Đan Đại Chí Tôn
Chương 1412: C1412: Đột biến chém đầu khương phàm 4
Kỳ thật Không thể nào tính là xúc động được, bởi vì từ khi Khương Phàm Trào phúng hắn, hai tháng đến nay hắn đã thường xuyên suy nghĩ ý nghĩa nhân sinh của chính mình.
Càng là nghĩ sâu, càng cảm giác cuộc sống tại Chiến quốc không thú vị như vậy.
Càng là muốn rời khỏi, trong lòng càng xao động.
Chỉ là nghĩ đến sự kỳ vọng của phụ thân, hắn chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống.
Bây giờ không có dũng khí chạy đến bên ngoài thạch điện phụ thân bế quan hô to một tiếng Tiểu gia ta muốn rời nhà trốn đi, hắn sợ phụ thân chụp chết hắn.
Hôm nay Khương Phàm đột nhiên nói muốn rời khỏi, cảm giác muốn rời khỏi kia của hắn lại mãnh liệt lên.
- Một trong tứ đại tổ chức sát thủ Trung Vực - Nhân Gian Ngục.
Khương Phàm quét mắt vào biển người hai bên phố dài, chọn xem cửa sổ của tửu lâu, cửa hàng.
Hai tháng, nên tới hẳn là đã tới, ở chỗ nào??
- Sao ngươi lại biết tất cả mọi chuyện?
Triệu Thế Hùng nhịn không được mà oán thầm.
Tiểu tử này rốt cuộc là bò từ bên trong Đại Hoang ra tới, hay là từ trên trời rớt xuống.
- Sí Thiên giới chúng ta cùng Nhân Gian Ngục có liên hệ sao?
- Sí Thiên giới thuộc về Tây Nam, nhưng vị trí lại lân cận Trung Vực, cho nên rất nhiều thế lực Trung Vực cũng sẽ đến nơi đây xin thuốc, trong này liền bao gồm cả Nhân Gian Ngục. Bọn hắn thích bái phỏng Bá Vương phủ, thông qua nơi đó liên hệ phe phái Lý gia của Sí Thiên giới, thời điểm phe phái Lý gia cần dược liệu đặc thù, cũng sẽ thông qua Bá Vương phủ liên hệ Nhân Gian Ngục.
- Gần đây có người đến qua không?
- Cái này không biết. Thế lực cỡ lớn phổ biến đều có Luyện Đan sư của riêng mình, chỉ có tại thời điểm bọn hắn luyện không ra, không thể nào cam đoan được phẩm chất đan dược cùng xác xuất thành công, mới có thể vạn dặm xa xôi đến nơi đây bái phỏng.
- Ngươi đã gặp qua người của Nhân Gian Ngục chưa?
- Đã tiếp xúc qua.
- Là người của Thiệu gia, hay là...
- Ta tiếp xúc qua người của Thanh Ngục, cũng tiếp xúc qua người của Thiệu gia.
- Thanh Ngục phụ trách cái gì?
- Thanh Ngục ở bên trong Nhân Gian Thất Ngục phụ trách liên hệ cùng các thế lực khắp nơi, phạm vi bọn hắn kết giao vô cùng rộng, chỉ cần có giá trị lợi dụng, cũng sẽ ở bên trong phạm vi kinh doanh của bọn hắn.
- Thanh Ngục này có phân bộ sao?
- Thế thì không có, dù sao bọn hắn cũng là tổ chức sát thủ, hành tung vẫn rất thần bí. Ngươi hỏi cái này làm gì, Nhân Gian Ngục đã chọc tới chỗ nào của ngươi rồi?
- Không có, nghe được tổ chức sát thủ liền hiếu kỳ, muốn theo bọn hắn thỉnh giáo kinh nghiệm, bồi dưỡng Ác Nhân cốc của ta. . ngôn tình hài
Hai người đang nói, bỗng dưng một tiếng hổ gầm to rõ quanh quẩn trên phố dài, rất nhiều người chấn động, theo bản năng đều rụt cổ một cái.
Đám người nhanh chóng tản ra một cái lối đi, một mực kéo dài đến Khương Phàm nơi này.
Tô Huyên cưỡi một con mãnh hổ lộng lẫy, dưới sự bảo vệ của các cường giả Cổ Hoa, đi tới phía Khương Phàm.
- Nàng là ai, Tô Huyên sao?
Khương Phàm khóe miệng lộ ra một nụ cười, đang muốn đi qua tìm nàng, vậy mà nàng lại chủ động tới đây.
- Là Tô Huyên.
Triệu Thế Hùng âm thầm lắc đầu, giữa các ngươi nên tính là huyết hải thâm thù đi.
Biển người nhanh chóng lui sang hai bên, đám người trong cửa hàng, tửu lâu cũng gom lại chỗ cửa ra vào và cửa sổ mà nhìn ra xa.
Khương Phàm, Tô Huyên?
Ha ha, náo nhiệt!
- Khương Phàm, chúng ta nói chuyện?
Tô Huyên cưỡi mãnh hổ đi đến ngoài trăm thước thì dừng lại, có chút ngẩng đầu, ngồi trên cao nhìn xuống ở phía Khương Phàm.
Mãnh hổ lộng lẫy phát ra tiếng gào trầm thấp, hung tợn tiếp cận Khương Phàm.
Các cường giả Cổ Hoa nhao nhao bước về phía trước hai bước, bảo vệ Tô Huyên nghiêm mật, sẵn sàng trận địa.
Mặc dù trong bọn họ có mười vị cường giả Niết Bàn cảnh, không sợ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng, nhưng nơi này là Bá Vương Chiến Quốc, nói không chừng chỗ tối còn có cường giả của Hung Linh hầu phủ ẩn núp.
Mà, Khương Phàm thủ đoạn khôn khéo, hay làm quỷ kế, không thể không phòng.
- Tô Huyên cô nương muốn nói cái gì, bảo ta đi theo ngươi sao? Ta thấy chúng ta vẫn nên đến Hung Linh hầu phủ từ từ nói chuyện đi, Nhị hoàng tử hoàng thất các ngươi đang ở chỗ này chờ đã đâu rồi. Đã hơn hai tháng, đều muốn chờ điên rồi.
Khương Phàm há miệng chính là uy hiếp, hù dọa trước rồi lại nói.
Các cường giả hoàng thất khẽ nhíu mày, Nhị hoàng tử mặc dù thiên phú bình thường, nhưng Đại hoàng tử chết rồi, Tam hoàng tử chết rồi, trên danh nghĩa hắn chính là người thừa kế.
Kết quả vừa tới chuyến Sí Thiên giới đã bị giam thành con tin.
Sỉ nhục, thật sỉ nhục!!
Nhưng...
- Ta muốn cùng ngươi bàn bạc...
Tô Huyên lạnh lùng, đột nhiên dữ tợn, trong chớp mắt, bóp nát Cấm Nguyên Châu đang cầm thật chặt trong tay.
Mặc dù Tô gia bị diệt, Cấm Nguyên Châu đều đã mất đi, nhưng lúc trước khi nàng cùng Đại hoàng tử đính hôn, của hồi môn là một viên Cấm Nguyên Châu.
Cử động đột nhiên này, nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Bao gồm cả các cường giả hoàng thất.
Khương Phàm đang nghĩ phải làm sao uy hiếp nàng, đưa đến Hung Linh hầu phủ, khóe mắt liếc qua lại nhạy cảm phát giác được trong tay Tô Huyên nở rộ ánh sáng, trong tầm mắt cũng là khuôn mặt nhanh chóng dữ tợn của Tô Huyên.
Không tốt!!
Một sự nguy hiểm mãnh liệt trong nháy mắt quét sạch toàn thân, lông tóc dựng đứng.
Khương Phàm không chần chờ chút nào, kích phát chiến trụ, kích hoạt thần nhãn.
Đây là phản ứng theo bản năng, càng là phản xạ có điều kiện lắng đọng của kiếp trước và cả kiếp này.
Thân thể phản ứng, thậm chí vượt qua ý thức phán đoán.
Chẳng quản chuyện gì, phải phòng ngự, phản kích!
Ông!!
Thần nhãn bên phải Khương Phàm nở rộ huyết quang tinh hồng, xuyên thủng mặt nạ.
Cường quang cực kỳ chói mắt để đường đi xung quanh đều chiếu thành màu đỏ tươi.
Cường quang bạo kích, thần uy nghiêm nghị, không gian vặn vẹo, phóng thích sát uy kinh dị.
Cùng lúc đó, huyết nhục hài cốt lại dung hợp Bát Hoang Chiến Trụ nhanh chóng kích hoạt.
Nhưng... Khương Phàm phản ứng lại nhanh, cũng không nhanh bằng thời gian ngưng kết.
Thời gian mê quang theo Cấm Nguyên Châu vỡ vụn mà nở rộ, khuấy động phố dài, phấp phới vạn mét, đánh sâu vào trong tất cả mọi người.
Tại thời điểm tất cả mọi người trong vạn mét bị định trụ, Khương Phàm cũng định trụ.
Đan Đại Chí Tôn