Đan Đại Chí Tôn
Chương 1155: C1155: Bắt đầu đi săn
- Đúng!!
Đan Hoàng đáp lại trong chốc lát, Khương Phàm huy động hai cánh, bổ nhào đi qua vết nứt kia.
Số lượng lớn vết nứt tùy ý lan tràn, treo đầy thiên địa.
Khương Phàm liên tiếp đụng vào năm cái vết nứt, vết nứt giống như lưỡi dao vô hình, cắt linh hồn Khương Phàm, cảm giác đau đớn thậm chí làm cho toàn thân co rút.
- Aaa…!!
Khương Phàm đau đớn không chịu nổi, nhưng không có một khắc nào đình chỉ, ngược lại càng lúc càng nhanh, hắn lướt qua Toái Thạch lĩnh, vọt tới trên hồ máu.
Số lượng lớn vong hồn bị kích thích, rít gào lấy xông lại.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, đốt cháy vong hồn.
Nhưng, vết nứt kia xuất hiện quá đột nhiên, cũng biến mất nhanh chóng, mắt thấy đóa đóa hoa màu đỏ ngòm kia đã phải bay ra rồi, nhưng lại theo xiềng xích biến mất nhanh chóng mà mơ hồ.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tế lên thanh đồng tiểu tháp, dẫn xuất số lượng lớn xiềng xích từ tầng thứ hai.
Xiềng xích hoành không, hắc khí bao quanh, tại lúc vết nứt biến mất, một khắc này, toàn bộ đều vọt vào.
- Trở lại cho ta!
Khương Phàm rống to, ý thức điên cuồng kích thích thanh đồng tiểu tháp.
Thanh đồng tiểu tháp nở rộ ánh sáng màu xanh, có chút lay động lại giống như đất rung núi chuyển, đánh rách tả tơi đất trời.
Vết nứt đang biến mất vậy mà lại thoáng rõ ràng, thời gian cứ ngắn gọn như vậy, xiềng xích quấn quanh lấy đóa hoa màu đỏ ngòm, mạo hiểm kéo ra ngoài.
- Tốt!!
Khương Phàm vui mừng không thôi, hắn lập tức cuốn lấy đóa hoa kéo tới.
Đúng vào lúc này, U Minh Thông Linh Hoa bên trong hồ máu đột nhiên nở rộ lên gợn sóng quỷ dị, trùng kích đến Khương Phàm.
Đầu Khương Phàm ông ông, trong ý thức dời sông lấp biển, các loại oán niệm thảm liệt điên cuồng chen vào.
- Aaa…!!
Khương Phàm ôm đầu kêu thảm, phảng phất bị thô lỗ nhét vào đủ loại ký ức, chấp niệm, kích thích linh hồn, để hắn đau đến không muốn sống.
U Minh Thông Linh Hoa tiếp tục tỏa ra gợn sóng, bao phủ Khương Phàm.
Lít nha lít nhít lũ ác linh bao quanh bay lên không, nhào về phía Khương Phàm.
- Aaa…!!
Khương Phàm dữ tợn gầm thét, toàn thân sôi trào lên mãnh liệt Thánh Viêm, kim quang hừng hực, liệt diễm cuồn cuộn, xua tan Ác Linh, hắn cắn răng lấy đi xiềng xích cùng đóa hoa, xông ra khỏi Toái Thạch lĩnh.
Mây mù đầy trời khôi phục lại bình tĩnh, toàn bộ vết nứt dày đặc đều biến mất, hoang dã khôi phục bình tĩnh, nhưng Khương Phàm lại đau đến không muốn sống, hắn ở trong vùng hoang dã kêu gào thảm thiết, đau đớn lăn lộn.
- Địa Ngục Thông Linh Hoa có thể hút chấp niệm vong hồn, cũng có thể phóng thích nguyền rủa của linh hồn. Nhịn xuống đau nhức, nhanh luyện chế đan dược, Băng Tâm Ngọc Cốt Đan. Nếu không nguyền rủa sẽ lạc ấn đến linh hồn của ngươi, ăn mòn ý thức hải của ngươi. Nếu như nghiêm trọng, ngươi còn có thể bị những chấp niệm kia khống chế, biến thành con rối.
Đan Hoàng cũng không nghĩ tới Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa nói xuất hiện liền xuất hiện.
- Băng Tâm Ngọc Cốt Đan phương thuốc là... Là...... ba mươi đóa Tinh Thần Lan Hoa, một trăm gốc Hàn Băng Tiễn Thảo, năm quả Tuyết Liên Tử... A a a... Còn có... Băng Linh Diễm Thảo, hai mươi cây...
Khương Phàm chịu đựng đau nhức kịch liệt, cố gắng nghĩ lại phương thuốc bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh, ném dược liệu tương ứng từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
Chỉ là loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, giống như mình đang trải qua nhiều loại bi thảm, đang lặp lại phải chấp niệm của những vong linh kia khi còn sống.
Trong thoáng chốc, hắn giống như muốn biến thành đủ loại người khác nhau, linh hồn đều nhận cào xé.
Khương Phàm thật vất vả mới tìm được tất cả dược liệu, nhưng vừa bỏ vào trong đỉnh lô, dược liệu liền liên tiếp hóa thành bụi.
Lực chú ý không tập trung, ý thức không cách nào khống chế được dược liệu, căn bản không luyện thành đan dược được.
Một lần... Hai lần...
Khương Phàm trước sau thử năm lần, mới miễn cưỡng luyện ra Băng Tâm Ngọc Cốt Đan, vội vàng nhét vào trong miệng luyện hóa.
Cảm giác mát rượi thấm vào linh hồn, dọn dẹp ấn ký nguyền rủa đáng sợ.
Trọn vẹn nửa ngày, Khương Phàm mới từ từ khôi phục lại.
Trong lúc đó hai lần vết nứt bạo động đã suýt chút nữa Diệt hắn ở chỗ này.
Khương Phàm ngồi dậy, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn U Minh Thông Linh Hoa chập chờn bên trong Toái Thạch lĩnh.
Đan Hoàng nói:
- Bên trong Địa Ngục có rất nhiều như thế này sinh vật tà ác, cũng có càng nhiều thứ càng kinh khủng hơn, cho nên mới gọi là cấm địa của người sống.
- Đây thật sự là Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa sao?
Khương Phàm lắc lắc đầu, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra đóa hoa màu đỏ ngòm.
Cực to như một đóa sen, nở rộ ánh sáng vô cùng tinh khiết, không có chút khí tức âm tà nào.
Cánh hoa dày đặc, vô cùng mỹ lệ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hình tỉ mỉ.
- Đúng là nó. Có Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa, trong đan dược sẽ có khí tức Luân Hồi. Nếu như Kiều Hinh có thể thuận lợi thức tỉnh, thì tương đương với luân hồi trùng sinh. Cứ như vậy, từ linh hồn đến cơ bắp liền sẽ một lần nữa toả sáng loại sức sống Tân sinh kia.
Đan Hoàng cảm thấy rất may mắn, vậy mà thật tìm được Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.
Bên ngoài Địa Ngục tìm được một cái, đến Địa Ngục liền tìm ít đi một cái. Cũng sẽ ít đi một lần nguy hiểm, cũng sẽ ít trì hoãn thêm một thời gian.
- Tiếp đó, nên bồi Chí Tôn Kim Thành chơi đùa thôi.
Khương Phàm đưa Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa tới lồng giam trong sâu nhất tại tầng thứ hai, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Đã tìm được bảo dược, không có gì để ràng buộc nữa, sau đó chính là Muốn chết.
Trước khi chết, hẳn là nên có một trận cuồng hoan!
Tử Lân Cự Lang?
Khương Phàm nghĩ đến đàn sói bị mai táng ngày đó.
Lúc trước, thời điểm tiến vào Luân Hồi bí cảnh, cung điện sâu trong vết nứt hình như có cự lang trấn thủ như thế. Xem ra hẳn là Yêu thú được Chí Tôn Kim Thành nuôi nhốt trong Luân Hồi bí cảnh.
Nếu Hứa Như Lai có thể tùy tiện điều động trên trăm con, khẳng định số lượng đàn sói trong toàn bộ Luân Hồi bí cảnh là vô cùng kinh người.
Đàn sói lại am hiểu cách truy tung cùng vây bắt. Nếu như bị mấy trăm con vây quanh, một đợt Sơn Hà Đại Táng cũng không đánh chết, chỉ sợ hắn cũng nguy rồi.
Đan Đại Chí Tôn