Đan Đại Chí Tôn
Chương 1172: C1172: Cuộc chiến chịu chết 8
Trong chớp mắt, Tử Lân Cự Lang run rẩy móng vuốt to lớn, máu thịt be bét, ngay cả ý thức cũng đều nhận phải kích thích mãnh liệt, như muốn trầm luân xuống dưới mặt đất, mai táng vĩnh thế, thân thể cao lớn cũng theo đó mà bay lên, rớt ra ngoài, trực tiếp tháo chạy hơn ba trăm mét.
Vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh, tên điên này có thể đẩy lui cao giai Linh Hồn cảnh?
Mặc dù chỉ là đẩy lui mà thôi, nhưng tam trọng thiên va chạm vẫn là hiệu quả khó có thể tin được.
Toàn thân Khương Phàm đều rạn nứt, huyết thủy văng khắp nơi, hoàn toàn mất đi khống chế, kéo lấy liệt diễm cùng huyết thủy đánh tới đại địa.
Ý thức hắn hôn mê, toàn thân loạn lay động, lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì những nơi trên thân có thể đoạn đều đã gãy mất.
Không thể trực tiếp nổ tung, tất cả đều là bởi vì kết nối với Bát Hoang Chiến Trụ.
Tại thời khắc phát sinh va chạm, hắn giống như ngay cả linh hồn đều suýt chút nữa bị đánh bay ra ngoài.
Trái tim xé rách, huyết thủy mất khống chế mà trào ra ngoài.
Sinh Tử Ngâm lần nữa hiển hiện, muốn mang hắn vào Địa Ngục.
- Kết thúc. Tạm biệt.
Khương Phàm mang theo huyết thủy bay đầy trời, đánh tới đàn sói.
Đàn sói gào thét, tranh nhau chen lấn luồn lên tới.
Răng rắc!
Ngao...
Bọn chúng cắn cánh tay, đôi chân Khương Phàm, cắn đầu, cắn cả thân thể, bên trong âm thanh cắn xé thảm liệt, Khương Phàm vô tình xé mở.
Ngay sau đó số lượng lớn đàn sói kẻ tiến lên bao phủ hắn.
Tại thời điểm thân thể bị xé mở, Khương Phàm đã đồng ý tiếp dẫn Sinh Tử Ngâm.
Đột nhiên, trong trái tim Khương Phàm xông ra số lượng lớn móng vuốt màu đen, lít nha lít nhít, cuốn lấy toàn bộ hài cốt, bao viên cực kỳ chặt chẽ.
Ngay sau đó, xung quanh Khương Phàm vặn vẹo lên một con đường màu đen, hung hăng kéo hắn đi đến.
Một khắc cuối cùng, Khương Phàm ném một bộ thi thể đại điểu trong thanh đồng tiểu tháp sớm chuẩn bị tốt ra ngoài.
- A!!
Từng tiếng kinh hô, những tiếng hít một hơi, ở trong vùng hoang dã, ở giữa không trung, liên tiếp xuất hiện.
Bọn hắn trơ mắt nhìn Khương Phàm bị xé nát!
- Ta nói bắt sống!
Hứa Vĩnh Thọ thay đổi sắc mặt trước nhất.
Mặc dù hắn muốn giết chết Khương Phàm, cũng một mực hô to muốn giết chết hắn, nhưng cũng không phải thật muốn Khương Phàm chết, chí ít cũng không phải chết ở chỗ này, bị đàn sói xé nát.
Ngao!!
Cự lang lập tức gào thét, cách ở rất xa ra lệnh đám sói đầu đàn.
Đám sói đầu đàn cao giọng tru lên, ngăn đàn sói phía dưới lại.
Nhưng đàn sói đã điên cuồng, sao có thể tuỳ tiện dừng lại, bọn chúng thậm chí vì muốn tranh đoạt thi thể mà đã trắng trợn ra tay, điên cuồng chém giết nhau.
Cuối cùng đám sói đầu đàn tự mình lao đến chỗ đàn sói, sau khi tàn nhẫn đánh bay mười mấy con, mới khống chế lại tràng diện.
Nhưng, ngoại trừ đống lông vũ màu vàng trên đất cùng máu tươi tinh hồng ra, đâu còn có bóng dáng Khương Phàm nữa.
Rất nhiều cự lang miệng đầy máu tươi, còn đang nhai nuốt.
Có một con cự lang, trong miệng nó rơi ra một cái móng vuốt, tiếp đó lại nuốt vào.
Còn có cự lang trong miệng còn chảy ra óc, cũng bị nó liếm lấy sạch sẽ.
- Chết!! Hắn chết thật rồi??
Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh trốn ở trong hư không, khiếp sợ nhìn tràng diện đầy máu phía dưới.
Các nàng từ đầu đến giờ đều đang chăm chú đến toàn bộ quá trình, cũng đang chờ đợi Khương Phàm nghịch chuyển.
Nhưng, đây chính là mục đích của Khương Phàm?
Không có bất kỳ chuyển hướng vui mừng trong chờ mong gì, không có bất kỳ bút tích gì của thần trong tưởng tượng cả.
Chính là chết!
Sau khi cuồng hoan cực hạn đã hủy diệt bản thân!
Tô Lăng che môi đỏ, khó có thể tin.
Nàng cũng vẫn cho là Khương Phàm đang đặt mưu, muốn hố chết đàn sói, hoặc là ẩn tàng sát chiêu gì đó, kết quả đã chết thật rồi?
Đồ Uyên sửng sốt, tức giận đến tím mặt:
- Chí Tôn Kim Thành! Các ngươi tàn sát Võ Hầu, phá hư quy củ, Vô Hồi thánh địa tuyệt đối không bỏ qua!
- Chính hắn muốn chết! Chẳng trách người khác!
Hứa Vĩnh Thọ âm trầm sắc mặt.
- Người của Đại Tự Tại điện đâu! Đi ra cho ta! Ta biết các ngươi đang ở đây!
Đồ Uyên gào thét với bầu trời, vừa tức giận lại càng ảo não.
Trong tiềm thức hắn cũng cảm giác Khương Phàm là có tính toán, không nghĩ tới lại đột nhiên chết như thế, bị đàn sói xé nát, ăn sạch sẽ, hắn làm sao trở về bàn giao cùng thánh địa, hắn làm sao bàn giao cùng Thánh Chủ.
Đối với thánh địa bây giờ mà nói, thà rằng Đồ Uyên hắn chết rồi, Khương Phàm cũng không thể chết.
- Đại Tự Tại điện, sẽ phụ trách tới cùng.
Hướng Vãn Tình từ trong mây mù ở không trung đi tới, vẻ mặt phức tạp nhìn đàn sói.
Nàng xác thực đã đến từ lúc bắt đầu, không có xuất hiện cùng những người khác.
Một bên rung động Khương Phàm điên cuồng, một bên cảm giác Khương Phàm là muốn chịu chết, một bên lại hoài nghi Khương Phàm có tính toán.
Kết quả, chết rồi?
Lấy đánh giá của nàng đối với Khương Phàm, hắn chính là thợ săn mạnh mẽ, hung ác lại xảo quyệt, bất kỳ chủ động xuất kích gì đều là mưu tính sau đó mới quyết định, làm sao có thể cứ thế mà chết được?
Hướng Vãn Tình bỗng nhiên nghĩ đến những lời Khương Phàm nói trước khi rời khỏi kia, hắn, chính là đi tìm cái chết.
Chẳng lẽ, Khương Phàm không chết?
Thế nhưng, Khương Phàm rõ ràng đã chết ở chỗ này, mà từ thực lực hiện ra trước đó đến xem, không giống như là thế thân.
Đúng vào lúc này, bầu trời ở xa xa đột nhiên nổi lên gợn sóng, mới đầu không ai chú ý, khi gợn sóng nhanh chóng khuếch tán, càng ngày càng mãnh liệt, nhấc lên thanh triều ù ù, ánh mắt mọi người đều bị hấp theo.
Không gian rung chuyển, nhấc lên gợn sóng, như là thủy triều, lao nhanh liên miên bất tuyệt.
Tầng mây băng diệt, vết nứt lan tràn, ánh sáng vô tận rọi khắp nơi.
Tại sâu trong ánh sáng có một hình ảnh kỳ diệu tự nhiên hiện ra.
Hình ảnh phiêu miểu mông lung, giống như một mảnh thế giới thần bí lơ lửng trên bầu trời.
Núi cao mênh mông, đại thụ che trời, giang hà vắt ngang một đường. Mãnh thú đạp núi mà đi, Linh Cầm xé rách thiên khung, cự thú chập trùng trong biển lớn.
Một loại khí tức cổ lão mà mênh mông tràn ngập khắp vùng đất trời này này, tất cả cường giả mãnh thú trong hoang dã khiếp sợ.
Đan Đại Chí Tôn