Đan Đại Chí Tôn
Chương 1157: C1157: Hỗn đản này chết rồi
- Tô Lăng cô nương, có thể nói nghe chút tình huống của cô hay không?
Khương Phàm ngồi xổm ở trong sơn cốc cẩn thận mài Bá Nguyên Đan, thuận tiện liên lạc với Tô Lăng trong thanh đồng tiểu tháp.
- Thả.
Tô Lăng đang ngồi phía trước núi cao, tò mò nhìn huyết văn nhúc nhích trên núi.
- Cô mấy ngày gần đây sẽ lột xác sao?
- Thế nào, thân lân đỏ này cản trở ngươi nhìn thân thể ta? Nếu không bây giờ ta liền lột cho ngươi xem đủ?
- Đừng hiểu lầm, ta không phải lưu manh.
- Ngươi là biến thái.
- Thật sự là ta muốn mượn da của cô để sử dụng. Cô mấy ngày nay nếu như không lột xác, vậy da trước đó đâu? Cho ta mượn sử dụng, sau này ta trả lại cô.
- Cút!
- Đừng xao động như thế mà. Ta kỳ thật rất thưởng thức cô, sau này nói không chừng chính là người một nhà.
- Nằm mơ đi!
- Ta không phải nói hai ta, ta không làm tạp giao. Trong nhà của ta có một con rắn, ngươi cũng đã thấy qua, chính là cái đuôi trường đao kia. Dùng ánh nhìn Xà tộc các ngươi, có phải đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt anh tuấn, đặc biệt rất nam tử hay không... Có hương vị rắn đực? Cô cho ta sử dụng da của cô, ta giới thiệu cô cho hắn.
- Ngươi có bị bệnh không! Cút!
- Phối hợp phối hợp nha.
- Cút!!
- Nếu cô đã như thế này, ta thật sẽ hạ dược cho cô.
Ầm ầm...
Đại địa lay động, cây rừng đổ, đá vụn bay lên.
Khương Phàm cây mạnh mẽ đâm tới trong rừng, phá hủy núi cao, đánh rách tả tơi đại địa, đốt cháy cổ thụ, rất nhanh đã thanh lý ra hơn mười dặm phế tích.
Chỉ để lại sườn đất cao mấy chục mét.
Sau đó từ gần đó trong rừng cây lấy ra số lượng lớn hoa dại, sườn đất được tô điểm bằng đủ mọi màu sắc, cũng ở trong phế tích có chút hoa dại cỏ dại, sau đó rắc thuốc bột Bá Nguyên Đan xuống.
Sau khi Khương Phàm làm xong, hắn quay người xông vào rừng rậm, săn giết một con cự mãng dài đến trăm mét, lột da kéo về, cầm đao chém thành mười mấy đoạn, sau đó Mượn xích lân của Tô Lăng nơi đó lăn lộn đến trên xương cốt rách rưới, ngụy trang thành là bộ dáng cự mãng lân đỏ.
Sau khi hết bận, Khương Phàm nằm vật xuống trên sườn núi Phồn hoa cẩm thốc, tìm tư thế dễ chịu nằm xong, nắm lên răng nanh cự mãng đâm xuyên qua bụng.
- A... Đau...
Khương Phàm cười xấu xa, nhắm mắt lại giả chết.
Mây mù trên bầu trời vặn vẹo chuyển động, tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh nhìn tràng diện khoa trương giống như Tế phần ở phía dưới, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Đây là muốn làm gì?
Chí Tôn Kim Thành đều muốn đuổi theo tới, ngươi sớm giết chết mình?
Nửa ngày sau, mấy tên dân liều mạng đi qua nơi này, kinh ngạc nhìn phế tích bừa bộn.
- Thật là thê thảm.
- Con cự mãng này khi còn sống hẳn là có đến hơn một trăm mét.
- Lân phiến thật xinh đẹp.
- Trên sườn núi có người, bị răng nanh đóng đinh.
- Lưỡng bại câu thương, đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì, thu thi cốt cự mãng, trở về luyện vũ khí.
Bọn hắn đang muốn đi đến phế tích, bên trên sườn đất đột nhiên truyền đến thanh âm:
- Cút ngay!!
- Ai? Ai đang nói chuyện?
Bọn hắn cảnh giác xung quanh, chẳng lẽ còn có còn sống?
Khương Phàm hơi ngẩng đầu.
- Mắt mù sao. Lão tử còn sống.
- Rãnh! Ngươi còn sống không lên tiếng? Giả chết sao!
- Lão tử đang hưởng thụ cảm giác chờ chết.
- Có bệnh!!
- Cút!
- Biến thái.
Mấy người hậm hực rời khỏi.
Sau đó không lâu, vài con Man Hùng hùng tráng nghe mùi máu tươi chạy tới nơi này, nhưng không đợi đi đến phế tích, Khương Phàm bên trên sườn đất đột nhiên gào lên âm thanh toa lớn.
Man Hùng kinh hãi, hốt hoảng chạy trốn.
Khương Phàm cứ như vậy kiên nhẫn đợi hai ngày, rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân dày đặc truyền đến từ sâu trong rừng rậm.
- Đến rồi!
Khương Phàm ngửa mặt rũ cụp đầu, từ ngực nơi đó tiếp thêm chút máu tươi, rót đến trong miệng, lộc cộc một chút, phun ra ngoài, tung tóe đầy mặt.
- Ngay ở phía trước?
Bọn người Hứa Đan đứng ở bên ngoài cách hơn hai mươi dặm, vừa chờ mong lại có chút khẩn trương.
Độc hạt yêu trùng phân tán khắp nơi liên tiếp từ trong rừng cây trở về, dung nhập vào trên thân thể Thi Văn Kiệt, liệp ưng cũng từ trên cao trở về, đưa tới hình ảnh chân thực ở phía trước.
- Ngay ở phía trước, nhưng...
- Nhưng cái gì?
Hứa Đan và đám người xiết chặt trong lòng, chẳng lẽ Khương Phàm đang bố trí bẫy ở kia?
- Hình như Khương Phàm chết rồi.
Thi Văn Kiệt thể hiện quái dị.
- Chết rồi?
- Các ngươi cẩn thận nghe xem, có mùi máu tươi hay không.
- Tựa như là có.
- Đi qua nhìn một chút.
Thi Văn Kiệt dẫn đầu đi qua.
- Đàn sói tản ra trước, giữ một khoảng cách.
Hứa Đan rất cảnh giác, ra hiệu một trăm năm mươi con Tử Lân Cự Lang ở phía sau phân tán ra phía ngoài.
Bọn hắn cẩn thận từng li từng tí đi qua rừng rậm, vô cùng cẩn thận, tim cũng nhảy lên đến cuống họng.
Bởi vì tên hỗn đản Khương Phàm kia không phải loại lương thiện, nếu hắn điên tới thì thật là hung ác!
Bởi vì lúc trước Hứa Như Lai mang đàn sói vây bắt, trong lúc bất chợt liền bị mai táng, chết lại chết, còn người già đi, bọn hắn lòng còn sợ hãi.
Nhưng... Khi đi ra rừng rậm, tình cảnh trước mắt để bọn hắn hít vào từng ngụm khí lạnh khí lạnh.
Chỉ thấy đầy đất bừa bộn, máu tươi nhuộm đỏ đất đá, xương cốt thịt nát nhìn thấy mà giật mình.
Một con cự mãng tráng kiện máu thịt be bét, còn bị chém thành mười mấy đoạn, tản mát trong phế tích.
- Lân đỏ? Chẳng lẽ là Tô Lăng?
- Tô Lăng chết rồi?
Lãnh Tuyền che miệng lại, ánh mắt lắc lư, toàn thân rét run.
Hắn thật sự đã giết Tô Lăng?
Quá tàn nhẫn, quá điên cuồng!
- Khương Phàm có thù gì với Tô Lăng?
- Chẳng lẽ là chuyện ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn? Tô Lăng muốn báo thù Khương Phàm, kết quả đánh nhau?
Người của Chí Tôn Kim Thành đều khó mà được tin, đều là người của thánh địa, làm sao lại náo thành như thế này?
Tên điên Khương Phàm kia đúng là làm việc thật không cố kỵ gì cả.
- Các ngươi nhìn trên núi, đó là Khương Phàm sao?
- Hắn... đã chết thật rồi?
- Con mắt trừng thật khủng bố. Chết không nhắm mắt.
Khi bọn hắn nhìn thấy người trên dốc núi, vẻ mặt lập tức đặc sắc.
Hỗn đản này chết rồi?
Đan Đại Chí Tôn