Đan Đại Chí Tôn
Chương 321: 321: Đại Thắng
Lần này không có tản ra mà tạo thành một cái vòng sáng ở sau lưng.
Vòng sáng liên tục không ngừng nuốt lấy Khương Phàm tỏa ra liệt diễm, biến thành một vòng xoáy hỏa diễm rộng ba mét, giống như là ánh mặt trời treo ở sau lưng Khương Phàm.
- Đây lại là võ pháp gì?
Khương Hồng Võ nhìn Dạ Thiên Lan, ngươi dạy hắn nhiều như vậy sao?
Dạ Thiên Lan tranh thủ thời gian nhìn về phía Độc Cô trưởng lão bên cạnh, Thiên Sư tông chúng ta có võ pháp thế này sao?
- Khương Phàm, nhận lấy cái chết đi!!
Trong lúc phóng tới, Lục hoàng tử cũng ngưng tụ ra kiếm dực hoàn toàn mới bay lên trời cao, kiếm khí cuồn cuộn như một cơn lốc nhào về phía Khương Phàm.
Khương Phàm khỏi động hỏa dực, tránh khỏi kiếm khí phóng lên tận trời lao thẳng tới Lục hoàng tử.
Trận chiến đấu kịch liệt lúc này đã triển khai ở trên không!
Hai tay Khương Phàm hóa thành móng vuốt không ngừng dẫn dắt liệt diễm đến trùng kích, giống như là một con mãnh cầm.
Lục hoàng tử cũng cường thế phản kích, kiếm khí sắc bén tấn công Khương Phàm.
- Linh Nguyên cảnh sơ kỳ, vậy mà chúng ta có thể nhìn thấy dạng chiến đấu này, không hổ là thánh văn.
La Phù và hoàng triều đều rung động không thôi.
Tuổi còn nhỏ nhưng đều đánh tới bầu trời rồi sao?
Nhưng...!
- Lục hoàng tử, xuống đi!!
Rất nhiều cường giả hoàng thất đang lo lắng hô to.
Phạm sai lầm!
Kiếm dực xác thực kinh diễm, cũng có thể trong quyết đấu thể hiện ra đầy đủ ưu thế tại đồng cấp
Nhưng, đối mặt với hỏa dực thú văn, kiếm dực của Lục hoàng tử bất luận là linh hoạt hay là uy lực cỡ nào cũng đều kém quá xa.
Chạy đến không trung quyết đấu?
Lục hoàng tử đánh giá mình quá cao rồi!!
Lục hoàng tử cũng ý thức được vấn đề, lập tức muốn trở lại mặt đất.
Tuy nhiên, lòng hắn lại suy nghĩ một việc khác.
Trước một giây lao xuống, muốn mượn cơ hội trong khi đám người hoàng thất kia đang hô to liền gây cho Khương Phàm ảo giác rằng hắn muốn chạy trốn.
Nhưng, một giây sau, hắn bỗng nhiên xoay chuyển khởi động kiếm dực lao thẳng đến phía Khương Phàm, thi triển chiêu thức nhanh nhất của mình.
- Tru Tâm, Kiếm Ngục!
Tử kiếm vừa mới vung lên, ba đạo kiếm liền đâm xuyên không gian, đâm đến đầu, ngực, bụng của Khương Phàm.
Nhưng ngoài ý muốn là Khương Phàm lại phản ứng cực nhanh.
Chân phải phóng liệt diễm, cưỡng ép xoay chuyển thân thể giữa không trung mạo hiểm tránh khỏi lợi kiếm.
Hỏa dực phối hợp liệt diễm nổ tung, sự khống chế của hắn đối với thân thể đã đạt tới cực hạn.
- Ta nói, ngươi bại!
Khương Phàm bay người lên xoay một vòng, xuất hiện ở phía trên Lục hoàng tử.
Cho đến giờ phút này, vòng xoáy liệt diễm không ngừng ngưng tụ ở sau lưng đột nhiên chấn động phát ra tiếng vang.
- Thương Nhật Băng Quyền!!
Khương Phàm nâng cánh tay phải mãnh liệt đánh ra, linh văn, linh nguyên và vòng xoáy cùng cộng minh với nhau như hòa thành một thể.
Trong chớp mắt, phạm vi vòng xoáy tăng vọt đạt đến hơn năm mét, ánh sáng như mặt trời rực rỡ, tám đạo trọng quyền liệt diễm kéo lấy hỏa diễm đánh về phía Lục hoàng tử.
Tốc độ cực nhanh, thế công lại cực kỳ mãnh liệt.
Một chiêu này, cơ hồ như muốt rút mất linh lực một nửa khí hải của Khương Phàm.
Mà dưới sự khống chế của Đại Thừa thánh văn, uy lực của Thương Nhật Băng Quyền đã thật sự đạt đến Thánh cấp võ pháp, còn cao cấp hơn cả Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền.
Lục hoàng tử lập tức khống chế kiếm dực bảo vệ đến phía trước, linh lực thuẫn trải rộng toàn thân, bao phủ cả kiếm dực ngạnh kháng trọng quyền.
Lực tấn công của hắn rất cường đại, lực phòng ngự cũng là vô địch.
Nhưng...!
Quyền đầu tiên đánh vào trên linh lực thuẫn thì hắn biết đã hỏng.
Tám trọng quyền liên tiếp trùng kích, áp lực cực lớn, lực bộc phát cực mạnh, mạnh hơn bản thân tưởng tượng rất nhiều.
Linh lực thuẫn nổ tung, kiếm dực vỡ nát, hỏa thế mãnh liệt nuốt hết Lục hoàng tử.
Khí huyết Lục hoàng tử sôi trào, chật vật nhào về phía mặt đất, ý thức đều có chút hoảng hốt.
Khương Phàm bay lên không xoay người, chân phải giống như một cột sắt đá vào ngực Lục hoàng tử, lại cùng lúc đó, liệt diễm dưới bàn chân nổ tung.
Lục hoàng tử phun một miệng máu, từ trên trời rơi xuống.
- Lục hoàng tử!
Các cường giả Hoàng triều kinh hãi hô to, không thể thua được, ngàn vạn lần không thể thua được.
Bành!!
Lục hoàng tử đâm vào trên mặt đất, xương cốt toàn thân đều truyền đến đau nhức kịch liệt.
Nhưng, kinh nghiệm của hắn rất phong phú, nghị lực cũng rất mạnh, đầu tiên xoay người cố gắng đứng lên, tử kiếm chỉ lên trời, kiếm khí như Ngân Hà treo giữa không trung lao thẳng đến Khương Phàm.
Khương Phàm cũng từ trên trời lao xuống, không có tránh né, hắn ngưng tụ tinh thuẫn ngạnh kháng với kiếm khí.
Ầm ầm!
Kiếm khí quá mãnh liệt, chấn tan cả tinh thuẫn, ngay sau đó hỏa tinh bạo tạc, hình thành liệt diễm kinh khủng hất tung Khương Phàm lên.
- Ha ha!!
Lục hoàng tử cười thật lớn lập tức chuyển hướng lao tới.
Hắn không có chút do dự nào rút kiếm lao thẳng tới Khương Phàm.
Kiếm văn cùng Kiếm Thai cộng minh.
Kiếm khí lăng liệt cuồn cuộn ở xung quanh hóa thành trăm thanh lợi kiếm giống như binh lính đuổi theo hắn thẳng về phía Khương Phàm.
Hả??
Rất nhiều cường giả hoàng thất khẽ nhíu mày, bọn hắn không hề vui mừng, ngược lại càng cảm giác có gì đó không đúng.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Từ góc độ của bọn hắn nhìn sang, vừa rồi Khương Phàm hoàn toàn không nên kháng một kiếm kia.
Khương Phàm vừa rơi xuống đất đã bật người đứng lên lại, ngay lúc Lục hoàng tử tới gần, một khắc này, hai tay Khương Phàm bỗng nhiên nắm chặt tàn đao.
Ngươi sẽ mê hoặc người!
Ta thì không sao?
Gương mặt Khương Phàm trở nên dữ tợn, trận oanh tạc vừa rồi chính là lợi dụng việc Lục hoàng tử sốt ruột mà dẫn dụ hắn đến chính diện.
Bá Đao Thức!
Khương Phàm kích thích huyết khí toàn thân đánh về phía trước một kích.
Đao khí cuồn cuộn, bá đạo đến vô địch.
Oanh!!
Tàn đao đánh tới tới đối diện, hai người lại ngạnh kháng với nhau.
- Muốn chết!
Ánh mắt Lục hoàng tử ngưng tụ, khống chế trăm thanh kiếm khí phân liệt toàn diện, hóa thành hai trăm đạo, trong nháy mắt liền tản ra bạo kích.
Nhưng, thời điểm Lục hoàng tử đang phân thần khống chế, tàn đao bộc phát ra đao khí kinh người, bỗng nhiên đẩy lui hắn.
Khương Phàm không ngừng kích phát huyết khí, đao khí cũng càng thêm cuồn cuộn.
- Bá Đao Thức!.
Đan Đại Chí Tôn