Đan Đại Chí Tôn
Chương 1307: C1307: Không có chỗ thương lượng
- Không có chừa chỗ thương lượng, ngươi đi cùng ta!
Khương Phàm không thể nào lại để cho tặc điểu sa đọa đi xuống, nhất định phải lợi dụng.
Tặc điểu nghiêm mặt, âm trầm một lát, đột nhiên nắm chặt tay Kiều Vi Nhi:
- Ta muốn lên chiến trường, có thể sẽ chết, trước khi đi, có thể để cho ta... Chà đạp một chút hay không...
- Ca!!
Kiều Vi Nhi cao giọng cầu cứu. Kiều Thiên Mạch nhanh chóng kéo muội muội đến bên cạnh, chỉ vào tặc điểu liên tục cảnh cáo.
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Dạ An Nhiên:
- Chúng ta nói chuyện?
Phượng Bảo Nam và đám người tò mò nhìn Khương Phàm và Dạ An Nhiên rời khỏi.
- Bọn hắn cần cái gì, còn không phải đơn độc bàn bạc?
Tiêu Phượng Ngô bĩu môi:
- Còn có thể nói chuyện gì, thông đồng cô nương nhà người ta bỏ trốn chứ sao.
Tặc điểu dựng ở bả vai Tiêu Phượng Ngô, hạ miệng:
- Bảy năm không gặp, tương tư rất khổ, một trận ác chiến là không thể tránh được.
- Im miệng!
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều im lặng.
- Đều quan tâm cái này làm gì, nhanh đến bên trong nghe một chút.
Phượng Bảo Nam lôi kéo Kiều Linh Vận đi đến Vô Hồi đại điện.
Thường Lăng yên lặng nhìn Khương Phàm và Dạ An Nhiên rời khỏi, vẻ mặt thoáng ảm đạm, tuy nhiên vẫn cố gắng lạnh nhạt, đi theo đám người đến đại điện.
Ngọn núi kỳ tú, mây mù lượn lờ.
Rừng rậm tươi tốt giống như là y phục tươi mát được tỉ mỉ cắt may, gắn vào mỗi tòa sơn phong, gió nhẹ thổi qua, uyển chuyển nhảy múa.
Khương Phàm đi trên con đường nhỏ giữa khu rừng, hít thở không khí mát mẻ, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Lời Thiên Hậu nói kia quả thật làm cho hắn buông xuống rất nhiều lo lắng.
Nhưng, loại thời điểm đặc thù này lại chủ động lộ rõ tình cảm, luôn có bộ dáng ép buộc Dạ An Nhiên theo hắn rời khỏi.
- Mời ta tới chỉ là vì nhìn phong cảnh? Phong cảnh nơi này, ta đã nhìn hơn bảy năm rồi.
Dạ An Nhiên mặc một thân áo xanh, tóc đen bay nhẹ, toàn thân tản ra khí chất linh động tươi mát tự nhiên.
Không biết là do Thanh Xuân Quả hay là bởi vì linh văn thăng hoa, dung hợp uy lực Ngũ Hành tự nhiên, nàng giống như vĩnh viễn ngừng lại ở năm mười tám tuổi thanh xuân tịnh lệ mỹ hảo kia.
Nhưng cẩn thận quan sát, lại sẽ phát hiện nàng đã thay đổi rất nhiều.
Thân thể thon dài, yêu kiều thướt tha, mỗi một vị trí đều có mỹ cảm đặc biệt, giống như là thiên nhiên tạo hình tỉ mỉ, khiến người ta động tâm.
Nơi nàng đi qua đều cỏ thơm chập chờn, hoa tươi nở rộ, cây cối cũng hơi lay động, hướng nàng thăm hỏi.
- Ta không muốn lại liên luỵ thánh địa, sau khi rời khỏi chỉ sợ cũng sẽ không trở lại nữa. Ta muốn... Mời nàng đi cùng ta.
Khương Phàm lấy dũng khí, trực tiếp nói thẳng.
- Ta đi với ngươi.
Dạ An Nhiên rất tùy ý trả lời câu.
- Nàng không suy nghĩ một chút?
Khương Phàm ngạc nhiên.
Vốn cho rằng Dạ An Nhiên sẽ hỏi bảy năm nay hắn đã đi đâu trước một chút, lại sẽ muốn hiểu rõ sự kiện Kiều gia từ đầu đến cuối, ít nhất phải hỏi rõ ràng hắn tình huống bây giờ, kết quả, há miệng là đồng ý?
- Ta đã suy tính.
Dạ An Nhiên nói rất nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện râu ria.
Khương Phàm há hốc mồm, lại không biết trả lời làm sao.
Hắn do dự một đường, suy nghĩ một đường, suy nghĩ rất nhiều câu từ, kết quả không đợi phát huy, liền bị bắt lấy rồi?
Dạ An Nhiên đi giữa khu rừng, đầu ngón tay xẹt qua mầm cây, vẩy xuống sinh mệnh mê quang.
- Lúc Ngũ Hành Thần Thụ đưa ta rời khỏi, đã từng nói mấy câu, ta lúc ấy không hiểu.
Khương Phàm đuổi theo Dạ An Nhiên.
- Lời gì?
- Đại khái ý tứ chính là nó đã gặp qua ngươi, mà còn là ngàn năm trước.
- Nó gặp qua ta? Còn nói cái gì rồi?
Khương Phàm không nhớ rõ năm đó có đi qua Vĩnh Hằng Thánh Sơn hay không, càng không nhớ rõ đã gặp được Ngũ Hành Thần Thụ.
Dạ An Nhiên chỉ là mỉm cười nhưng không có nhiều lời.
Năm đó Ngũ Hành Thần Thụ khuyên nàng buông xuống tình cảm, nghiên cứu Ngũ Hành huyền bí, theo đuổi uy lực sáng thế, thế nhưng nàng thực sự không bỏ xuống được.
Lúc bắt đầu Ngũ Hành Thần Thụ còn vô cùng kiên trì, thế nhưng sau khi nhìn thấy Khương Phàm, lại ngoài ý muốn thay đổi thái độ, còn nhắc nhở nàng đối đãi với tình cảm thì phải chủ động ra tay.
Dạ An Nhiên lúc ấy không hiểu, cũng bởi vì u mê, xấu hổ tại suy nghĩ nhiều.
Nhưng Khương Phàm giả chết, cùng thời gian dài đến hơn bảy năm trưởng thành, để nàng tại cảm ngộ được Ngũ Hành, cảm ngộ được tự nhiên, đồng thời cảm ngộ được thế giới, cũng cảm ngộ cả tình cảm của mình.
Ta yêu ngươi, không có liên quan gì với ngươi.
Nếu như ngươi trùng hợp cũng yêu ta, đó chính là cuộc gặp gỡ đẹp nhất thế gian.
Ta yêu ngươi, cam nguyện làm bạn bên cạnh ngươi.
Nếu như ngươi nguyện ý cùng ta dắt tay nhau, đó chính là hứa hẹn cùng thủ vững cả đời.
Khương Phàm nghiêm túc nhìn Dạ An Nhiên:
- Đi khỏi Vô Hồi thánh địa rồi thì sẽ vĩnh viễn không về được. Không có thánh địa bảo hộ, tất cả địa vị, bối cảnh sau này của chúng ta, đều cần chính chúng ta liều đi ra. Nàng, thật sự nguyện ý cùng ta rời khỏi sao?
Dạ An Nhiên yên nhiên cười khẽ:
- Phụ thân ta đã bị chỉ định sáng tạo Đại Hoang thánh địa, tương lai chính là chủ nhân thánh địa, lòng ta không còn lo lắng. Cho dù ngươi không mời ta, tương lai ta cũng sẽ rời khỏi nơi này.
- Ta không thể nào hứa hẹn với nàng quá nhiều, nhưng ta có thể bảo đảm, thế giới bên ngoài thánh địa còn đặc sắc xa so với những gì nàng nghĩ.
Khương Phàm cười, cảm giác ở cùng Dạ An Nhiên luôn luôn nhẹ nhàng, dễ chịu như vậy.
Nữ hài nhi này già dặn lại càng tinh minh hơn, còn cất giấu sự cường thế cùng lãnh khốc, nàng rất rõ ràng mình muốn làm gì, đã hiểu sinh mệnh mình cần gì.
Một ít chỗ thậm chí lại rất giống Thiên Hậu, chỉ là Thiên Hậu có nhiều hơn phần bá khí, nàng thì lại càng thêm nội liễm.
Dạ An Nhiên bước chân nhẹ nhàng, dạo bước trong núi rừng:
- Lo lắng duy nhất của ta chính là Đại Hoang thâm uyên. Đại Hoang Tù Thiên Trận là cơ hội mà Vô Hồi thánh địa khổ đợi mấy trăm năm, thật vất vả mới tổ kiến hoàn thành, nếu như chúng ta đi...
- Chuyện Đại Hoang thâm uyên rất phức tạp, thánh địa không giải quyết được, cuối cùng còn phải cần chúng ta.
Khương Phàm mở rộng cửa lòng, thẳng thắn thân phận của hắn, giải thích bí mật thần triều.
Dạ An Nhiên yên lặng nghe, nàng tuy đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị chuyện Vạn Thế thần triều làm cho kinh hãi.
Đan Đại Chí Tôn