Đan Đại Chí Tôn

Chương 1547: C1547: Vĩnh sinh thần thụ tàn lụi 1

134@-

- Thái Cổ Thần Miếu rất thần bí, không xuất hiện ở hạ giới. Tuy nhiên, có thể dẫn đội tiến đến, còn được ủng hộ, khẳng định là truyền nhân cường đại cấp Thiên phẩm.

- Thiên phẩm...

Đám người bạo động, hiếu kỳ nhìn Thái Cổ Thần Miếu, cũng đều đang mong đợi hai bên có thể đánh lên, bọn hắn sẽ thừa dịp loạn trà trộn đi vào kiếm chút bảo bối.

- Nơi này là chúng ta phát hiện, là thuộc về chúng ta. Thái Cổ Thần Miếu, các ngươi tìm bảo bối của mình đi.

Một vị lão giả tóc hoa râm đi đến phía trước, cường thế giằng co.

Hắn là trưởng già thần điện, cảnh giới ở bên ngoài là Niết Bàn thất trọng thiên, mặc dù bị áp súc thực lực, nhưng các loại vấn đề như khí thế, thể chất, vẫn vô cùng cường đại.

- Di tích tại Thượng Thương cổ thành là tài phú tiên tổ Nhân tộc để cho hậu đại chúng ta, thuộc về bất cứ kẻ nào, lại không thuộc về bất cứ kẻ nào, không phải là chúng ta tuyển bọn chúng, mà là bọn chúng lựa chọn chúng ta. Các ngươi cưỡng ép chiếm lấy, chỉ sợ không ổn đâu.

Một thiếu niên áo trắng đứng ở phía trước, cười nhạt.

Các cường giả tụ tập dùng sức gật đầu, vô cùng đồng ý với lối nói của hắn. Nhưng e ngại tại hung uy của Tru Thiên Thần Điện, bọn hắn đều ngậm miệng, không dám lên tiếng.

- Chúng ta phát hiện là thuộc về chúng ta!

Lão giả giằng co, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Thiếu niên thẳng tắp cao lớn, anh tư bừng bừng, vỗ quạt cười nói:

- Các ngươi chỉ là phát hiện bọn chúng, bọn chúng sẽ cảm tạ các ngươi giúp chúng nó lại thấy ánh mặt trời. Nhưng ai sở hữu, vẫn phải xem duyên phận.



- Tạ Ninh, chớ gây phiền toái cho mình. Chỉ với chút người các ngươi đây, còn chưa đủ khiêu chiến Tru Thiên Thần Điện chúng ta đâu.

- Ta cũng không có nói muốn khiêu chiến ai, ta chỉ nói là lời công đạo. Mọi người thấy ta nói đúng không?

Tạ Ninh mở tay ra, ra hiệu với đám tán tu, cường tộc xung quanh.

Hơn trăm người dùng sức gật đầu, tương đương với đồng ý.

Nhưng ở ánh mắt bén nhọn của tám vị cường Tru Thiên Thần Điện giả quét tới, bọn họ đều hậm hực tránh khỏi ánh mắt.

- Nơi này không thuộc về các ngươi, các ngươi không có tư cách chiếm lấy, nhường đường?

Tạ Ninh khép lại quạt giấy, tự nhiên phóng khoáng đi đến phía trước, trực diện lấy cầm đầu cường giả Tru Thiên Thần Điện.

- Tránh ra!

Cường giả sau lưng Tạ Ninh đều là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên trở lên, bị áp chế thực lực, nhưng không có ngăn chặn được khí thế cường đại của bọn hắn.

Trên trăm vị đám tán tu đồng loạt bước về phía trước, nhưng không có người nào khiêu khích Tru Thiên Thần Điện, mà gom lại phía sau Thái Cổ Thần Miếu.

Cây lớn hóng mát tốt, đi theo là được.

Cường giả Tru Thiên Thần Điện đang muốn giằng co, trong hố sâu lại truyền đến vài tiếng cười lạnh:

- Ta tưởng là ai chứ, thì ra là Tạ Ninh. Diệp Trục Thiên đâu? Làm sao lại không đến. Thái Tuế đâu, cơ duyên nơi này còn không đáng cho hắn đích thân tới?

Tạ Ninh nhìn nam tử mặc trọng giáp đi ra, cười nhạo một tiếng:

- Là Tần Ngao Thương sao, nhớ bọn hắn à? Thiên Khải chiến trường đánh ngươi còn chưa đủ đau?

Nam tử mặc trọng giáp từ trong hố sâu đi tới, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn không có tư cách phách lối ở trước mặt ta.

- Ta có đủ tư cách hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, cũng đừng có ở chỗ này cố làm ra vẻ. Bảo người của các ngươi tránh ra, bảo bối nơi này thuộc về tất cả mọi người, không phải là của Tru Thiên Thần Điện các ngươi.

- Lần này ngươi dùng giải thích lộn chỗ rồi. Chúng ta phát hiện là thuộc về chúng ta! Ngươi không phục? Cứ việc tới thử xem!

Trọng kiếm trong tay Tần Ngao Thương vừa rơi xuống phía trước, bất chợt đã chỉ đến Tạ Ninh, một ngoại khí thế bá liệt tràn ngập trong rừng rậm, nhấc lên lá khô đầy đất.

Tám vị tru cường giả thiên điện toàn bộ đứng ở sau lưng Tần Ngao Thương, giằng co với năm vị nam nữ của Thái Cổ Thần Miếu.

Tạ Ninh phóng khoáng cười khẽ, bình thản ung dung:

- Ta thắng, các ngươi tránh ra?


Tần Ngao Thương dùng sức nắm chặt trọng kiếm, giống như là lão tướng sát tràng, khí tức sát phạt đầy người:

- Ngươi có thể thắng ta, ta liền tránh ra. Ngươi thắng không được, thì cút!

- Được, Tạ Ninh ta sẽ vì mọi người kiếm cái công bằng.

Tạ Ninh mở hai tay ra, nhìn toàn trường xung quanh.

Hơn trăm người kích động dùng sức gật đầu, cũng không dám công nhiên cổ động, miễn cho đắc tội Tru Thiên Thần Điện.

Tuy nhiên, khi hai bên đang khiêu chiến hết sức căng thẳng, trong hố sâu lại liên tiếp nhảy ra hai bóng người.

- Tạ Ninh? Chỉ một mình ngươi sao? Thái Cổ Thần Miếu là quá để mắt ngươi, hay là xem thường Thượng Thương cổ thành này?

- Ô ô u, ta tưởng là ai chứ, thì ra là Tiểu Ninh Ninh tới, đã lâu không gặp, ta vẫn rất nhớ tới ngươi đấy.

Một nam một nữ từ bên trong đi ra, cười lạnh hai tiếng, kêu gọi Tần Ngao Thương:

- Đồ đều đã tới tay, đừng chơi với hắn nữa.

- Là thứ gì?

Ánh mắt Tạ Ninh run lên.

- Đương nhiên là đồ tốt, rất nhiều rất nhiều đồ tốt. Ngươi muốn không? Không cho!! Ha ha!!

Nam tử thanh tú cười sảng khoái hai tiếng, sau đó xông vào trong rừng rậm.

- Tạ Ninh, các ngươi tới quá ít người, tình huống nơi này so với chúng ta mong muốn đều phức tạp hơn nhiều.

Nữ tử uyển chuyển, theo sát xông vào cánh rừng.


- Muốn bảo bối, tự mình tìm đi, cướp đồ của người còn dùng lẽ thẳng khí hùng.

Tần Ngao Thương khiêu khích, đi qua trước mặt Tạ Ninh, chào hỏi người rời khỏi.

Bọn hắn vừa đi, đám tán tu, cường tộc tụ tập xung quanh rốt cuộc cũng theo khó không được, tranh nhau chen lấn xông vào hố sâu.

- Công tử, chúng ta còn đi đến không?

Cường giả bên cạnh Tạ Ninh hỏi thăm.

Nếu Tru Thiên Thần Điện phát hiện nơi này, bảo bối hẳn là đều đã bị cuốn đi.

- Vào xem.

Tạ Ninh mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng quả thật có chút uất ức.

Kỳ thật Thần Miếu bọn hắn tới rất nhiều người, đều là cao giai Niết Bàn, Bán Thánh, thậm chí là Thánh Nhân. Thế nhưng, tường thành hạn chế, để bọn hắn hoàn toàn không có ưu thế, các trưởng lão đều ở lại bên ngoài, chỉ có thể do hắn dẫn người tiến đến.

Thái Tuế đã có tin tức, lại chậm chạp không có tới.

Diệp Trục Thiên càng là đã biến mất rất lâu.

Mặc dù hắn rất cường đại, nhưng cần phải cùng hoàng tộc hoàng đạo khác cạnh tranh, chỉ bằng một mình hắn thì vẫn yếu đi chút.

Khi bọn hắn tiến vào hố sâu không lâu, Khương Phàm từ trong rừng rậm đi tới, k.ích thích mặt nạ bao trùm cả khuôn mặt sau đó cũng đi theo vào.



Đan Đại Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn Truyện Đan Đại Chí Tôn Story Chương 1547: C1547: Vĩnh sinh thần thụ tàn lụi 1
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...