Đan Đại Chí Tôn
Chương 203: 203: Hỗn Chiến Thành Khôi Binh 4
Lôi triều rợp trời kín đất mà rơi xuống, đầu hổ bạo kích toàn diện, kích thích oanh minh kịch liệt, mê vụ đều như muốn bị hòa tan.
Nhưng hỏa tinh cứng cỏi, chỉ băng liệt một phần nhỏ.
- Tống Thiên Hùng, trận chiến trước đó của chúng ta còn chưa có kết thúc.
Liệt diễm dưới chân Khương Hồng Võ nổ tung, xông lên trời, mang theo Cuồng Đao chém về phía Tống Thiên Hùng.
Đầu hổ Hỏa tinh sụp đổ, mấy ngàn hỏa tinh đều bạo tạc ra như màn mưa đánh tới Tống Thiên Hùng.
- Ngươi vậy mà không chạy! Tới thật đúng lúc, nhận lấy cái chết đi!
Tống Thiên Hùng lập tức hỗn chiến cùng Khương Hồng Võ, nhưng...!vừa mới giao thủ, hắn đã phát giác được có gì đó dị thường.
Trước đó cùng Khương Hồng Võ giao thủ qua, vừa mới bắt đầu rất mạnh, lúc chạy đến Đại Hoang sau liền yếu đi.
Không nghĩ tới giao thủ lần nữa, hắn vậy mà lại càng mạnh hơn, so với lúc trong thành Bạch Hổ đều mạnh hơn rất nhiều.
- Sinh Tử cảnh? Ngươi cũng dám đột phá Sinh Tử cảnh.
Tống Thiên Hùng lập tức đoán được nguyên nhân, tên điên này không sợ lúc trong thành Khôi Binh thực lực đột nhiên trở nên yếu đi hay sao?
Đây rõ ràng là cược mệnh!
Linh văn trên trán Khương Hồng Võ đại thịnh, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, cả người cơ hồ đều muốn bốc cháy, rít lên một tiếng, hỏa diễm nổ tung hóa thành sóng lớn trùng điệp chụp về phía Tống Thiên Hùng.
Tống Thiên Hùng quả quyết rút lui, nhưng liệt diễm mang theo thanh thế cường đại, một trọng lại mạnh hơn một trọng, đảo mắt đánh bay hắn ra ngoài.
Khương Hồng Võ nâng đao lao tới, liệt diễm toàn thân lại lần nữa sôi trào, trùng kích Liệt Diễm Cuồng Đao, lấy thế quét ngang thiên quân bổ ra một đạo kinh người, trong nháy mắt bạo tạc về phía trước.
Hắn biết cũng không chỉ là Liệt Hỏa Phần Thiên!
Còn có đao pháp Hổ Phách càng nhẹ nhàng thuận tay!
Tống Thiên Hùng vừa mới ổn định, đao mang trong nháy mắt mang theo uy thế xé rách hết thảy đập vào mặt hắn.
Hắn điều động lôi triều mãnh liệt, sau đó ngưng tụ ra lượng lớn trọng quyền bằnglôi đình hướng về phía trước bạo kích.
Nhưng...!lôi triều tán loạn, lôi quyền liên tiếp sụp đổ.
Liệt diễm đao mang lao tới, trùng điệp bổ vào trên người hắn.
Nếu như không phải có áo giáp đặc thù, một đao này có khả năng chặt đứt hắn.
- Oa...!
Tống Thiên Hùng phun ra một ngụm máu tươi bay ngang ra ngoài.
Khương Hồng Võ lập tức giết tới, nhưng, khí tức một mực cường thịnh vậy mà tại giờ khắc này bỗng nhiên yếu bớt, cả người đều trở nên cực kỳ suy yếu, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, kém chút nhào vào trên mặt đất.
- Khương Hồng Võ, vận khí ngươi quá kém.
Tống Thiên Hùng đại chấn tinh thần, một chưởng đánh ra mảng lớn lôi triều giống như một đầu hỏa điểu giương cánh gáy to lao thẳng đến Khương Hồng Võ.
Khương Hồng Võ ở đối diện bị đụng bay, lôi điện so với đao kiếm đều rất sắc bén, xé nát mảng lớn da thịt, máu tươi phun ra ngoài như bão táp
- Ha ha!! Đáng đời, ta lập công rồi!
Tống Thiên Hùng lập tức đuổi theo.
Khương Hồng Võ sau khi đập xuống đất liền thuận thế bắn lên, lập tức vọt vào chỗ sâu trong mê vụ.
- Ngươi trốn không thoát.
Tốc độ của Tống Thiên Hùng cực nhanh, lôi mang toàn thân loạn tung tóe, cấp tốc đuổi kịp Khương Hồng Võ, bạo hống một tiếng, hắn đạp đất nhảy mạnh tới đánh ra lôi triều kinh khủng.
Nhưng......!
- Vương gia, lui lại!!
Một bóng người đột nhiên từ trong sương mù xông ra, liêm đao tinh hồng đánh tới Tống Thiên Hùng.
Sắc mặt Tống Thiên Hùng hơi biến, lôi triều đang muốn đánh tới Khương Hồng Võ không thể không xoay chuyển mà đánh về phía Huyết Ngục.
Bành!!
Vị đội viên Huyết Ngục kia trong nháy mắt bị xé nát, huyết nhục văng tung tóe.
Khương Hồng Võ mạo hiểm tránh thoát lôi triều trí mạng, sắc mặt âm trầm, cắn răng muốn rời khỏi, nhưng......!Cảm giác hắn hư nhược không còn sót lại chút gì, khí tức trong thân thể đều tấn mãnh tăng vọt, trở lại đỉnh phong!
- Khương Hồng Võ, ngươi trốn không thoát.
Tống Thiên Hùng lập tức đuổi theo.
Khương Hồng Võ đột nhiên quay người, ánh mắt đỏ sáng, ánh sáng hỏa văn trên trán lại lấp lóe, huyết nhục đều như trở nên trong suốt, có thể rõ ràng nhìn thấy kinh mạch lao nhanh trong thân thể, khí tức tiếp tục tăng cường.
‘Không tốt!’
Sắc mặt Tống Thiên Hùng kịch biến, quả quyết rút lui.
Nhưng liệt diễm toàn thân Khương Hồng Võ đã sôi trào đến nổ tung, khí lãng cuồn cuộn, sóng nhiệt lao nhanh, liệt diễm trùng thiên hóa thành Kim Liên.
Ầm ầm!
Kim Liên nổ tung, mắt đất vỡ nát, mê vụ đều cấp tốc bốc hơi, một cái đã quét sạch vài trăm mét như đám mây hình nấm dội thẳng mây xanh, sau đó hỏa diễm mất khống chế, hướng về bốn phương tám hướng mà lao nhanh.
Tống Thiên Hùng bị liệt diễm nuốt hết, bị năng lượng bạo tạc chấn vỡ thân thể, sau khi rơi xuống thì kêu thảm nhưng cố nén thống khổ, muốn đứng lên rời khỏi đó.
Khương Hồng Võ trong nháy mắt lao tới, trong tay không còn là Cuồng Đao, mà là liêm đao của đội viên Huyết Ngục.
Phốc phốc!
Liêm đao sắc bén c ắm vào cái cổ, toàn bộ đều xuyên qua.
Tống Thiên Hùng dừng lại, hai mắt trừng trừng, con ngươi ngưng tụ.
- Ngươi chết đi!
Khương Hồng Võ bỗng nhiên thu đao.
Tống Thiên Hùng quỳ xuống, phun tung toé máu tươi, nằm rạp trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
…
- Nhanh nhanh nhanh! Đừng để bọn hắn chạy! Toàn bộ xông đi vào cho ta! Hỏa văn, Phong văn, chuẩn bị xua tan mê vụ!
Hoàng thất, Huyền Thiên cung, Cửu Tiêu cung, còn có cường giả tam đại vương phủ Thương Châu đều không ý thức được sự nguy hiểm của mê vụ, liên tiếp vọt vào.
Đang chờ bọn hắn chính là phản kích của đám người Yến Tranh cùng Thiên Sư tông, Ngọc Hư tông, Linh Cực tông, La Phù và hai mươi vị đỉnh cấp sát thủ.
Mê vụ mãnh liệt lập tức biến thành chiến trường thê thảm.
Năng lượng bạo động, tiếng kêu -Giết- rầm trời.
Mặc dù số lượng cường giả bên hoàng thất rất nhiều, nhưng La Phù người tới cũng không ít, mà toàn bộ đều cảnh giới cực cao, võ pháp lại phi phàm.
Nhất là hai mươi vị đỉnh cấp sát thủ kia, thủ đoạn độc ác, xuất thủ vô tình, ở trong loại chiến trường Mê Vụ này càng như cá gặp nước, tàn nhẫn săn giết mục tiêu..
Đan Đại Chí Tôn