Đan Đại Chí Tôn
Chương 1177: C1177: Tiềm lực của huyền hoàng thạch
Hướng Vãn Tình có thể cảm giác được, đây chính là mục đích thực sự của Khương Phàm.
Nhưng nàng vẫn không hiểu rõ Khương Phàm là chết thật rồi, hay lại là giả chết.
Mặc dù khả năng giả chết càng lớn, thế nhưng rốt cuộc làm sao hắn làm được?
Ngu Thanh Dao giật mình, trách không được.
Nàng từ đầu đến cuối đều không rõ ràng tại sao Khương Phàm lại điên cuồng khiêu chiến, khắp nơi kết thù kết oán như vậy, tương lai phải làm sao để kết thúc, thì ra là chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.
Nhưng, nhiệm vụ Khương Phàm chuyển giao là cái gì?
Vậy mà lại đáng để hắn đánh đổi mạng sống.
Hứa Vĩnh Thọ cũng đã nghĩ thông, thì ra là đi tìm cái chết thật, trách không được kiêu ngạo như vậy.
Nhưng, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Khương Phàm ngược lại là cuồng hoan, bọn hắn thì không biết chút nào, bồi tiếp điên bồi tiếp náo, trước trước sau sau dựng vào Hứa Đan và năm thánh văn, còn có số lượng lớn đệ tử tinh anh.
- Ta cũng không nghĩ tới Khương Phàm sẽ chịu chết thật, nhưng nếu hắn làm như vậy, cũng hi vọng các ngươi có thể tha thứ hành động lúc trước của hắn, đừng lại nhằm vào Vô Hồi thánh địa. Mà, các ngươi chung quy vẫn đã vi phạm tới ước hẹn Võ Hầu, Đại Tự Tại điện sẽ làm ra trừng phạt, mà còn sẽ toàn lực bảo hộ chấp hành nhiệm vụ Thiên Bia!
Hướng Vãn Tình nghiêm túc nói xong, kiều nhan xinh đẹp không còn nụ cười thường ngày, mà ngắm nhìn hoang dã nơi Khương Phàm chết thảm thật sâu.
Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ ta đã phối hợp ngươi làm tốt mọi chuyện, ngươi đây? Rốt cuộc là còn sống, hay là đã chết!
- Nữ tử kia là ai? Nàng giống như đang ra lệnh.
Tô Lăng kỳ quái ngắm nhìn nơi xa, trong ngực gắt gao ôm Huyền Hoàng Thạch mà nàng cướp được.
- Chưa thấy qua.
Bọn người Lãnh Tuyền cảm cảm thấy kỳ quái hơn.
Chí Tôn Kim Thành cao ngạo vậy mà giống như rất kiêng kị nữ tử kia, mà nữ tử kia thực sự quá đẹp, bất luận là dung nhan, dáng người hay là khí chất đều để nữ tử xấu hổ nam tử thèm nhỏ dãi.
- Bọn hắn giống như đang thương lượng chuyện Khương Phàm.
Tô Lăng cảm thấy thật đáng tiếc.
Tên kia mặc dù cuồng một chút, hỗn đản một chút, nhưng đột nhiên chết, vẫn rất đáng tiếc.
- Thánh địa giết hoàng tộc, hoàng tộc giết thánh địa, bọn hắn đều là phải trả giá thật lớn, cũng không biết nên kết thúc như thế nào.
Bạch Ly đạo sư lắc đầu.
Thánh địa và hoàng tộc từ trước đến nay luôn giữ vững kính trọng, nước sông không phạm nước giếng, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra sự kiện giết chóc nghiêm trọng nào, nhưng Khương Phàm hết lần này tới lần khác lại phạm vào kiêng kị, sức một mình, khiến cho hoàng tộc với thánh địa giằng co.
Nếu như hai bên xử lý không tốt, rất dễ dàng gây nên rung chuyển càng lớn.
- Tại sao ta lại cảm thấy chuyện con rất kỳ quặc?
Lãnh Tuyền còn nhớ rõ tại thời điểm Khương Phàm hại chết người của Chí Tôn Kim Thành có hô qua cái gì Võ Hầu, Đại Tự Tại điện.
- Không liên quan tới chúng ta. Chúng ta cần phải trở về.
Bạch Ly đạo sư cảm nhận được Huyền Hoàng Thạch trong nhẫn không gian, lộ ra vẻ mặt kích động.
Thứ chí bảo này hoàn toàn có thể làm chí bảo trấn viện cho Phạm Thiên thư viện.
- Tiểu hỗn đản, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, kiếp sau làm người cho tốt.
Tô Lăng ngắm nhìn phương hướng Khương Phàm bị cắn chết, đi theo Bạch Ly và mọi người rời khỏi hoang dã.
…
Chí Tôn Kim Thành!
Khương Phàm bị giết, lại còn là bị đàn sói cắn chết, rốt cuộc bọn hắn cũng xóa bỏ được uất hận.
Mặc dù Chiến Phật chết rồi, nhưng hắn cũng đã thành toàn cho Thánh Phật, thiện ác tương dung, rốt cuộc Hứa Như Lai cũng xem như đã hoàn chỉnh.
Chỉ là Hứa Đan chết quá đáng tiếc.
Kính Tượng linh văn hiếm thấy lại mạnh mẽ, bọn hắn một mực dốc lòng bồi dưỡng, cũng đều ký thác kỳ vọng, không nghĩ tới lại chết trong bí cảnh của mình.
Cũng may Hứa Vĩnh Thọ cầm về ba khối Huyền Hoàng Thạch to lớn.
Huyền Hoàng Thạch tại thời đại bọn hắn đây đã gần như tuyệt tích, kích cỡ tương đương trứng gà liền có thể khiến cho hoàng tộc hay thậm chí là hoàng đạo tham lam, mà ba viên này lại có hơn nửa thước (1 thước = 33cm).
Không chỉ có tộc trưởng chấn kinh, ngay cả toàn bộ các lão tổ đều xuất quan nghiên cứu.
Trải qua tra xét rõ ràng, bọn hắn xác định ba viên Huyền Hoàng Thạch vô cùng có khả năng đến từ thời đại Hồng Hoang, bên trong phong tồn lấy thời khắc thiên địa sơ khai, uy lực tự nhiên nguyên thủy nhất.
- Ở giữa phẩm cấp linh văn có giới hạn khắc nghiệt, không thể vượt qua, không thể mạo phạm. Đây là giới luật Thương Thiên quyết định cho Nhân tộc.
Lão tổ Hứa gia tóc trắng xoá, tinh thần lại quắc thước, khí thế như biển cả.
Hắn giơ hai tay lên, cẩn thận từng li từng tí khuấy động ba viên Huyền Hoàng Thạch.
Năng lượng Huyền Hoàng Thạch đã bị kích phát ra đến, sôi trào khí tức Huyền Hoàng mênh mông, khuấy động khắp cung điện, tràn ngập cả tầng thứ chín Kim Thành.
Bọn chúng kịch liệt chập trùng ở bên trong quang hải, giống như là ba tiểu thế giới, diễn lại hình ảnh rung động mà thần kỳ.
Tất cả cao tầng Hứa gia đều tụ ở chỗ này, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn tuyệt thế Linh Bảo.
- Nhưng...
Đáy mắt lão tổ Hứa gia rạng rỡ tinh mang, thanh âm cũng hơi run rẩy:
- Lúc có năng lượng nào đó đủ để mạo phạm giới luật Thương Thiên, giới hạn linh văn sẽ có cơ hội bị cưỡng ép đột phá. Ba viên Huyền Hoàng Thạch to lớn đến từ thời đại Hồng Hoang này, hiển nhiên đã chạm tới loại năng lượng này.
- Lão tổ, bọn chúng có thể làm cho Thánh phẩm thăng hoa đến Thiên phẩm sao?
Tộc trưởng Hứa gia ngước nhìn lơ lửng Huyền Hoàng Thạch, dùng sức nắm chặt nắm đấm, ức chế tâm tình kích động.
- Chỉ có thể nói, có cơ hội!
Lão tổ lắc đầu, dù sao cũng chưa có ai tiếp xúc qua năng lượng như vậy.
- Thật có cơ hội?!
Đám người hít vào một hơi, cuồng nhiệt trong mắt lại lần nữa tăng vọt thêm mấy phần.
Mặc dù chỉ là Có cơ hội nhưng đã đủ để đánh vỡ nhận biết của bọn hắn cho tới nay.
Bình thường mà nói là, đừng nói Thánh phẩm đến Thiên phẩm, liền xem như lục phẩm đến Thánh phẩm đều là không thể vượt qua được.
Trời xanh có mắt, lại cho Hứa gia bọn hắn ân huệ như thế này.
Tộc trưởng Hứa gia cung kính nói:
- Lão tổ, xin ngài quyết định, ba khối Huyền Hoàng Thạch là phong tồn lại, chờ đợi tương lai cho tử tôn hậu thế dùng, hay là bây giờ liền dùng.
- Không cần thiết đợi thêm, bây giờ liền dùng.
Đan Đại Chí Tôn