Đan Đại Chí Tôn
Chương 1359: C1359: Ngươi nhìn hắn giống phụ thân ngươi không
Triệu Thế Hùng nhìn chằm chằm Khương Phàm, tên này thật đúng là kẻ điên, hoàn toàn không có ý thức sợ sệt.
- Nàng là ai?
- Vị hôn thê của ta, Dạ An Nhiên.
- Nàng là Ngũ Hành thiên văn?
- Không sai.
- Con hồ ly này thì sao?
- Đây là con chim, dáng dấp giống hồ ly mà thôi.
- Ngươi tới nơi này rốt cuộc mục đích gì? Ta muốn nghe nói thật!
- Ta đã từng dung hợp qua Sát Lục Chi Hỏa, đối với ngọn lửa này hiểu khá rõ, biết được Hung Linh Hầu thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh, vô cùng khâm phục. Hôm nay tới, mục đích chủ yếu là nhìn Hung Linh Hầu một chút.
- Tha thứ ta nói thẳng, ngươi còn chưa đủ tư cách trực tiếp gặp phụ thân ta.
Triệu Thế Hùng nhìn Khương Phàm, chờ đợi hắn nói ra mục đích thật sự.
- Ta chính là muốn gặp một lần Hung Linh Hầu, nói mấy câu. Ta luôn cảm giác, ta không thấy Hung Linh Hầu, sẽ là tiếc nuối cả đời ta, Hung Linh Hầu không thấy ta, cũng sẽ là tiếc nuối của hắn.
Khương Phàm nói xong, bọn người Triệu Thế Kinh cũng không nhịn cười được, tuy nhiên là cười lạnh.
Mặc dù vị Khương Phàm này vừa mới xông ra chút thanh danh, lại là Thiên phẩm linh văn, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.
Ở trên địa vị, đều kém Triệu Thế Hùng một mảng lớn, huống chi Hung Linh Hầu.
- Còn xin thông báo Hung Linh Hầu, chỉ cần hai từ. Kim vũ... Diêm bá...
- Hai từ này có ý gì?
- Có liên quan tới thân thế phụ thân các ngươi.
Bọn người Triệu Thế Hùng trao đổi ánh mắt, chẳng lẽ Khương Phàm biết thân thế của phụ thân?
Bọn hắn chỉ biết phụ thân là được gia gia thu dưỡng, từ lúc còn rất nhỏ đã bị mang tới Sí Thiên giới, nhưng bất luận là phụ thân hay là gia gia, đều chưa từng nhắc qua chuyện lúc trước của phụ thân.
Mà bọn hắn thuở nhỏ thì đã sợ sệt phụ thân, cũng không dám hỏi nhiều.
Khương Phàm nói:
- Ta biết rõ địa vị Hung Linh Hầu, không thể nói bậy. Các ngươi một mực thông báo, nếu như Hung Linh Hầu không gặp ta, ta sẽ tùy các ngươi xử trí.
Triệu Thế Hùng suy tính một lát, mang theo hắn rời khỏi lôi tràng, về tới Hung Linh hầu phủ.
Tuy nhiên, Triệu Thế Hùng không có trực tiếp mang theo hắn đi tìm Hung Linh Hầu, mà mang theo tới diễn võ trường của hầu phủ.
- Phụ thân đang lúc bế quan, không cho phép người nào quấy rầy, coi như Đan Thánh của Sí Thiên giới muốn đi qua, đều cần chào hỏi sớm.
- Ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mặc dù có Thiên phẩm linh văn, nhưng không có bối cảnh. Đây là sự thật, ngươi cũng đã thừa nhận. Tuy nhiên, ta cũng không phải không thể đi xin chỉ thị thay ngươi, ngươi cần đồng ý với ta một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Lôi đài, ta muốn cùng ngươi chiến một trận công bằng!
Triệu Thế Hùng vẫn không cam tâm.
Thua quá chật vật, quá oan uổng, thậm chí đều không có chuẩn bị kỹ càng.
Bây giờ chỉ sợ cả nước đều truyền ra, hắn nhất định phải biết mình thua ở chỗ nào.
- Thiện ý nhắc nhở, ngươi vẫn là nên từ bỏ đi. Tình huống của ta rất đặc thù, vừa vặn ép được ngươi, đối đầu với ta, ngươi không phát huy ra được một nửa lực lượng.
- Thật ngông cuồng.
Triệu Thế Võ nhịn không được, đệ đệ của hắn chính là truyền nhân của Hung Linh Hầu, thức tỉnh linh văn đến nay đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thất bại qua.
- Ngươi thật sự là không được thật.
Tiểu hồ ly cũng nhịn không được mà kích thích, đây chính là nửa phụ thân của ngươi!
- Nếu như ta kiên trì thì thế nào!
- Ngay trước mặt nhiều người của hầu phủ như vậy, ngươi vẫn là nên từ bỏ đi.
- Ta kiên trì! Ngươi nghe không hiểu??
- Nếu đã như thế này...
Toàn thân Khương Phàm đột nhiên sôi trào yêu hỏa mãnh liệt, cuồn cuộn tuôn ra, thanh thế to lớn, khuấy động ra vài trăm mét.
Nhiệt độ nóng bỏng vặn vẹo lên không gian, lệ khí cuồn cuộn trong nháy đã mắt đè lại đám huynh đệ Triệu Thế Hùng.
Không chỉ có Triệu Thế Hùng run rẩy trong lòng, huynh đệ Triệu Thế Võ và Triệu Thế Kinh càng là suýt chút nữa là đã quỳ xuống.
- Coi chừng.
Bọn thị vệ quả quyết ra tay, kéo lấy bọn người Triệu Thế Kinh lui lại.
Khương Phàm lập tức bộc phát yêu hỏa khắp toàn thân, khuấy động ngàn mét, trùng thiên cuồn cuộn.
Hắn không có hóa thân Yêu Thể, nhưng xung quanh lại mang đầy kim quang, vẫn hiện ra hình dáng của Chu Tước, giương cánh giữa trời, cường quang vô biên, uy thế kinh người, hai con mắt phát ra uy thế cường đại, lạnh lùng tập trung vào Triệu Thế Hùng ở phía dưới.
Rống!!
Triệu Thế Hùng đón liệt diễm cuồng dã gầm thét, phóng thích Cùng Kỳ Huyết Viêm không giữ lại chút nào.
Sền sệt như dung nham, tinh hồng như máu, kịch liệt cuồn cuộn, nhanh chóng ngưng tụ, biến thành huyết viêm Cùng Kỳ, gào thét với trời cao.
Hung uy mãnh liệt, nương theo huyết khí cuồn cuộn, khuấy động diễn võ trường, mang đến uy thế không có gì sánh kịp.
Nhưng, khi Khương Phàm tiếp tục kích phát lực lượng huyết mạch, nhất là mắt phải đã thức tỉnh, Triệu Thế Hùng lại lần nữa cảm nhận được loại rung động đáng sợ mạnh mẽ thấm vào linh hồn kia.
Triệu Thế Hùng đang phát uy huyết mạch đã nhanh chóng yếu bớt, khí tức sát lục từ huyết nhục linh hồn thả ra, cũng đang thu liễm lại.
Hắn cảm thấy nguy cơ, cảm nhận khuất nhục, hắn nôn nóng phóng thích huyết viêm, muốn kích thích uy thế huyết viêm tăng cường gấp bội.
Lấy cảnh giới bây giờ của hắn, mạnh nhất có thể tăng cường tới gấp hai, thực lực thậm chí có thể đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong.
Nhưng... Mặc cho hắn nổi giận thế nào, huyết mạch vẫn cứ đều yếu bớt đi, thực lực càng là không có chút tăng cường nào.
Khương Phàm rất nhanh đã tản ra yêu hỏa, đè lại mắt phải, lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi không cam tâm, ta cũng biết ngươi vô cùng cường đại, nhưng đối đầu với ta, ngươi thật không có phần thắng.
Triệu Thế Hùng táo bạo lại không cam lòng, nhưng sau khi liên tiếp gào thét, vẫn tản ra Cùng Kỳ Huyết Viêm.
- Ngươi là linh văn gì? Ngươi lại có huyết mạch gì!
- Ngươi không cần biết.
- Nếu như ta không biết, ngươi đừng mơ tưởng nhìn thấy phụ thân ta.
- Không cần ngươi thông báo, phụ thân ngươi tự nhiên sẽ tới đón tiếp ta.
Khương Phàm sau khi tản ra áp chế, đã cảm nhận được cảm ứng mãnh liệt trong Hung Linh hầu phủ kia, tựa như cảm giác trước khi gặp được Khương Diễm tại Kiều gia.
Đan Đại Chí Tôn