Đan Đại Chí Tôn
Chương 1550: C1550: Kim hải thăng thiên long
Hắn ớn lạnh toàn thân, thậm chí cảm nhận được cái chết giá lạnh, nhưng vẫn nhanh chóng hoàn hồn, hai tay mãnh kích, chỉ lên trời một phát.
Sôi trào liệt diễm, cuồng dã dâng trào, ngưng tụ tám mươi tám mũi Hỏa Tiên tráng kiện, cuồng kích lên trời, hỗn loạn dữ dằn.
Nhưng...
Hắn quên mình đang bị áp chế thực lực, cũng đã đánh giá thấp uy lực một đao này.
Ầm ầm!!
Tám mươi tám mũi Hỏa Tiên đều vỡ nát, hình thành liệt diễm mất khống chế như triều cường.
Đao khí hoành hành không trở ngại, bao quanh khí tức hủy diệt phách trảm hố sâu.
Vài trăm mét hố sâu sụp đổ, khí lãng hủy diệt mãnh liệt tràng vào, bao phủ lấy Vương Liệt, lao nhanh hơn ba ngàn mét, đánh tới Tạ Ninh ở phía dưới.
- Công tử!!
Cường giả Thần Miếu vọt tới bên cạnh Tạ Ninh.
Tạ Ninh hất bọn hắn ra, căm tức nhìn Vương Liệt đang lao xuống:
- Phế vật, bọn hắn đâu?
Vương Liệt máu me be bét khắp người, chật vật nói:
- Không có... Không thấy được...
Bốn vị cường giả Thần Miếu khác cau chặt lông mày, Vương Liệt là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, áp súc đến Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên mà thôi, lại bị một đao chém thành như thế này?
- Đuổi theo cho ta!
Kim quang vờn quanh toàn thân Tạ Ninh, chống đỡ năng lượng rung chuyển đang xông vào hố sâu.
Thế nhưng hố sâu đã sụp đổ, triệt để vùi lấp địa cung.
- Mở cho ta!
Tạ Ninh thẹn quá hoá giận, phóng xuất ra chiến xa màu vàng óng, va chạm địa tầng.
- Đuổi theo.
Bốn vị cường giả thét lên ra lệnh Vương Liệt, theo sát rời khỏi địa cung.
Đám người trong địa cung hai mặt nhìn nhau, không chỉ có khiêu khích, còn đánh nhau?
Bốn vị ngưu nhân vừa rồi kia có lai lịch gì?
Khương Phàm đánh tan Vương Liệt, kêu gọi bọn người Lý Dần nhanh chóng rời khỏi.
- Những hột này là bảo bối gì?
Dương Biện theo sát lấy Khương Phàm phóng tới.
- Chủ nhân của địa cung chính là gốc cây kia, cây đã chết, nhưng bên trong hột còn lưu lại chút năng lượng. Rất có thể gốc cây kia là Vĩnh Sinh Thần Thụ, có thể thông qua thay đổi huyết mạch kéo dài tuổi thọ.
- Sao không biết có loại Thần Thụ này?
- Thứ ngươi không biết nhiều, đi theo ta, từ từ học.
Phương hướng hố sâu truyền đến tiếng vang, Tạ Ninh cưỡi chiến xa màu vàng lao đến.
Chiến xa chiếu ánh sáng vạn trượng, xông lên tận trời, bên trong ánh sáng hiển hiện hư ảnh các loại sinh linh cường hãn.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi đã chọc người ngươi không thể trêu rồi.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, giống như là Chiến Vương đi tuần, khí thế thịnh long.
Chiến xa dẫm nát bầu trời cao, đuổi theo Khương Phàm, bên trong kim quang cuồn cuộn là tiếng thú rống chim gáy, bóng người sáng rực, thanh thế vô cùng rung động.
Đây là vũ khí cường đại của Thái Cổ Thần Miếu, không có nhận tường thành áp chế, nó vẫm phát ra chiến uy cường đại.
- Đuổi theo.
Khương Phàm dừng lại, cảm nhận được khí thế của chiến xa.
- Làm sao bây giờ??
Bọn người Dương Biện lần lượt kích hoạt linh văn.
- Người của Thái Cổ Thần Miếu, tôn chỉ đời ta là... Gặp một tên đánh một tên!
Khương Phàm thu bọn người Dương Biện vào thanh đồng tiểu tháp, run run bả vai, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, vượt qua trời cao, khóa chặt Khương Phàm.
Linh văn giữa mi tâm hắn lại là một cái hồ nhỏ màu vàng óng, bên trong chìm nổi một gốc hoa sen vàng, đang phun ra nuốt vào tinh hoa đất trời, sáng chói chói mắt.
Ầm ầm!
Chiến xa lao nhanh, đánh tới phía Khương Phàm.
Tạ Ninh tay nắm kim quang, ngưng tụ Kim Liên, như Thánh Linh phục ma, trấn áp xuống phía Khương Phàm.
Khí thế thịnh vượng, chấn động đáng sợ, Kim Liên giống như phiến tinh vực rơi xuống.
Niết Bàn, Thiên văn, hắn như bước đến vô địch.
Khương Phàm đạp tan sơn hà, bay thẳng lên trời, tay phải nắm chặt, liệt diễm bạo động bao quanh, phóng thích Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Ầm ầm!!
Bạo tạc kịch liệt, cuồn cuộn giữa đất trời, kim quang vô biên, liệt diễm sôi trào.
Khương Phàm cường thế vô địch, đánh xuyên năng lượng, lao thẳng đến bầu trời, trực diện Tạ Ninh.
- Tạ Ninh công tử, ngươi đây là muốn gây chuyện?
- A?
Tạ Ninh kinh ngạc, đây cũng là có chút ngoài ý muốn.
Tuy nhiên hắn ra tay không chút mập mờ nào, song chưởng mãnh liệt đánh chiến xa ra.
Chiến xa oanh minh, các loại mãnh thú bóng người bên trong giống như là thiên quân vạn mã, lao nhanh giữa trời cao, che mất Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm bạo động liệt diễm, mãnh hổ cự tượng các loại liên tiếp hiển hiện, tốc độ kinh người, chật ních giữa khung trời, va chạm cùng uy thế của chiến xa.
Một đòn thế công dẫn bạo càng thêm mãnh liệt.
Khương Phàm giống như là lão tướng sát tràng, hoành hành không trở ngại, giết ra hỗn loạn, bay lên không năm ngàn mét.
Liệt diễm ngập trời, cuồn cuộn không dứt, hình thành lên một bức tranh kinh thế.
Có Phượng Hoàng bay ngang, uy hiếp tám phương, có Thiên Bằng lao lên trời, dân chúng hồi hộp, có chim loan vén núi, thánh uy cuồn cuộn, càng có Khổng Tước giương cánh, bá tuyệt một phương, nhiều loại mãnh cầm, từng loại hiển hiện, cùng thi triển hung uy.
Chu Tước Phục Thiên Thuật!
Khương Phàm hiện ra thần uy Chu Tước, đánh xuyên trời cao, lao thẳng đến Tạ Ninh.
- Đây là võ pháp gì?
Rốt cuộc gương mặt của Tạ Ninh cũng có phản ứng, ra tay cũng không chút mập mờ nào.
Niết Bàn cảnh, Thiên phẩm ấn, toàn lực bộc phát.
Kim hồ giữa trán chập trùng rung chuyển, Kim Liên bộc phát cường quang thấu trời, dựng dục ra một con Kim Long.
Kim Hải Thăng Thiên Long.
Thiên Long bay lên không, quay quanh thành Thiên Bia màu vàng to lớn, lấy uy lực đè ép Chư Thiên, đối diện bạo kích.
Ầm ầm!!
Trận bạo tạc thảm liệt, lần nữa lay động đất trời, âm thanh động mấy chục gần trăm dặm.
Số lượng lớn ánh mắt đổ đến nơi này, bao gồm cả các cường giả Tru Thiên Thần Điện.
Khương Phàm bị tung bay, mặc dù đã dùng tâm quyết ổn định thực lực, nhưng Tạ Ninh rõ ràng là Niết Bàn cảnh, hắn vẫn kém một chút.
Tuy nhiên, hắn vẫn không ngừng, vừa ổn định trong chốc lát lập tức triển khai Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, tiếp tục kích phát tốc độ, lao thẳng đến Tạ Ninh.
- Rốt cuộc ngươi là người phương nào?
Chiến xa của Tạ Ninh cũng bị vén lui mấy chục mét, hắn bị khơi dậy chiến ý, vốn cho rằng là một tên tán tu tìm đường chết, không nghĩ tới lại có chút thực lực, trách không được phách lối như vậy.
Hắn rời khỏi chiến xa phóng lên tận trời, một mảnh cường quang nở rộ ở dưới chân, sôi trào lên khắp trời, hóa thành Kim Liên to lớn, giống như là kim sơn, khí lãng cuồn cuộn, uy thế vô biên.
Rừng rậm phía dưới đều ầm vang sụp đổ, rất nhiều cây cối cao mấy trăm mét đều bị ép thành mảnh vỡ.
Rầm rầm rầm...
Kim Liên xoay tròn kịch liệt, cánh hoa gào thét, xé rách trường không, cứng như huyền thiết.
Khương Phàm giết tới, vung mạnh quyền bạo kích, một tiếng nổ vang lên, giống như là Thiên Thần rèn sắt, chấn động đến Khương Phàm sôi trào khí huyết, toàn trường run rẩy, lại bị cưỡ/ng bức ngưng lại.
Đan Đại Chí Tôn