Đan Đại Chí Tôn
Chương 227: 227: Tình Cảnh Tuyệt Vọng
Song Đầu Cự Tích nổi giận, hai cái đầu giơ lên cao cao, liên tiếp phun ra hai cỗ hỏa diễm mãnh liệt như nham tương.
Nhiệt độ liệt diễm cao đến dọa người, vặn vẹo cả không gian, phảng phất có thể hòa tan đại sơn.
Khương Phàm lập tức muốn tránh khỏi, khóe mắt liếc qua lại nhìn thấy một màn vừa buồn bực vừa buồn cười.
Chu Thanh Thọ thật vất vả mới tránh thoát khỏi xiềng xích, đang muốn phóng đi rời khỏi nơi đấy.
Kết quả, thời điểm Song Đầu Cự Tích ngửa đầu lên trời phun lửa, cũng giơ lợi trảo nặng nề lên, sau đó vỗ xuống phía dưới.
Chu Thanh Thọ vừa mới thoát chết, hắn xác thực chưa từng trải qua loại nguy cơ này, cũng có thể là không tin mình thật không may như vậy, ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn tới thì tròng mắt kém chút đã lồi ra ngoài, phù phù quỳ ở nơi đó.
- Phục các ngươi rồi!
Khương Phàm nhanh quay ngược trở lại, cắn răng phóng xuất ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ánh sáng của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh xa đến vạn trượng, rọi khắp nơi thiên khung đem tầng mây đều nhuộm thành quang hoa màu vàng.
Uy thế cuồn cuộn giống như núi lớn, đè ép sơn lĩnh.
Trong chớp mắt, chống lại hai cỗ liệt diễm mãnh liệt do Cự Tích phun ra ngoài
Ầm ầm bạo tạc, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt lắc lư, bị đánh về phía không trung, nhưng...!cỗ ánh sáng kia quá thịnh, mà khí tức lại vô cùng kinh người.
Song Đầu Cự Tích lập tức trừng to mắt, gắt gao tập trung vào cự đỉnh ném đi.
Bảo bối tốt!!
Vừa bị một màn này k1ch thích, toàn thân bị định trụ, mắt thấy móng vuốt muốn chụp chết Chu Thanh Thọ đều dừng lại ở trên đỉnh đầu hắn.
Toàn thân Chu Thanh Thọ đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như...!Muốn đái trong quần...!
- Chu Thanh Thọ, chạy đi!!
- Tiêu Phượng Ngô, ném cái tên ngu xuẩn kia ra ngoài cho ta!
Khương Phàm khống chế Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, xông thẳng lên trời, hai tay liên tiếp đập vào đỉnh lô, rót vào Kim Viêm Thánh Hỏa.
Ánh sáng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh càng tăng lên, uy thế đặc hữu vặn vẹo lên tầng mây, Hỏa nguyên lực giữa thiên địa điên cuồng hội tụ về nơi này
Rống!!
Song Đầu Cự Tích cuồng hống, lợi trảo chợt vỗ trên mặt đất, phía sau lưng kịch liệt nhúc nhích, cùng với âm thanh trầm đục, nó triển khai hai cái cánh thịt to lớn, dài chừng ba mươi, năm mươi mét, lít nha lít nhít lân giáp như hỏa tinh bao trùm ở phía trên.
Khương Phàm trừng trừng hai mắt, lão yêu này còn có thể bay??
Chơi bộc phát!
- Cầm thú, nam tử của ngươi tới rồi!
Lúc lợi trảo chụp về phía mặt đất, một khắc này, Tiêu Phượng Ngô phóng tới hung hăng đụng vào trên người Chu Thanh Thọ, cả hai quay cuồng bay ra ngoài.
Nhưng...!thời điểm Song Đầu Hỏa Tích triển khai hai cánh, lợi trảo của cũng đập vụn mặt đất.
Hai người còn chưa giữ vững được thân thể liền rơi vào vết nứt.
Tiêu Phượng Ngô khó khăn lắm bắt lấy xiềng xích trên người Chu Thanh Thọ, mang theo hắn lao ra ngoài.
Rống!!
Song Đầu Hỏa Tích muốn chiếm toà cự đỉnh kia, cánh thịt sau lưng huy động mãnh liệt tạo ra sóng nhiệt cuồng phong gào thét, thân thể to mọng phóng lên tận trời, xông về phía Khương Phàm.
Khương Phàm cuống quít thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, hướng phía nơi xa chạy trốn.
Sắc mặt Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ tái nhợt, trơ mắt nhìn Song Đầu Cự Thú đi xa.
Quá k1ch thích!
Quá dọa người!
Kém chút liền xong rồi!!
Đùng!!
Chu Thanh Thọ vung lên một bàn tay quất vào trên đầu Tiêu Phượng Ngô, nổi giận quát to:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi còn dám quấn lấy ta, ta và ngươi tuyệt giao!
Tiêu Phượng Ngô cười cười xấu hổ:
- Đừng làm rộn! Trên đường đi đều tuyệt giao mười mấy lần rồi!
- Lão tử không có đùa giỡn với ngươi!
- Ta thật không nghĩ tới sẽ là như vậy? Mùi gì thế ta?
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún cái mũi.
- Lăn!!
Chu Thanh Thọ co cẳng phóng đi, một khắc cũng đều không muốn chờ đợi thêm ở đây.
- Chờ một chút!
Tiêu Phượng Ngô gọi Chu Thanh Thọ lại.
- Làm gì? Còn không mau đi, chờ cho lão yêu kia về làm đồ ăn của nó.
Nó đuổi theo Khương Phàm, một lát về không được, ngươi xem nơi đó một chút.
Tiêu Phượng Ngô chỉ vào sơn động xa xa.
- A?
Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng, mặc dù toàn bộ sơn lĩnh bị hủy rối tinh rối mù nhưng hang núi kia lại bình yên vô sự, bên trong lóe ra nhiều loại quang hoa, vô cùng đáng chú ý.
- Hắc hắc, phát tài rồi!
Sau khi Tiêu Phượng Ngô liên tục xác định đầu đại yêu đã kia đuổi theo Khương Phàm rời khỏi, hắn liền xông về hang núi.
Chu Thanh Thọ nhìn xung quanh không có ai, vội vàng đổi cái quần, cũng vọt theo tới.
Mặc dù Khương Phàm đã thu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại nhưng vẫn bị Song Đầu Cự Tích gắt gao tập trung vào.
Yêu khí của Song Đầu Cự Tích như thủy triều, huy động cánh lớn cấp tốc tới gần Khương Phàm.
Xa xa nhìn lại, tựa như một đầu hỏa triều lao nhanh đang đuổi bắt lấy một con sẻ nhỏ.
Khương Phàm cố gắng trấn định, ánh mắt bén nhọn tìm kiếm mãnh thú mãnh liệt khắp nơi trong núi rừng để lợi dụng.
- Bên trái đằng trước! Ngươi có thể xông hơn năm mươi dặm liền có thể sống.
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Hơn năm mươi dặm? Nơi đó có cái gì?
Khương Phàm ngốn từng ngụm lớn đan dược, chuyển hướng lao về phía bên trái đằng trước chạy vội.
Nhưng...!tốc độ Song Đầu Cự Tích quá nhanh, linh lực lại như biển, không ngừng ngưng tụ ra hỏa cầu giống như thiên thạch, đánh tới Khương Phàm
Khương Phàm ba phen mấy bận đều sắp bị tươi sống đánh chết.
Khoảng cách hơn năm mươi dặm bình thường không tính là gì, nhưng giờ này khắc này lại như là vô biên vô hạn.
Một tòa núi lửa nguy nga giữa mênh mông vọt ra khỏi rừng núi, cao vút trong mây.
Đỉnh núi trắng tuyết mênh mang.
Một ngọn núi lửa tồn tại mấy trăm năm.
Ngọn núi lửa này đã quá lâu không có phun trào, lâu đến nỗi rất nhiều người đều quên đi nơi này có một ngọn núi lửa.
Lúc này, dưới núi lửa, bên trong tầng nham tương hơn một ngàn mét dưới mặt đất, có một lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi ở nơi đó câu lấy Hỏa Linh trong hồ.
Một tiểu hài nhi non nớt buồn bực ngán ngẩm hà hơi, đùa bỡn Hỏa Linh đã được câu lên
Hỏa Linh là Linh Thể hồ dung nham thai nghén, thiên kì bách quái (nhưng thứ kỳ lạ, quái gở), có con giống như là cá lớn, có con lại giống như là Hỏa Xà..
Đan Đại Chí Tôn