Đan Đại Chí Tôn
Chương 1522: C1522: Chúng ta rất xứng đôi
Khương Phàm sầm mặt lại.
- Chuyện đột nhiên xảy ra, vũ khí của thằng ranh con kia có gì đó quái lạ, đột nhiên bộc phát lực lượng cường đại, suýt chút nữa đánh phế Khương Uyển Nhi.
- Ai làm?
- Thánh địa Bắc Bộ, Tuyết Bộc thánh địa.
- Tên?
- Phương Dung.
- Còn sống?
- Bị Na Yêu nhà ta dạy dỗ.
- Ngày mai đi qua thu thập bọn họ.
Khương Phàm quay người biến mất trong màn đêm.
Sau hai giờ, Khương Phàm đi tới ba trăm dặm bên ngoài Tử Vi thánh địa, tìm một chỗ bí ẩn, cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, Câu dẫn Lãnh Văn Thanh.
Nếu như thuận lợi, đêm nay hắn muốn bắt lấy Lãnh Văn Thanh.
Không thể chờ đến khi nàng đi tổ sơn, thậm chí cũng không thể chờ đến khi người canh giữ tổ sơn tới.
Nếu như không thuận lợi, nghĩ biện pháp khác.
Lãnh Văn Thanh không có để hắn đợi quá lâu, tại nửa đêm đến rạng sáng đã tìm được Khương Phàm.
- Lại là ngươi?
- A, Lãnh cô nương, thật là đúng dịp nha.
Khương Phàm nhìn dáng vẻ Lãnh Văn Thanh, quả quyết từ bỏ.
- Hợp sao? Ban ngày đúng dịp, đêm nay cũng khéo rồi?
Lãnh Văn Thanh không phải tới lẻ loi một mình, mà là cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng, nắm lấy vũ khí không gian vặn vẹo trong tay, trong bóng tối xa xa, còn giống như có Bóng dáng đi theo.
- Chúng ta xem ra vẫn rất có duyên phận.
Khương Phàm thầm nghĩ đáng tiếc, phải nghĩ cách nói sang chuyện khác, không thể để cho Lãnh Văn Thanh sinh ra cảnh giác đối với hắn, nếu không, muốn dẫn đi ra liền khó khăn.
- Nơi này không có người khác, nói Cảm giác của ngươi một chút? Ngươi là có cảm giác lúc nào, có cảm giác gì.
Lãnh Văn Thanh rất cảnh giác, một mực nắm bảo khí không gian trong tay.
- Ta... ừm... Tại thời điểm ta nhìn thấy cô mới có cảm giác.
Tâm tư Khương Phàm nhanh quay ngược trở lại, cố gắng kiếm cớ.
- Nói rõ ràng chút.
- Ta cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.
- Cái gì?
- Ta nhìn thấy cô liền có cảm giác, rất loại cảm giác mãnh liệt kia.
- Ngươi đang câu dẫn ta?
- Cô có nghĩ tới hay không, mang nhiều thêm một cái thân phận tiến đến tổ sơn?
- Thân phận gì?
- Nữ tử của Đan Thánh Sí Thiên giới tương lai. Cái này có thể tạo thế cho cô, để cho thân phận của cô càng đặc biệt, càng được nhận tôn trọng.
- Ngươi là đang nhục nhã ta sao? Ta còn cần dùng ngươi đến tạo thế?
- Dệt hoa trên gấm.
- Ngươi vừa cưới nữ tử hoa lâu, bây giờ lại bàn bạc thông gia với ta? Ngươi xem Lãnh Văn Thanh ta là cái gì!
- Ta chỉ dũng cảm thể hiện ý nghĩ của mình, nếu như cô không nguyện ý thì coi như xong. Cáo từ.
- Dừng lại. Ngươi xem ta là đồ đần sao? Hôm nay ngươi không nói xong chuyện ban ngày thì đừng mơ tưởng về lại Tử Vi thánh địa.
- Ban ngày nói cái gì rồi? A, cô nói loại cảm giác đặc biệt kia, giống như không có liên quan gì cùng cô cả.
- Có liên quan hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.
Lãnh Văn Thanh rất muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Khương Phàm có đạt được truyền thừa hay không.
Khương Phàm cố ý do dự một lát, có chút hé miệng, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn:
- Hình như ta đã đạt được một cái truyền thừa.
- Truyền thừa gì.
Lãnh Văn Thanh ngưng tụ con ngươi, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Truyền thừa?
Hắn thật sự đã đạt được rồi?
Loại truyền thừa này lại có thể giáng lâm đến trên thân hai người?
- Liên quan tới khí vận dân chúng cùng tạo hóa! Quả thực không dám giấu giếm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sau khi ta nhận được đến tin tức nên mới cùng theo Thánh Chủ tới đây!
Khương Phàm đi bước cờ hiểm.
Khí vận tạo hóa?
Sắc mặt Lãnh Văn Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Sứ giả tổ sơn đã nói qua, đây là truyền thừa thần bí đã biến mất vài vạn năm. Liên quan tới dân chúng, liên quan đến tới thế giới.
Là bí mật bên trong bí mật.
Mặc dù sử giả tổ sơn đã giấu rất kỹ càng, nhưng Lãnh Văn Thanh có thể đoán được, bí mật như thế này hẳn không có mấy người biết.
Vậy mà Khương Phàm lại có thể nói ra được, có thể là thật, huống chi còn có thể gây nên phản ứng vi diệu.
Lãnh Văn Thanh nhìn Khương Phàm, tâm tình phức tạp.
Nếu như sử giả tổ sơn biết, có thể cùng đưa hắn đến tổ sơn hay không?
Người như vậy, làm sao phối khống chế khí vận dân chúng được?
Người như vậy, làm sao phối với nàng cùng hưởng tổ sơn được?
Mà Khương Phàm lại khống chế lực lượng Kiều gia, càng có Sí Thiên giới làm bối cảnh, tổ sơn có thể lấy Khương Phàm làm chủ hay không?
Rất có thể!
Lãnh Văn Thanh càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng cảnh giác.
Trong ánh mắt lấp lóe của nàng, chạy không khỏi Khương Phàm kinh nghiệm lão đạo.
Thành công!
Khương Phàm cơ hồ có thể tưởng tượng ra ý nghĩ tại thời khắc này trong đầu Lãnh Văn Thanh, cũng có thể suy đoán ra nàng sắp động sát ý.
Lãnh Văn Thanh vô ý thức nắm chặt bàn tay ngọc mảnh khảnh.
Một cái truyền thừa, sao có thể giáng lâm đến trên thân hai người?
Nàng có thể đoạt lại hay không?
Cứ như vậy, nàng không cần cùng Khương Phàm cùng đi tổ sơn, còn có thể tăng cường lực lượng truyền thừa của nàng.
Thử một chút không??
Vì sao không!
Nơi này là lãnh địa của nàng, nàng hoàn toàn có điều kiện thử một chút.
Nhưng nhất định phải tại trước khi sử giả tổ sơn tới đây, mà nhất định phải một lần công thành, không kinh động đến bất cứ kẻ nào.
- Văn Thanh cô nương, ta đã thẳng thắn bí mật của ta, có phải cô cũng nên bày tỏ một chút hay không? Vì sao ta có thể cảm nhận được khí vận từ cô, lại vì sao cô có thể tìm tới chỗ ta?
Giọng Khương Phàm vang lên làm cho Lãnh Văn Thanh tỉnh lại từ trong suy tư.
Lãnh Văn Thanh nhìn chằm chằm Khương Phàm, ngữ khí bình thản:
- Ta cần suy nghĩ một chút. Như vậy đi, ba ngày sau, chúng ta gặp mặt ở nơi này.
- Lãnh cô nương làm là như vậy không phải không quá công bằng.
- Giữa nam nữ, không có công bằng. Ta nói ba ngày liền ba ngày, đến lúc đó ngươi nguyện ý đến, ta cho ngươi niềm vui bất ngờ, không nguyện ý đến, cũng tùy ngươi thôi.
Lãnh Văn Thanh muốn trở về bàn bạc cùng phụ thân, thần không biết quỷ không hay, bí mật bắt lấy Khương Phàm.
Nếu như có thể cướp đoạt là tốt nhất.
Không thể nào cướp đoạt, thử qua, cũng không hối hận, sau đó sẽ nghĩ những cách khác áp chế Khương Phàm.
Tóm lại, hoặc là diệt trừ Khương Phàm, hoặc là để Khương Phàm nghe theo lệnh của nàng.
Dù sao bọn hắn muốn khống chế khí vận khắp thiên hạ, là muốn đi đến đỉnh cao của thế giới, là muốn hưởng thụ vinh quang vô tận.
Khương Phàm nhìn Lãnh Văn Thanh biến mất tại trong cánh rừng, nhếch miệng lên một đường cong.
Ba ngày?
Chúng ta rửa mắt mà đợi!
Nhìn xem ai là con mồi, ai là thợ săn!
Đan Đại Chí Tôn