Đan Đại Chí Tôn
Chương 1452: C1452: Lão tặc
- Tại thời điểm cảm thấy suy yếu trầm thấp, chính là sau khi thân thể thiêu đốt thì mệt mỏi, chủ động phong bế bản thân, điều dưỡng bản thân, trong lúc này không cho phép ý thức của ngươi lại khống chế thân thể, điều động năng lượng.
- Nếu như thân thể tại lặp đi lặp lại nếm thử thức tỉnh, sau khi mở ra bảo tàng, cuối cùng đều là thất bại liền sẽ dần dần bắt đầu nôn nóng, cũng sẽ liên tục nếm thử đào móc, đây chính là nguyên nhân thực lực cùng cảm xúc càng tấp nập xao động tại Sinh Tử cảnh hậu kỳ. Lúc nào thành công thức tỉnh, mở ra bảo tàng, quyền khống chế thân thể liền sẽ một lần nữa trở lại trên tay ngươi, sau đó rời khỏi Sinh Tử cảnh, bước lên Niết Bàn cảnh.
- Nếu như không thể nào thành công, thân thể sẽ tại thời kỳ cuối cùng, dốc hết toàn lực nghiền ép tiềm lực, tương đương với buông tay đánh cược một lần. Thành thì thành, không thành thì bạo thể mà chết.
- Cho nên huyết mạch càng mạnh, phẩm cấp linh văn càng cao, thời điểm thân thể đang thức tỉnh, cũng sẽ lại càng dễ. Tuy nhiên, đây chỉ là cách hiểu đơn giản, tình huống thực tế vẫn rất phức tạp.
- Ví dụ như, Sát Lục Chi Hỏa. Nếu như thân thể cưỡng ép cướp đoạt quyền khống chế, không có ý thức mãnh liệt áp chế liền sẽ nhanh chóng mất khống chế. Ví dụ như, Thú linh văn. Cuối cùng nếu như không thể đột phá, ý thức sẽ triệt để mất đi quyền khống chế đối với thân thể, ý thức hoàn toàn biến mất, thân thể cũng sẽ vĩnh viễn biến thành Yêu thú.
Khương Phàm cảm nhận được tình huống thân thể, nói:
- May mà ta đã làm đủ chuẩn bị tại Linh Hồn cảnh cao giai, mặc dù rất vội vàng, nhưng hẳn là có thể thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Là con Cự Long kia cứu vớt ngươi, dùng Hỗn Độn nguyên lực, tôi luyện huyết mạch cơ thể, dọn dẹp dược hiệu cho các ngươi, nếu không...
Đan Hoàng cũng có chút nghĩ mà sợ.
- Cảm thấy thế nào?
Dạ An Nhiên vừa vặn đi đến bên cạnh Khương Phàm.
- Vừa tra một chút, không có để lại tai hoạ ngầm, nhờ có Hỗn Độn nguyên lực. Thế nào, Cự Long nguyện ý chia sẻ kinh nghiệm cùng muội sao?
- Nó ngược lại là nguyện ý, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Không có gì, đến lúc đó rồi nói sau.
Dạ An Nhiên giãn mặt ra cười khẽ, không có nhiều lời.
- Trong cái rủi gặp cái may nhỉ.
Khương Phàm nhìn lên thanh đồng tiểu tháp ở bầu trời, lần nữa rung động.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Chu Thanh Thọ, Hàn Ngạo nơi đó hẳn là cũng đã bắt đầu thức tỉnh.
Một thanh Tinh Thần Kiếm, một cây Đại Long Đao, nhất định sẽ có năng lượng phi phàm.
Khương Phàm rất chờ mong sự thay đổi của Chu Thanh Thọ và Hàn Ngạo.
Tiểu lão đầu nhắc nhở bọn hắn:
- Các ngươi nên rời khỏi nơi này, nhớ kỹ, không được nhắc đến chuyện nơi đây với bất kỳ ai. Rời khỏi nơi này, liền quên nơi này.
- Lão tặc Tác Ngọc Đường đâu?
Đáy mắt Triệu Thế Hùng nổi lên hung quang.
- Hung Linh Hầu đã hắn bắt lấy, đang ở bên ngoài.
Tiểu lão đầu chào hỏi bọn hắn rời khỏi.
Khương Phàm ngắm nhìn thanh đồng tiểu tháp, đi theo tiểu lão đầu rời khỏi nơi này.
Trong u cốc, Triệu Huyễn Diệp, Triệu Thời Việt đau khổ chờ đợi nhìn thấy bọn người Triệu Thế Hùng bình yên vô sự đi ra, đều nhẹ nhàng thở ra.
Hai ngày này so với hai năm còn muốn dày vò hơn.
Bọn hắn cảm giác đều giống như đã già nua đi rất nhiều.
- Phụ thân, gia gia, để cho mọi người lo lắng rồi.
Triệu Thế Hùng hành lễ, ánh mắt tức giận lập tức tiếp cận ngọn núi lớn bị xiềng xích quấn quanh nơi xa.
- Không có việc gì thì tốt.
Triệu Huyễn Diệp vỗ nhẹ Triệu Thế Hùng, hành lễ với Giới Chủ cùng tiểu lão đầu nói tạ ơn.
- Hắn ở bên trong?
Giới Chủ cũng nhìn về phía núi cao.
Hung Linh Hầu nói:
- Tác Ngọc Đường cùng bốn vị trưởng lão may mắn còn sống sót đều ở đó.
- Bốn vị? Còn thiếu ai.
- Ngô trưởng lão.
- Người đâu?
- Ta phát hiện thiếu một trưởng lão liền an bài người ở bên ngoài đuổi bắt. Kết quả, hắn đã tự sát trước khi tiến vào Sí Thiên giới.
- Ngươi thẩm qua Tác Ngọc Đường rồi?
- Hắn là sẽ không mở miệng.
- Vì sao?
- Hắn hẳn là đang bắt chước Khương Phàm, lấy đạo của người trả lại cho người. Không có chứng cứ liền không thể bắt hắn được. Ta đề nghị, trực tiếp xử tử.
- Trực tiếp xử tử lợi cho hắn quá rồi. Ta đi chiếu cố hắn trước.
Giới Chủ hừ lạnh.
- Giới Chủ! Xin chờ một chút!
Khương Phàm gọi Giới Chủ lại, nói:
- Nói chúng ta chết rồi, tương kế tựu kế. Ta hoài nghi phía sau Tác Ngọc Đường còn có người khác.
…
Tác Ngọc Đường nằm ở trên giường hấp hối.
Thân thể mệt mỏi liên tục bị tra tấn, sụp đổ tuyệt vọng, đau đến không muốn sống.
Thất khiếu hắn rướm máu, mặt béo vặn vẹo, giống như là thi thể cứng ngắc run rẩy ở trên giường.
Hắn muốn hôn mê, nhưng vẫn luôn tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được mỗi một phần đau đớn.
Bốn vị trưởng lão đi theo từ thánh địa khác cũng bị xiềng xích quấn quanh lấy, treo ở trong phòng Tác Ngọc Đường, dở sống dở chết.
- Các ngươi thật to gan! Dám tính toán đến trên đầu bản giới chủ!
Giới Chủ đi qua bốn vị trưởng lão, tới bên giường Tác Ngọc Đường:
- Ta không tiếc đắc tội thánh địa Trung Ương đều muốn bảo toàn cho ngươi, ngươi chính là hồi báo ta như thế sao?
- Không có chứng cứ... Không có chứng cứ...
Tác Ngọc Đường sụp đổ, hai mắt trống rỗng, lẩm bẩm mãi một lời.
Giới Chủ liếc mắt nhìn Hung Linh Hầu, ngươi ra tay quá độc ác.
- Nơi này là Sí Thiên giới, chỉ cần không chết liền có thể để hắn khôi phục.
Hung Linh Hầu lấy ra đan dược, nhét mạnh vào trong miệng Tác Ngọc Đường, điều trị huyết khí.
Từ từ, con ngươi của Tác Ngọc Đường cũng khôi phục chút, hắn hốt hoảng nhìn Giới Chủ đứng ở bên cạnh:
- Sao ngươi lại...
- Ta làm sao lại còn sống tốt? Để cho ngươi thất vọng rồi?
- Khương Phàm đâu?
Tác Ngọc Đường mệt mỏi miệng mở rộng, thanh âm khô khốc khàn khàn, ý thức vừa khôi phục một chút liền nghĩ đến Khương Phàm, không kịp chờ đợi muốn nghe đến tin tức hắn đã chết.
- Không cần lãng phí thời gian, nếu như ngươi tự mình thừa nhận, ta cho ngươi chết vẫn còn thể diện. Nếu không, ta sẽ lấy tội danh Tác Ngọc Đường ngươi phản bội Sí Thiên giới, xử tử toàn bộ các ngươi. Đã từng là tôn chủ Nam Bộ, đầu tiên là phản bội thánh địa, sau đó lại là phản bội Sí Thiên giới, ngươi sẽ trở thành sỉ nhục lớn nhất trong Luyện Đan sư ở Nam Bộ.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Tác Ngọc Đường cố gắng mở con mắt mệt mỏi ra, giằng co cùng Giới Chủ.
Chỉ cần không có chứng cứ liền không thể xử trí hắn.
Tựa như Khương Phàm lúc trước như thế.
Đan Đại Chí Tôn