa quạt xếp ở phía trước Khương Phàm.
- Xích Cước y sư, ngao du tứ phương, chuyên trị không phục.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Ngươi chỉ không chữa bệnh được, ngươi cần phải trị mạng sao.
Thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tóc dài như thác nước, làn da trắng như tuyết, dáng người lại thon dài. Nếu như không phải có hầu kết thì rất dễ để cho người ta hiểu lầm là nữ hài tử xinh đẹp giả nam trang.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Mạng, trị không được.
- Có thể trị. Ngươi gi3t chết hắn, ta thỏa mãn ngươi một điều kiện.
Thiếu niên xinh đẹp để rất nhiều nữ tử trẻ tuổi đều phải ghen ghét, chỉ là lời nói ra lại quá hung ác.
- Phượng Bảo Nam, ngươi chán sống sao? Ta là tỷ phu của ngươi đấy!
Lục Thanh Tuyệt hiển nhiên rất quen với thiếu niên này.
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Tỷ tỷ của ta không có đồng ý lời cầu hôn của ngươi. Loại người như ngươi cũng xứng theo đuổi tỷ tỷ ta?
Phượng Bảo Nam mỉm cười nhìn chằm chằm Khương Phàm nói:
- Người của Lục gia lập tức sẽ đến, ta thay ngươi chống đỡ bọn hắn, ngươi gi3t chết hắn, như thế nào?
- Phượng Bảo Nam, ta giết ngươi!
Lục Thanh Tuyệt tức giận đến không kềm được, nhưng lại không dám manh động.
- Chỉ cần động tay chặt đầu hắn, hắc hắc, xong việc! Rất đơn giản, quá dễ dàng.
Phượng Bảo Nam cười xán lạn một tiếng, giống như lạc hà đầy trời, mỹ lệ cả con đường.
Rất nhiều thiếu niên trên đường đều nhìn ngẩn ngơ, sau đó đều dùng sức lắc đầu, phụ mẫu nó, lão tử nghĩ gì thế.
Yêu nghiệt!
Rất nhiều công tử tiểu thư cổ thành hai bên Phố dài Hoang Mãng nguyên đều dở khóc dở cười.
346: Đánh Chó Còn Phải Nhìn Chủ 3
Huyết mạch Phượng gia rất không tệ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, đến thế hệ này lại càng xuất sắc.
Nam hài lại còn xinh đẹp đến mức để cho người ta hận không thể nhào tới, nữ hài càng là... Ai...
- Phượng Bảo Nam, đừng có mà gây phiền toái cho Phượng gia các ngươi!
Nữ thị vệ Lục gia giận dữ mắng mỏ.
Phượng Bảo Nam không thèm để ý, đôi mắt như thu thuỷ, mỉm cười nhìn Khương Phàm.
- Nếu không, không cần giết. Ngươi cắt cổ của hắn cho chảy máu, hôm nay ta có thể bảo đảm cho ngươi.
- Tên hổn đản ngươi! Chờ ta thoát thân, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Lục Thanh Tuyệt hận đến nghiến răng.
- Nếu như ngươi hận hắn thế, ta bắt hắn cho ngươi?
Khương Phàm không nghĩ tới lại đụng phải một người có ý tứ như thế.
Phượng Bảo Nam lắc đầu liên tục.
- Ta sợ máu.
Náo nhiệt trên đường bỗng nhiên an tĩnh lại.
Các công tử ca còn náo nhiệt gào to trước đó đã nhanh chóng tản ra, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
- Huynh đệ, tự cầu phúc đi nhé.
Phượng Bảo Nam nhanh như chớp chạy đi mất.
- Diêm Lâu?
Lục Thanh Tuyệt vui mừng không thôi, người của gia tộc còn chưa tới đến vậy mà đã rước tới đại nhân vật.
- Ngươi không phải người của thánh địa.
Đám người trên phố dài chủ động tản ra hai bên, có hai nam nữ tử hất đấu bồng (nón có khăn che) màu đen lên đi tới.
Cầm đầu là một thiếu niên, cao gầy anh tuấn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt lại là một mảnh đen kịt, không hề có tròng trắng.
- Không phải.
Khương Phàm để ý tới linh văn của nam tử.
Nam tử vô cùng kiêu ngạo với linh văn của mình, hắn không hề cuốn thêm thắt lưng gấm, hoàn toàn lộ ở bên ngoài.
Chỉ là, đó lại là một cái đầu lâu màu xanh, còn hiện ra hỏa văn quỷ dị.
- Diêm Lâu, Ly Hỏa thánh địa.
- Trong ngũ đại thiên kiêu hiện tại của Ly Hỏa thánh địa, đây không phải là một trong hai vị thiên tài Luyện Đan sư kia sao.
- Hắn chính là người mạnh nhất cạnh tranh cùng Mục Sùng Vân. Mục Sùng Vân là mạnh, hắn là tà.
Đám người bàn luận xôn xao, nhưng giọng lại rất thấp, nhìn nam tử đi tới đều có chút kính sợ.
- Hắn làm chuyện gì?
Ánh mắt Diêm Lâu giá lạnh, ngữ khí lãnh đạm.
- Hắn đắc tội với bằng hữu của ta.
- Ta không dạy dỗ hắn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Ngươi muốn thay Lục gia xử lý chuyện này?
Khương Phàm đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Diêm Lâu, không có chút khiếp sợ nào.
- Ngươi biết ta là ai sao?
- Xung quanh đều đang nói, Diêm Lâu?
- Xem ra chỗ ở của ngươi... Rất xa. Xa tới nỗi ngươi đều không có nghe nói qua tên Diêm Lâu ta.
- Có chút xa, ta chạy hơn mười ngày.
- Chủ nhân Hoang Mãng nguyên là Ly Hỏa thánh địa. Phượng gia là con dân của Hoang Mãng nguyên. Ngươi đã hiểu ý của ta chưa?
- Ta tôn trọng địa vị thánh địa, cũng biết thân phận Lục gia bọn hắn, cái này hợp lại với nhau... là không hiểu.
Diêm Lâu thản nhiên một câu:
- Đánh chó, phải xem chủ nhân.
- Diêm Lâu ngươi...
Sắc mặt Lục Thanh Tuyệt lập tức trở nên khó coi.
Lời này thật quá mức.
Nữ thị vệ Lục gia đều nhíu mày, cổ thành Hoang Mãng nguyên đều tôn trọng Ly Hỏa thánh địa, Ly Hỏa thánh địa có thể vì cổ thành Hoang Mãng nguyên mà kiêu ngạo.
Từ xưa đến nay, người của thánh địa còn chưa bao giờ coi bọn họ là thành chó.
Lời này nếu như truyền khắp Hoang Mãng nguyên, không biết sẽ gây nên phong ba bao lớn.
- Ta có thể thả hắn.
Móng vuốt Khương Phàm ở bên trong bả vai Lục Thanh Tuyệt nhẹ nhàng gõ lấy xương cốt.
- Tuy nhiên vị chủ nhân ngươi đây có đến bảo đảm được con chó này không còn cắn người linh tinh nữa hay không?
- Ta lặp lại lần nữa, đánh chó phải xem chủ nhân.
Sắc mặt tái nhợt của Diêm Lâu dần dần hiện ra thanh văn quỷ dị, linh văn đầu lâu cứ như đang sống lại, cũng tập trung vào Khương Phàm.
Đó là Thánh Hỏa?
Khương Phàm bỗng nhiên phát giác được Chu Tước linh nguyên khí hải có chút xao động, linh văn đều nhanh đến ép không được, muốn thức tỉnh toàn diện.
- Cẩn thận.
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm, cũng cảnh giác Diêm Lâu trước mặt.
- Một lần cuối cùng, buông tay ra, rời khỏi thành Thiên Khải.
Hai tay tái nhợt của Diêm Lâu từ trong tay áo phía sau đưa ra ngoài, mười ngón nhấc lên ngọn lửa màu xanh.
Một hơi lạnh âm trầm, tràn ngập phố dài.
Cái lạnh này như có thể trực tiếp thẩm thấu vào trong da thịt, đụng vào xương cốt của và linh hồn của người đó.
- Thánh địa làm việc cũng không tốt đẹp lắm thì phải.
Khương Phàm buông Lục Thanh Tuyệt ra, đi tới phía trước, Lục Thanh Tuyệt còn tưởng rằng mình đã thoát thân, đang muốn né ra nhưng lại cảm giác phần bụng mát lạnh, một thanh trường kiếm từ phía sau lưng đâm xuyên qua hắn.
- Ngươi...
Lục Thanh Tuyệt khó có thể tin quay đầu nhìn lại.
- Còn chưa nói để cho ngươi đi.
Mặt Dạ An Nhiên không thay đổi nắm lấy lợi kiếm, chậm rãi quấy một phát trong bụng hắn.
- Aaa…!!
Lục Thanh Tuyệt đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, đứng cứng người lại ở đó không dám động đậy.
Hai người này rốt cuộc lai lịch gì lại ác như vậy.
- Bây giờ tử đệ tông môn càng ngày càng không có kính sợ thánh địa nữa rồi.
- Báo tên tông môn ra. Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ đích thân đem ngươi đầu trở về.
Đôi mắt đen nhánh của Diêm Lâu nhìn chằm chằm Khương Phàm, một ánh màu sáng xanh quỷ dị dâng lên toàn thân, từ xung quanh hắn hóa thành lít nha lít nhít con quạ xanh, bay múa hỗn loạn, phát ra gáy to chói tai đến chân thực.
Hai bên phố dài, vô số người đau đớn than nhẹ cứ như linh hồn đều bị những con quạ xanh này rút đi.
- Ha ha!
Một tiếng cười to vang vọng trên con phố dài.
Thái Long giống như lôi triều từ trên trời giáng xuống mang theo cuồng phong mãnh liệt.
- Còn chưa có đi vào Thiên Khải bí cảnh vậy mà lại có người dám khiêu khích uy nghiêm thánh địa. Lũ ranh con, cả đám đều chán sống rồi sao!
- Thái Long, đây là chuyện của ta, đi ra.
Diêm Lâu hơi ngưng mi, rất bất mãn cái tên gia hỏa nóng nảy này.
- Ta trừng trị hắn một trận trước, lại ném cho ngươi từ từ luyện.
Thái Long cao đến ba mét, bá khí buông thả, kim giác trên trán hiện ra kim quang chói mắt, bất luận là thân hình hay là khí thế đều mang đến cho người ta áp lực đến ngạt thở.
- Ngươi là... Thái Long? Ngươi mấy tuổi?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, gia hỏa này hình như là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, nhưng nếu là thiên tài thánh địa bồi dưỡng, tuổi hẳn cũng không lớn.
Thế nhưng... Làm sao lại to lớn như thế?
- Ta, mười ba!
Mặt đất dưới chân Thái Long sụp đổ, nhấc lên cương khí mãnh liệt phóng tới phía Khương Phàm.
Nói làm liền làm!
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 344-346
10.0/10 từ 20 lượt.