Đan Đại Chí Tôn
Chương 187: 187: Tử Hình Tràng
Thành Khôi Binh!
Bắc Cương chủ yếu đóng quân trong thành, phụ trách tuyến phòng ngự thứ ba của Tây Cương cung cấp vũ khí cùng quân tốt.
Nơi này quanh năm náo nhiệt.
Rất nhiều tử đệ bần hàn, một vài người linh văn phẩm cấp thấp đều sẽ lựa chọn tới đây tiếp nhận kiểm nghiệm để trở thành luyện thể giả, đến cứ điểm tích lũy công tích.
Ở thế giới linh văn vi tôn này, đây là một cơ hội cho những người có thân phận hèn mọn như bọn hắn thay đổi vận mệnh.
Mà trong thời gian gần nhất, thành Khôi Binh vốn thường náo nhiệt lại trở thành oanh động.
- Mục đích của Tam hoàng tử rất rõ ràng, chính là muốn dẫn dụ người của Khương gia trở lại Bắc Cương.
Chúng ta đều thấy rõ, nhưng phải xem người của Khương gia quyết định như thế nào.
Chu Thanh Thọ xô đẩy đám người chen chúc trên đường phố, đi tới một khu trong thành Khôi Binh.
Thương Châu võ viện mặc dù không bị Điều động, nhưng hắn không chịu nổi cảnh tịch mịch nên đã vụng trộm chạy tới đây.
- Bắc Cương đều đang lan truyền tin tức, với tính cách Khương Hồng Võ, hắn khẳng định sẽ tới cứu người.
Nơi này nhất định sẽ diễn ra một trận hỗn chiến.
Ngươi cảm thấy, ai sẽ thắng?
Tiêu Phượng Ngô không che giấu được hưng phấn, dạng hỗn chiến ân oán này khẳng định vô cùng đặc sắc.
- Người khác đều nói Khương gia hẳn đã chết rồi.
Nhưng Khương gia không phải kẻ ngu ngốc, Khương Hồng Võ càng là người khôn khéo cay độc.
Nếu như bọn hắn dám đến, liền khẳng định sẽ có tính toán.
Vậy phải xem Tam hoàng tử nghĩ nhiều, bố trí càng nhiều, hay là Khương Hồng Võ càng giảo hoạt, càng chuẩn bị đầy đủ.
Chu Thanh Thọ mặc dù trẻ tuổi, nhưng đối với cục diện tại thành Khôi Binh hắn nhìn rất thấu triệt.
- Khương gia, mau tới đi.
Tiêu Phượng Ngô cũng đã chờ không kịp.
- Không có khả năng nhanh như vậy.
Khương gia đã sớm rời khỏi Lang Gia quốc, chờ đến khi nhận được tin tức, lại gấp gáp trở về, tối thiểu cũng phải nửa tháng trở lên.
- Vậy cũng chưa hẳn.
Tam hoàng tử vì cái gì mà đột nhiên ở thời điểm này lại bắt người, khả năng chính là đã phát hiện tung tích Khương gia.
- Vậy cũng đúng.
- Ngươi nói, tên Khương Phàm kia còn sống không?
- Chỉ sợ là đã chết trong Đại Hoang rồi.
- Đáng tiếc.
Tiêu Phượng Ngô một mực nhớ mãi không quên cái ngày trong thành Bạch Hổ đó đã nhìn thấy Thú linh văn như thế nào.
Thánh phẩm Thú linh văn, quả thực là kỳ tích!
Hắn lúc ấy đều hận không thể đi cùng theo Khương Phàm rời đi.
Bọn hắn xuyên qua đám người, đi tới khu sân hành hình trong thành.
Nơi này vốn là tràng Luyện Binh, sau khi được bố trí tỉ mỉ đã biến thành pháp trường.
Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên, còn có hơn bảy trăm nhân khẩu già trẻ lớn bé của ba gia tộc, toàn bộ đều đang quỳ gối trên hình dài lạnh lẽo.
Cái cổ, cổ tay, cổ chân, còn có trên lưng đều đang quấn quanh lấy xiềng xích nặng nề.
Mỗi một xiềng xích đều Chôn sâu bên trong mặt đá tại hình đài.
Xung quanh hình đài có trên trăm vị cường giả có nham thổ linh văn ngồi đó, khống chế nham thạch thành gai bén nhọn trên mặt bàn.
Một khi ra lệnh hành hình, những thứ này sẽ đâm xuyên qua thân thể đám người Yến Tranh trước tiên.
Xung quanh pháp trường còn có số lượng lớn cường giả Binh linh văn.
Bọn hắn có một số đến từ tam đại vương phủ Thương Châu, có một số thì lại đến từ hai tông môn mạnh nhất Bắc Cương là Cửu Tiêu cung và Huyền Thiên Cung.
Cảnh giới đều từ Linh Nguyên cảnh trở lên, toàn thân tản ra khí tức lăng lệ tựa như vũ khí sắc bén, cảnh giác đám người chen chúc bên ngoài, cũng quét mắt nhìn bọn người Yến Tranh trên hình dài.
Bọn người Yến Tranh đều bị phong tỏa kinh mạch, bọn hắn mỏi mệt lại hư nhược quỳ ở đó.
Rất nhiều hài tử đã không kiên trì nổi, nằm nhoài trên hình dài.
Chín ngày rồi!
Bọn hắn đã quỳ ở chỗ này ròng rã chín ngày rồi!
Chín ngày này đối với bọn hắn mà nói không chỉ là khuất nhục, còn có phẫn nộ bi thống phía sau rét lạnh.
Lạnh từ trong lòng.
Bọn hắn đối với Bạch Hổ quan, đối với Thương Châu, thậm chí đối với hoàng thất, triệt để thất vọng.
Mấy chục năm kiên trì, trung thành cùng thủ hộ, cuối cùng đổi lấy kết quả như thế.
Lúc này, đám người bên ngoài bỗng dâng lên một trận rối loạn.
Một thiếu nữ áo xanh bị thô lỗ kéo đến.
Nữ tử tóc dài tán loạn, trên quần áo là loang lổ vết máu, suy yếu lại chật vật, cơ hồ đứng cũng không vững.
- Khinh Vũ!
Trong lòng Yến Tranh lập tức tuôn ra một cơn lửa giận, vừa muốn giãy dụa, lại động tới thương thế toàn thân, đau đến sắc mặt đều trắng bệch.
- Khinh Vũ? Làm sao nàng cũng bị bắt cơ chứ?
Đám người trên hình dài vô cùng bất ngờ, cũng tuyệt vọng.
Ý vị này tức là Kim Dương cung đã từ bỏ Khinh Vũ, không thể vì bọn hắn cầu tình, cũng không có khả năng tới cứu bọn hắn.
- Đều thành thật một chút, đừng ép chúng ta động thủ.
Dù sao vài trăm người các ngươi, sớm chết mấy tên cũng không ảnh hưởng.
Cường giả xung quanh hình đài lập tức cảnh cáo.
Yến Khinh Vũ bị lôi kéo đến trên hình dài, phủ lên xiềng xích nặng nề.
- Kim Dương cung cứ như vậy giao con ra?
Yến Tranh có thể đoán được nhất định là Tam hoàng tử đã tự mình bái phỏng Kim Dương cung.
- Sư phụ đã tận lực rồi.
Yến Khinh Vũ suy yếu nói nhỏ, xiềng xích dắt vào cái cổ mảnh khảnh của nàng.
- Ta đã nhắc nhở qua con, có cơ hội liền rời khỏi Kim Dương tông, đi càng xa càng tốt.
Yến Tranh thống khổ nhắm mắt lại.
Yến gia, triệt để xong rồi.
- Trấn thủ cứ điểm mấy chục năm, đây chính là kết quả mà chúng ta nhận được.
- Đáng thương.
Côn Bác ngẩng đầu, nhìn đám người chỉ trỏ bên ngoài, thê thảm cười một tiếng.
Có hài đồng ở phía sau nhẹ giọng nói nhỏ.
- Mẫu thân, con thật phải chết sao? Con...!Mới tám tuổi.
Con đã làm sai điều gì?
Mẹ tiểu hài cúi đầu xuống, thân thể gầy gò nhẹ nhàng run rẩy, muốn nói lời an ủi nhưng đều nói không ra.
Trên tháp cao xung quanh pháp trường, Khương Hồng Dương, Khương Nhân, còn có Đại trưởng lão Nhị trưởng lão đang cẩn thận nhìn chằm chằm bầy người bên ngoài pháp trường, tìm kiếm thân ảnh khả nghi..
Đan Đại Chí Tôn