Đan Đại Chí Tôn
Chương 1640: C1640: Thái tuế thế mà động tâm
Khi hắn thử nghiệm đi đến, một loại uy thế mênh mông mãnh liệt bộc phát, bức hắn lui đi ra.
Hứa Đức Diệu vô cùng cảnh giác, vậy mà lại có thể chống cự thánh uy của hắn? . Truyện BJYX
Thái Võ Nhân Hoàng điện đều bị đám oắt con kia phá vỡ, vậy mà hắn lại không phá nổi nơi này?
Chẳng lẽ, phía dưới này là mộ Đế Quân?
Tựa như là Linh Lung Tâm xuất hiện vạn năm trước?
Hứa Đức Diệu kích động, nếu như phía dưới thật sự là Đế Quân mộ, không thể nghi ngờ là có thể thay đổi vận mệnh của hắn, tăng thân phận Chí Tôn Kim Thành lên.
Chí Tôn Kim Thành có khả năng bắt đầu từ hắn bước về phía hoàng đạo.
Trong núi rừng, bầu không khí cũng oanh động.
- Trong vực sâu lại có lực lượng chống cự được Thánh Linh? Người đi đến trước đó chết quá oan!
- Thánh Nhân cũng không phá nổi vực sâu? Phía dưới rốt cuộc đã chôn giấu cái gì!
- Các ngươi biết Linh Lung Tâm vạn năm trước không?
- Thượng Thương cổ thành chưa tỉnh lại, không phải đã xuất hiện qua dị tượng thần bí quét sạch tám vạn dặm sao? Chẳng lẽ đầu nguồn chính là chỗ này?
- Nơi này chính là căn nguyên Thượng Thương cổ thành thức tỉnh! Nơi này khẳng định là mộ táng Thần Linh mạnh hơn!
- Chẳng lẽ bên trong Thượng Thương cổ thành còn có mộ địa Đế Quân?
- Đầu tiên là mộ Nhân Hoàng, sau đó lại là mộ Đế Quân, Thượng Thương cổ thành là muốn rung động thời đại này sao?
- Không phải muốn rung động, mà muốn thăng hoa thực lực Thương Huyền đại lục!
Đám người càng ngày càng xao động, nhao nhao chen đến đỉnh núi trước mặt, đưa cổ nhìn ra xa.
Hứa Đức Diệu lập tức triển khai trùng kích mãnh liệt đối với vực sâu.
Kiều Vô Hối không tiện trực tiếp xuất hiện, chỉ có thể mượn nhờ quốc vận giúp đỡ, cưỡng ép vững chắc lực lượng phong ấn, chống cự tập kích.
Dãy núi chấn động, năng lượng như biển, dãy núi rừng rậm trong phạm vi trăm dặm đều bị liên lụy, biến thành phế tích.
Số lượng lớn cường giả hốt hoảng lui lại, ngoại trừ cường giả Niết Bàn cảnh còn có thể dừng ở bầu trời nhìn ra xa, thì Niết Bàn cảnh trở xuống chỉ có thể lui được bao xa thì lui.
- Một cái đều không có?
Khương Phàm lặng lẽ quan sát ở phía xa, vậy mà lại không có phát hiện bất cứ thế lực cấp hoàng đạo nào.
Xem ra đều đã tránh khỏi Hứa Đức Diệu, không có người nào dám cược Hứa Đức Diệu sẽ không đụng đến bọn hắn.
Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi, chạy tới địa khu khác, chờ đợi mộ táng mới xuất hiện.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh đã phát hiện hiện tượng kỳ quái.
Phía ngoài tấn công mạnh không còn tiếp tục tập trung tại Tây Bộ như trước đó, mà là lơ lửng không cố định.
Khi thì tấn công mạnh một trận tại hướng chính Nam, đột nhiên lại trở lại Tây Bộ, yên lặng một một thời gian lại xuất hiện ở Bắc Bộ, ngay sau đó lại chuyển dời đến Đông Nam.
Cái này nhất định là các phương muốn bừng tỉnh toàn diện Thượng Thương cổ thành, lại không muốn để Hứa Đức Diệu phát hiện quy luật, kiếm tiện nghi, càng là đang nhắc nhở Hứa Đức Diệu tự mình đi tìm, đừng ỷ lại bọn hắn.
- Ngươi là Khương Phàm sao?
Khương Phàm gặp một đám tán tu, vậy mà không có chạy đi, mà là đang kêu hắn lại.
Khương Phàm dừng ở trên tán cây:
- Có tin tức gì muốn giao dịch? Là Vạn Đạo Thần Giáo, hay là Tru Thiên Thần Điện? Cho ta manh mối, ta mở giá cao.
- Ngươi không nghe thấy tin tức?
Bọn hắn rất cảnh giác, dù sao thanh danh của tên điên này cũng quá hung.
- Tin tức gì?
- Thái Tuế gì đó của Thái Cổ Thần Miếu đang tìm ngươi.
- Làm sao các ngươi biết?
- Hôm qua hắn bắt đầu phát ra tin tức, muốn cùng ngươi gặp mặt. Nói là may mắn tìm được một mỹ vị, muốn cùng ngươi chia sẻ.
- Mỹ vị gì?
- Hồ ly.
Đám tán tu nói xong, vội vàng hỏi:
- Lời nói này tựa như có thâm ý gì đó, chỉ có ngươi mới có thể hiểu. Thuận tiện tiết lộ một chút không?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, chia sẻ mỹ vị? Hồ ly? Đây là ám ngữ gì!
Lại nói hắn và Hình Phù Đồ chỉ là gặp qua một lần tại Sí Thiên giới.
Chờ chút!
Hồ ly?
Hướng Vãn Tình?
Không thể nào, Hướng Vãn Tình được giấu trong Sí Thiên giới. Lối vào đề phòng nghiêm ngặt, không ai có thể tuỳ tiện đi đến, càng đừng nghĩ đến bên trong tìm tới nàng, lại không một tiếng động nào mà mang ra.
- Hắn còn nói cái gì rồi?
- Chúng ta vừa nhận được tin tức, nghe người ta nói như thế, những cái khác thì cũng không có gì... A, đúng rồi, hắn từ Sí Thiên giới tới.
Khương Phàm trong lòng hơi hồi hộp một chút.
- Hắn chờ ta ở nơi nào?
- Nơi Thái Võ Nhân Hoàng điện xuất thế.
Đám tán tu kích động:
- Ngươi thật sự muốn đi sao?
Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, bay thẳng lên trời, thẳng đến Thái Võ Nhân Hoàng điện.
- Oa oa oa, đi mau, có trò hay để nhìn.
Đám tán tu đuổi sát theo.
Bọn họ cũng đều biết Khương Phàm giết Diệp Trục Thiên, Thái Cổ Thần Miếu chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mặc dù không biết Thái Tuế này là có lai lịch gì, nhưng rất có thể là người mà Thái Cổ Thần Miếu phái tới báo thù.
Chia sẻ mỹ vị cái gì chứ, tuy nhiên cũng chỉ là mồi câu hấp dẫn Khương Phàm mắc câu mà thôi.
Xem ra, mồi câu này thật sự đã bị Khương Phàm ôm lấy.
Trên phế tích sụp đổ của Thái Võ Nhân Hoàng điện.
Một chiếc chiến xa màu vàng óng dừng ở giữa không trung, kim quang sáng chói, giống như là sóng cả nặng nề đang khuếch tán, bên trong ẩn hiện hư ảnh mãnh thú, binh tướng thành đàn, tản ra uy thế cường đại giống như kim qua thiết mã(*).
(*) Tiếng binh khí bằng sắt bằng đồng chạm vào nhau.
Tạ Ninh đứng ở phía trước chiến xa, nhìn xung quanh dãy núi, mặt mũi tràn đầy cảnh giác, không cao ngạo giống như bình thường nữa.
Một thân ảnh uy mãnh hùng tráng ngồi trên chiến xa, tay trái khoác lên vành, tay phải nắm lấy cổ của một nữ tử kiều diễm, thô lỗ đè xuống.
Chính là Thái Tuế, Hình Phù Đồ!
Nữ tử trong tay hắn dĩ nhiên chính là Hướng Vãn Tình.
Thời điểm vừa mới tiến tới, hắn còn cảm giác tên điên Khương Phàm kia hẳn là rất dễ dàng tìm tới.
Không nghĩ tới lại mai danh ẩn tích.
Chỉ có thể nghĩ cách, k/ích thích Khương Phàm chủ động lộ diện.
- Khương Phàm có thể tới hay không liền nhìn ngươi có đáng giá hay không.
Hình Phù Đồ bóp lấy cổ Hướng Vãn Tình, dùng sức đè xuống, để nàng giống như là nữ nô thần phục ở trước mặt.
Hướng Vãn Tình bị khống chế ý thức, hỗn loạn, mệt mỏi bất cứ lúc nào cũng muốn nằm xuống.
- Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.
Khóe miệng Hình Phù Đồ ôm lấy một đường cong, năm ngón tay dùng sức xoa qua cái cổ, muốn kéo dài trên phần gáy trơn bóng.
Đan Đại Chí Tôn