Đan Đại Chí Tôn
Chương 1324: C1324: Quy tắc là do ta định ra
Khương Phàm lo lắng sẽ có càng nhiều Thánh Nhân đến đây truy kích, nhất là Cổ Hoa bên kia, Thánh Tổ thứ năm bị trọng thương, Thánh Tổ thứ tư bị giết, khẳng định đã tức giận đến cực hạn. Nếu như chỉ có Kiều Vô Hối, chỉ sợ ứng phó không nổi, nếu như Đông Hoàng Thánh Kiệt có thể âm thầm ra tay, nói không chừng còn có thể bắt lấy một Thánh Nhân.
- Đừng ôm quá nhiều hi vọng với ta, ta sẽ không tuỳ tiện nhúng tay.
Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu, tại hải vực đó là do đầu nóng lên, cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nơi này không thể được.
- Đông Hoàng cung chủ, dẫn đường?
Khương Phàm ăn chắc hắn.
- Ngay ở chỗ này.
Đông Hoàng Thánh Kiệt đi đến tòa phía trước cửa đá, đưa tay đè lại, chậm rãi đẩy ra.
Sau cửa đá lại là phiến không gian vặn vẹo, bên trong hắc ám cuồn cuộn, tĩnh mịch giá lạnh, giống như một cái lỗ đen đáng sợ, liên tiếp với thâm không bát ngát mênh mông.
Tại điểm cuối cùng của lỗ đen giống như có hỏa diễm đang lóe lên, mơ hồ có thể thấy là bóng dáng Phượng Hoàng, nó giống như đang bay lượn ở tại chỗ, lại như đang ra sức giãy dụa.
- Đây là Không Gian Mê Trận, chỉ cần hắn bị nhốt ở bên trong, sẽ rất khó tuỳ tiện đi ra, nhưng sẽ không tạo thành tổn thương.
Đông Hoàng Thánh Kiệt giơ tay lên, chưởng khống lấy không gian lỗ đen, mãnh liệt xoay ngược chiều vài vòng, dần dần, lỗ đen ngừng xoay tròn lại, liệt diễm kia cuối cùng nhanh chóng phóng đại tại hắc ám.
Một khí tức kinh khủng khuấy động mật thất, bao phủ tới bọn người Khương Phàm.
- Thủ Linh! Ta đến mang ngươi về nhà.
Giọng Khương Phàm truyền vào lỗ đen, quanh quẩn bên trong không gian đang cuộn trào mãnh liệt.
Liệt diễm kia nhanh chóng thu liễm, khôi phục bộ dáng con người, tốc độ tăng vọt, xông qua lỗ đen, xuất hiện ở trong mật thất.
Hắn đang muốn hành lễ, lại bị Khương Phàm lặng lẽ ra hiệu mà nhịn được.
- Chúng ta đều đã trở về, cũng đều rất an toàn, đang ở bên trong Đại Hoang chờ ngươi.
Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được Kiều Vô Hối thay đổi, không chỉ có khí thế cường thịnh, thánh uy ù ù, mà tinh khí thần càng sung mãn tăng vọt.
- Bà ấy thì sao?
Kiều Vô Hối quan tâm nhất chính là mẫu thân.
- Đan dược đã luyện thành, tình huống của nàng cũng đã ổn định, nhưng còn cần một thời gian để thức tỉnh.
- Bây giờ chúng ta trở về.
- Chính ngươi về trước đi, ta ở chỗ này còn có việc phải xử lý.
- Lấy thánh huyết không? Ta chỉ ăn thịt, thánh huyết và xương cốt toàn giữ lại.
- Ngươi mang về trước.
Khương Phàm lộ ra nụ cười.
Đây chính là công dụng kỳ diệu của lấy chiến dưỡng chiến, một Thánh Nhân mang tới tài nguyên có thể ảnh hưởng đến hơn trăm ngàn người.
- Hắn là người của Kiều gia nào?
Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn hắn rời khỏi, hỏi ra trong lòng nghi vấn.
Hắn biết Kiều gia ẩn giấu một người thần bí, nhưng thủy chung không có rõ ràng thân phận, lật lịch sử Kiều gia lên trên mấy trăm năm, căn bản không có Thiên linh văn, càng không có xuất hiện cường nhân nào như vậy.
Mà Khương Phàm lại còn gọi là Thủ Linh?
Tên là Kiều Thủ Linh sao?
- Kiều gia có bí mật của Kiều gia, Đông Hoàng cung chủ cũng đừng có nghe ngóng.
Khương Phàm cáo từ rời khỏi.
- Đầu tiên chờ chút đã.
- Còn có việc?
- Hai tháng trước, có người ở chỗ này lưu lại một nhiệm vụ, nhiệm vụ rất đơn giản, chính là đưa cho ngươi một lá thư.
- Ai?
- Hướng Vãn Tình.
Đông Hoàng Thánh Kiệt lấy ra lá thư, đưa cho Khương Phàm.
Khương Phàm kỳ quái mở ra —— đây là chuyện đầu tiên ngươi giúp ta làm, gọi ta trở về Vương Quốc Hắc Ám.
- Vì sao nàng bị điều đi?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác người thúc đẩy Vạn Đạo Thần Giáo cùng Cổ Hoa hoàng triều thông gia, giống như không phải Hướng Vãn Tình.
- Phía sau Đại Tự Tại điện là Vạn Đạo Thần Giáo, chuyện nơi đó, chúng ta không rõ ràng.
Bên ngoài Nguyệt Hoa Thiên Bảo đã náo nhiệt lên.
Người của Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ đều theo tới nơi này, còn có người ở các nơi tới xem náo nhiệt.
Tuy nhiên bọn hắn đều lùi đến phía sau, vị trí phía trước tặng cho một đôi nam nữ.
Nam phong thần như ngọc, phong thái phi phàm, chỉ là con mắt lại một đen một trắng, khí chất cả người nhiều hơn mấy phần quỷ dị.
Nữ xinh đẹp động lòng người, lãnh diễm vô song, y phục đỏ hồng phụ trợ khí chất tôn quý của nàng.
Chính là Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê, sau khi kích tình song thì cả chạy tới nơi này.
- Khương Phàm, ta đã chờ ngươi rất nhiều năm!
Mắt Tiêu Lạc Lê đầy sát khí.
Nàng gả vào Vạn Đạo Thần Giáo mới biết được có một nơi là Vương Quốc Hắc Ám, chuyện Huyền Nguyệt hoàng triều gặp phải đều là một tay Khương Phàm tạo thành.
Một tên tiểu tử thánh địa vậy mà lại suýt chút nữa tống táng Huyền Nguyệt hoàng triều bọn hắn, nàng thực sự khó mà tiếp nhận được.
Lúc đó biết Khương Phàm chết rồi, còn tiếc nuối thật lâu, không nghĩ tới Khương Phàm lại trở về.
Đúng là ông trời mở mắt, cho nàng cơ hội tự tay báo thù.
Khương Phàm cố ý đánh giá Tiêu Lạc Lê, cười:
- Đây là tới đưa kẹo mừng cho ta sao?
- Đưa tang thiếp cho ta!
Tiêu Lạc Lê nghiến răng nghiến lợi, thật hận khi không thể bắt lấy hắn ngay bây giờ, trước tiên phải tra tấn hắn chết đi sống lại.
- Sai lầm rồi. Nếu như không phải ta, ngươi có thể đến Vạn Đạo Thần Giáo? Hoàng tộc tiến hoàng đạo, ngươi là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng. Ta nên tính là người làm mối cho các ngươi, thời điểm thành thân, ta còn phải ngồi trên để các ngươi kính rượu nữa là!
- Ngươi xem bộ dáng ta, là đến đùa với ngươi? Khương Phàm, ngươi giết huynh trưởng ta, hủy Huyền Nguyệt hoàng triều ta, ta và ngươi, không đội trời chung.
- Ha ha, xác thực không đội trời chung.
Khương Phàm cười lạnh.
Lão tử tự tay tạo nên các ngươi, cuối cùng lại bị các ngươi cắn ngược lại ta một cái, kiếp này không triệt để hủy các ngươi, lão tử không coi là sống lại lần này.
- Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn. Một, lập tức quỳ xuống, cùng ta leo về Vạn Đạo Thần Giáo. Hai, ta kéo lấy ngươi, về Vạn Đạo Thần Giáo!
- Rất xin lỗi, ngươi nằm mơ không thực tế rồi, tại Vương Quốc Hắc Ám này, không ai được đụng đến ta.
- Không phải là bởi vì Bất Tử Thiên Bia sao? Thiên Bia của ngươi, bị hạn chế!
- Lý do?
Khương Phàm chuẩn bị cùng với nàng qua loa vài câu.
Điêu Lãnh Phong đã đi tới trước mặt Khương Phàm, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt lạnh lẽo:
- Quy tắc là do Đại Tự Tại điện định ra, chúng ta nói cái gì thì chính là cái đó!
Đan Đại Chí Tôn