Đan Đại Chí Tôn
Chương 1373: C1373: Điên cuồng giết chóc 2
Hai mắt hắn đỏ như máu, miệng đầy răng nanh, một tiếng gầm thét như mất khống chế, đuổi giết thị vệ thống lĩnh.
- Quỳ xuống cho ta!
Một tên thị vệ hùng tráng hai tay va chạm mặt đất, địa động mãnh liệt khuấy động vài trăm mét, trong chốc lát đã vỡ nát mặt đất, muốn nuốt hết Du Cảnh Chiến.
Ngay sau đó, ba tên thị vệ liên thủ phóng thích lôi điện, từ ba phương vị nhấc lên triều dâng, trùng kích vào trung tâm, muốn bao phủ Du Cảnh Chiến.
- Du Cảnh Chiến, ngươi muốn hại chết muội muội của ngươi, vậy thì đừng trách chúng ta tâm ngoan.
Một thị vệ hét lớn, hài cốt toàn thân run rẩy, hóa thành một con Thanh Phong Điêu, cuồng phong gào thét, phóng lên tận trời, cuồng phong từ toàn thân hóa thành phong nhận, tràn ngập đất trời bao phủ xuống dưới.
Oanh!!
Bạo tạc mãnh liệt, rừng rậm run rẩy.
Lôi quang lấp lóe, cuồng phong thét gào, đại địa kịch liệt chập trùng.
Nhưng...
Rống!!
Bên trong năng lượng như thủy triều, một con thạch quy màu đen phát ra tiếng gào thét cuồng dã, sóng âm cuồn cuộn, như giang hà chập trùng.
Đây là mai rùa bảo vệ, là được Du Cảnh Chiến dùng năm trăm ngàn tinh tệ lấy được trong cửa hàng Chiến quốc.
Du Cảnh Chiến chống đỡ cuộc tấn công điên cuồng, đứng dậy liền muốn lấy đi mai rùa.
Nhưng, thị vệ thống lĩnh đã giết tới gần, tay phải phồng lên, khuấy động năng lượng nóng bỏng mà bạo ngược, đánh một kích về phía trước, cánh tay phồng lên, khuấy động năng lượng bạo ngược, giống như một ngọn núi lửa đang bay tới.
Một tiếng vang thật lớn, vang vọng rừng rậm.
Thạch quy gào thét, mãnh liệt lắc lư, trong nháy mắt bò đầy vết nứt, ầm ầm bay ra ngoài.
Du Cảnh Chiến ở bên trong, toàn thân run rẩy, máu tươi vẩy ra, cũng bị vô tình đánh bay.
- Bắt lấy hắn!
Thị vệ thống lĩnh giận dữ quát tháo.
- Coi chừng...
Thị vệ nơi xa đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi.
Một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, giống như là thiên thạch đánh về phía thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng thời nắm chặt hai tay, kích phát võ pháp.
Mặt đất dưới chân kịch liệt sụp đổ, hóa thành dung nham nóng hổi, như cuồng triều phóng lên tận trời.
Bóng đen không giảm tốc độ, đối diện va chạm dung nham, dễ như trở bàn tay giết tới gần.
Rống!!
Khương Bân phát ra tiếng long ngâm, sóng âm khuấy động, thần uy từ trong cơ thể kích phát ra, nó giương cánh to lớn, vĩ đao quét ngang, trường mâu bạo kích, thẳng đến thị vệ thống lĩnh.
Sắc mặt thống lĩnh đại biến, quả quyết rơi vào bên trong dung nham, muốn động dưới mặt đất né ra.
Khương Phàm theo sát Khương Bân nhào vào trong dung nham, như cá bơi như trong nước, nhanh chóng đuổi kịp.
- Khương... Khương Phàm??
Thị vệ thống lĩnh quay đầu trong dung nham, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Hai tay Khương Phàm căng cứng, uy lực huyết mạch sôi trào khắp toàn thân, hét lên một tiếng, âm thanh chấn động dung nham, Chu Tước Bác Thiên Thuật đuổi giết thị vệ thống lĩnh.
Mặc dù kém một trọng thiên, nhưng Thiên phẩm linh văn phối hợp với Chu Tước Bác Thiên Thuật đủ để uy hiếp được một lục phẩm linh văn.
Sắc mặt thị vệ thống lĩnh đại biến, lập tức triệu ra một cái ngọc châu, bên trong phong tồn lấy năng lượng liệt diễm to lớn.
Nhưng... thời điểm hắn đang muốn thả ra, một trận ba động kỳ diệu lan tràn bên trong thủy triều dung nham, dung nham nhanh chóng bị dập tắt, đã mất đi năng lượng, biến thành nham thạch, phong bế thị vệ thống lĩnh cùng Khương Phàm.
Thị vệ thống lĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng có chút kinh ngạc, phản ứng lập tức chậm đi mấy phần.
Khương Phàm thì đánh vỡ nát nham thạch, đối diện lao tới.
Keng!!
Khương Phàm nâng móng vuốt cuồng kích ngọc châu, đè ép nó oanh kích thị vệ thống lĩnh, cùng lúc đó, hai cánh tụ lại, bảo vệ toàn thân.
Một tiếng vang thật lớn, trăm mét dưới đất bị nổ tung, ngột ngạt như cự thú gào thét, ngay sau đó mặt đất sụt lún, liệt diễm bay lên trời, tuôn ra mấy ngàn thước.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, nương theo ánh lửa chói mắt, chiếu thấu đêm tối.
Phạm vi hơn mười dặm, có thể thấy được rất rõ ràng!
- Đánh nhau?
Đội ngũ thần bí đang ở bên ngoài hơn hai mươi dặm, lặng yên không một tiếng động truy tìm thị vệ Hồng Quán.
Kế hoạch mà bọn hắn là chờ đám thị vệ Hồng Quán kia bắt lấy Du Cảnh Chiến, sau đó lại tiến hành phục kích.
Bằng vào thực lực của bọn hắn, xử lý sạch một đám thị vệ hoa lâu đơn giản như trở bàn tay.
Nhưng, nơi xa đột nhiên xuất hiện tiếng vang, để bọn hắn ý thức được tình huống có biến.
Bọn hắn vọt tới trên ngọn cây, nhìn qua nơi xa, liệt hỏa chiếu sáng đến mức để bọn hắn khiếp người.
- Tản ra, từ từ tới gần.
Nam tử cầm đầu đưa tay vung lên, đám người liên tiếp tản ra, giống như quỷ ảnh biến mất chui vào rừng rậm.
Chém giết thảm liệt kéo dài chỉ trong ba phút, ngoại trừ thị vệ thống lĩnh, còn lại toàn bộ đều bị tàn sát.
Du Cảnh Chiến đứng trong đống thi thể, máu me khắp người, hồng hộc thở hổn hển.
Nhìn đám người đã từng là Đồng bạn rách mướp nằm nhoài xung quanh, hắn không có chút thương hại nào, cũng không có mảy may cảm giác giải hận, ngược lại là càng thêm dục vọng báo thù.
Thị vệ đầu lĩnh quỳ gối trong phế tích bừa bộn, hấp hối:
- Khương Phàm... Ngươi... Ngươi xông vào Hồng Quán, bắt hoa khôi, bây giờ lại truy tung đồ sát chúng ta, ngươi là muốn cùng Bá Vương phủ làm kẻ địch sao?
- Lão tặc.
Khương Phàm không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp gọi tặc điểu.
Toàn thân tặc điểu lấp lóe ánh lửa, hóa thân thành hình người.
- Đổng Tị? Không phải ngươi đã chết rồi sao? Không không, ngươi là ai? Ngươi không phải Đổng Tị.
Thị vệ thống lĩnh trừng to mắt nhìn tặc điểu ở trước mặt hắn biến thành một nam tử.
Tặc điểu cười tà ác:
- Ta là yêu, một loại yêu ăn người. Ta ăn ai liền sẽ biến thành người đó. Ta sẽ bắt đầu từ chân, gặm một chút xíu, biến một chút xíu, từ xương cốt đến da thịt, từ huyết dịch đến nội tạng, còn có đầu, gặm đến sạch sẽ, nhai triệt triệt để để, sau đó... Biến thành ngươi!
Thị vệ thống lĩnh cảm thấy lạnh người, thân thể không cầm được mà run rẩy.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, đỡ đến trên cổ thị vệ thống lĩnh:
- Ta có thể cho ngươi chết dễ dàng, cũng có thể để hắn ăn ngươi. Lựa chọn thế nào, toàn bộ nhờ ngươi.
- Ngươi muốn biết cái gì?
Thị vệ thống lĩnh tái nhợt sắc mặt, gian nan chuyển lấy thân thể sang bên cạnh, sợ quái vật kia ăn mình.
- Là ai đưa huynh muội bọn hắn đến hoa lâu! Tại sao muốn an bài tới đó! Lại có bàn giao gì!
- Ta... Ta...
- Ăn hắn!!
- Chờ một chút! Chờ một chút! Ta nói, ta nói...
- Đừng lề mề, mau nói.
Đan Đại Chí Tôn