Đan Đại Chí Tôn
Chương 1120
123@-Giờ khắc này, hắn giống như là Chu Tước Yêu Tổ chân chính, mở ra Thiên Hải (biển trời) đang bạo động, nghênh kích biển động hủy diệt.
Tuyệt thế vô địch!
Ầm ầm!!
Thời khắc này, thực lực Khương Phàm quá mạnh, trùng kích dữ dội, đánh xuyên toàn bộ thế giới hủy diệt dễ như trở bàn tay.
Thế giới sụp đổ, năng lượng bạo tạc cũng nuốt sống Khương Phàm.
Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, giống như thật muốn bị Thiên Hải chôn vùi.
Nhưng, hắn đã hất lên Thái Dương Chiến Y, sôi trào uy thế vô biên, vẫn lấy Chu Tước Bác Thiên Thuật mở chấn động, cường thế giết ra.
- Cái gì?
Sắc mặt Hứa Thừa n đột nhiên biến đổi, chân thực cảm nhận được sát uy cường đại đập vào mặt, thậm chí cảm nhận được một loại áp chế cùng uy hiếp huyết mạch.
Ầm ầm!!
Khương Phàm lao tới, dư uy Bác Thiên Thuật không giảm, lao thẳng tới Hứa Thừa n.
Rống!!
Hứa Thừa n không có tránh lui, không có e ngại, hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ, đối diện va chạm với Khương Phàm.
Hai mãnh thú cường đại, lần đầu tiên chính diện với nhau, giống như hai thanh Thần Binh oanh kích một chỗ, vang lên tiếng leng keng chói tai.
Phốc phốc, máu tươi bắn ra.
Hứa Thừa n tháo chạy, một vết thương đáng sợ từ sau cái cổ thẳng tới phần đuôi, lân phiến mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị đâm rách toàn bộ.
Toàn trường xôn xao, cho dù đã quen với sự cường đại của Khương Phàm, nhưng thật sự vẫn bị kinh hãi, gương mặt đều có chút ngây ra.
Hứa Thừa n bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, vô cùng thê thảm.
Khương Phàm gáy to, vỗ cánh trùng kích, sát ý quyết tuyệt.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, kính tượng lại lần nữa xuất hiện ở hai bên, rầm rầm, kính tượng phá toái, hai tiếng trâu rôngs vang vọng khắp trời, Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu cao mười mét cuồng dã vọt tới, một trái một phải đụng vào trên thân Khương Phàm.
- Trốn!!
Hứa Đan kịch liệt thở dốc, chịu đựng đau nhức, lần nữa ngưng tụ kính tượng mới, đánh về phía Khương Phàm đối diện với Hứa Thừa n.
Hứa Thừa n bay lên va chạm với kính tượng, trong chốc lát đã xuất hiện ở mấy trăm mét bên ngoài.
Nhưng... Ngay một khắc này, tiếng kinh hô lại lần nữa cao vút, đám người Hứa Như Lai đều lo lắng và tức giận hô to.
Khương Phàm bị hai con Man Ngưu đâm kích tới, một khắc này, trong lúc bất chợt đã dùng toàn lực xoay chuyển, mạo hiểm tránh khỏi.
Hai con Man Ngưu vồ hụt, suýt nữa đụng vào lẫn nhau, bọn hắn chật vật bị lệch, muốn tránh khỏi.
Nhưng, Khương Phàm lại lập tức xuất kích, hai cái móng vuốt như thiểm điện giữ lại cái cổ của Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu, cứ thế mà bị xé rách.
Da thịt bọn hắn vô cùng cứng rắn, so với thép đen còn cứng hơn mấy lần, nhưng móng vuốt của Khương Phàm cũng là vũ khí mạnh nhất của hắn, vô cùng sắc bén.
Cùng với tiếng kim loại ma sát chói tai, vang vọng khắp lôi tràng, móng vuốt Khương Phàm mở ra da thịt ở cổ của hai Man Ngưu, tàn nhẫn giữ lại xương sau cổ.
Vừa chuẩn lại rất hung ác!!
Giờ khắc này, hắn một mực chờ đợi!!
Giờ khắc này, hắn sớm đã đoán trước!
Bò.... Ò......
Con ngươi Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu ngưng tụ, cuồng dã phản kích, cương khí điên cuồng bạo động.
- Không...
Hứa Đan vừa mới di chuyển Hứa Thừa n, sau khi thấy cảnh này, sắc mặt đã trắng bệt.
- Khương Phàm, dừng tay, chúng ta nhận thua!
Dưới đài, các tộc nhân Kim Thành lập tức hô to, lo lắng lại tức giận.
Khương Phàm vỗ cánh gáy to, người khoác chiến y, ngạnh kháng hai Man Ngưu tứ trọng thiên đỉnh phong đang trùng kích cương khí, toàn thân phun trào lên liệt diễm, trùng kích huyết mạch, Chu Tước Bác Thiên Thuật hiển hiện đường vân trên móng vuốt, tiếp đó...
Ầm ầm!!
Năng lượng kinh khủng bộc phát trên móng vuốt, đánh thẳng vào xương sống hai con Man Ngưu, vỡ nát da thịt chỗ cổ.
m thanh bò.... Ò... điên cuồng im bặt mà dừng, hai cái đầu to lớn giống như cối xay nương theo lấy huyết nhục hài cốt phun ra, từ trên cao rơi xuống, mất đi ý thức, thân thể cũng rời khỏi từ dưới móng vuốt Khương Phàm, đập xuống trên lôi đài.
- Chết rồi??
- Hai Man Ngưu chết hết?
- Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu nếu như trưởng thành, tuyệt đối là chiến tướng cường đại, cứ như vậy mà chết trên lôi tràng rồi?
- Ta đã nói, vừa rồi vì sao Khương Phàm chỉ lo dây dưa loạn chiến cùng với bọn người Hứa Thừa n, không có diệt trừ kẻ uy hiếp là Hứa Đan, thì ra là đang đợi Hứa Đan khôi phục, càng đang đợi Hứa Đan đưa hàng cho hắn!
- Thật là đáng sợ!! Đơn đả độc đấu không thể địch nổi, hỗn chiến càng tinh thông tính toán chiến thuật hơn, Vô Hồi thánh địa làm sao lại bồi dưỡng được một tên cuồng chiến đấu như thế chứ!
Trên khán đài, tất cả mọi người bị một màn thảm liệt này làm cho kinh đến.
Trận săn bắt tinh diệu này thậm chí so với những loại võ pháp cường đại nào đó mà Khương Phàm thi triển ra đều càng muốn cường liệt hơn, kích thích hơn.
Trong sương phòng của Chí Tôn Kim Thành, sắc mặt Hứa Vĩnh Thọ vô cùng khó coi.
Có Hứa Đan phối hợp, bọn hắn hoàn toàn có thể đánh ra phối hợp tinh diệu, nhanh chóng khóa chặt chiến cuộc, kết thúc trận chiến.
Thế nhưng, sau khi xem hoàn toàn trận so đấu, hắn bỗng nhiên có một ảo giác kỳ quái.
Hứa Đan phối hợp, ngược lại là kiềm chế phát huy của bọn người Hứa Thừa n. Cũng không thể nói Hứa Thừa n và bọn hắn không có ăn ý với Hứa Đan, không thích hợp loại phối hợp này, mà là kinh nghiệm chiến đấu của Khương Phàm phong phú đến một mức độ đáng sợ, thực lực cường đại phối hợp với phán đoán tinh diệu, để hắn ngược lại đã mượn dùng loại vượt qua không gian này, khống chế chiến trường, dự đoán trước các loại thế công.
Ngay cả Hứa Thừa n trên lôi tràng đều đã tỉnh ngộ tại thời khắc này, loại chiến thuật này cũng không sai, nhưng gặp gỡ đối thủ như Khương Phàm, ngược lại là đã sai mười phần.
Bọn hắn quá độ ỷ lại vào kính tượng của Hứa Đan, ngược lại đã hạn chế phát huy riêng phần mình.
Thế nhưng, bây giờ tỉnh ngộ thì cũng đã muộn rồi.
Ba Thánh phẩm thú văn cường hãn cứ như vậy mà chết một cách bi thương, không có chút ý nghĩa nào trên lôi đài.
- Chết ba tên, còn hai người các ngươi!
Khương Phàm nhấc lên liệt diễm, tăng vọt chiến ý, ánh mắt sắc bén như điện, Thánh Viêm màu vàng tràn ngập hung uy đáng sợ.
Giờ khắc này, trong mắt của tất cả mọi người, hắn tựa như người thợ săn đỉnh cấp trong rừng rậm nguyên thủy.
- Chúng ta nhận thua.
Đan Đại Chí Tôn
Tuyệt thế vô địch!
Ầm ầm!!
Thời khắc này, thực lực Khương Phàm quá mạnh, trùng kích dữ dội, đánh xuyên toàn bộ thế giới hủy diệt dễ như trở bàn tay.
Thế giới sụp đổ, năng lượng bạo tạc cũng nuốt sống Khương Phàm.
Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, giống như thật muốn bị Thiên Hải chôn vùi.
Nhưng, hắn đã hất lên Thái Dương Chiến Y, sôi trào uy thế vô biên, vẫn lấy Chu Tước Bác Thiên Thuật mở chấn động, cường thế giết ra.
- Cái gì?
Sắc mặt Hứa Thừa n đột nhiên biến đổi, chân thực cảm nhận được sát uy cường đại đập vào mặt, thậm chí cảm nhận được một loại áp chế cùng uy hiếp huyết mạch.
Ầm ầm!!
Khương Phàm lao tới, dư uy Bác Thiên Thuật không giảm, lao thẳng tới Hứa Thừa n.
Rống!!
Hứa Thừa n không có tránh lui, không có e ngại, hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ, đối diện va chạm với Khương Phàm.
Hai mãnh thú cường đại, lần đầu tiên chính diện với nhau, giống như hai thanh Thần Binh oanh kích một chỗ, vang lên tiếng leng keng chói tai.
Phốc phốc, máu tươi bắn ra.
Hứa Thừa n tháo chạy, một vết thương đáng sợ từ sau cái cổ thẳng tới phần đuôi, lân phiến mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị đâm rách toàn bộ.
Toàn trường xôn xao, cho dù đã quen với sự cường đại của Khương Phàm, nhưng thật sự vẫn bị kinh hãi, gương mặt đều có chút ngây ra.
Hứa Thừa n bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, vô cùng thê thảm.
Khương Phàm gáy to, vỗ cánh trùng kích, sát ý quyết tuyệt.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, kính tượng lại lần nữa xuất hiện ở hai bên, rầm rầm, kính tượng phá toái, hai tiếng trâu rôngs vang vọng khắp trời, Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu cao mười mét cuồng dã vọt tới, một trái một phải đụng vào trên thân Khương Phàm.
- Trốn!!
Hứa Đan kịch liệt thở dốc, chịu đựng đau nhức, lần nữa ngưng tụ kính tượng mới, đánh về phía Khương Phàm đối diện với Hứa Thừa n.
Hứa Thừa n bay lên va chạm với kính tượng, trong chốc lát đã xuất hiện ở mấy trăm mét bên ngoài.
Nhưng... Ngay một khắc này, tiếng kinh hô lại lần nữa cao vút, đám người Hứa Như Lai đều lo lắng và tức giận hô to.
Khương Phàm bị hai con Man Ngưu đâm kích tới, một khắc này, trong lúc bất chợt đã dùng toàn lực xoay chuyển, mạo hiểm tránh khỏi.
Hai con Man Ngưu vồ hụt, suýt nữa đụng vào lẫn nhau, bọn hắn chật vật bị lệch, muốn tránh khỏi.
Nhưng, Khương Phàm lại lập tức xuất kích, hai cái móng vuốt như thiểm điện giữ lại cái cổ của Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu, cứ thế mà bị xé rách.
Da thịt bọn hắn vô cùng cứng rắn, so với thép đen còn cứng hơn mấy lần, nhưng móng vuốt của Khương Phàm cũng là vũ khí mạnh nhất của hắn, vô cùng sắc bén.
Cùng với tiếng kim loại ma sát chói tai, vang vọng khắp lôi tràng, móng vuốt Khương Phàm mở ra da thịt ở cổ của hai Man Ngưu, tàn nhẫn giữ lại xương sau cổ.
Vừa chuẩn lại rất hung ác!!
Giờ khắc này, hắn một mực chờ đợi!!
Giờ khắc này, hắn sớm đã đoán trước!
Bò.... Ò......
Con ngươi Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu ngưng tụ, cuồng dã phản kích, cương khí điên cuồng bạo động.
- Không...
Hứa Đan vừa mới di chuyển Hứa Thừa n, sau khi thấy cảnh này, sắc mặt đã trắng bệt.
- Khương Phàm, dừng tay, chúng ta nhận thua!
Dưới đài, các tộc nhân Kim Thành lập tức hô to, lo lắng lại tức giận.
Khương Phàm vỗ cánh gáy to, người khoác chiến y, ngạnh kháng hai Man Ngưu tứ trọng thiên đỉnh phong đang trùng kích cương khí, toàn thân phun trào lên liệt diễm, trùng kích huyết mạch, Chu Tước Bác Thiên Thuật hiển hiện đường vân trên móng vuốt, tiếp đó...
Ầm ầm!!
Năng lượng kinh khủng bộc phát trên móng vuốt, đánh thẳng vào xương sống hai con Man Ngưu, vỡ nát da thịt chỗ cổ.
m thanh bò.... Ò... điên cuồng im bặt mà dừng, hai cái đầu to lớn giống như cối xay nương theo lấy huyết nhục hài cốt phun ra, từ trên cao rơi xuống, mất đi ý thức, thân thể cũng rời khỏi từ dưới móng vuốt Khương Phàm, đập xuống trên lôi đài.
- Chết rồi??
- Hai Man Ngưu chết hết?
- Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Mãng Ngưu nếu như trưởng thành, tuyệt đối là chiến tướng cường đại, cứ như vậy mà chết trên lôi tràng rồi?
- Ta đã nói, vừa rồi vì sao Khương Phàm chỉ lo dây dưa loạn chiến cùng với bọn người Hứa Thừa n, không có diệt trừ kẻ uy hiếp là Hứa Đan, thì ra là đang đợi Hứa Đan khôi phục, càng đang đợi Hứa Đan đưa hàng cho hắn!
- Thật là đáng sợ!! Đơn đả độc đấu không thể địch nổi, hỗn chiến càng tinh thông tính toán chiến thuật hơn, Vô Hồi thánh địa làm sao lại bồi dưỡng được một tên cuồng chiến đấu như thế chứ!
Trên khán đài, tất cả mọi người bị một màn thảm liệt này làm cho kinh đến.
Trận săn bắt tinh diệu này thậm chí so với những loại võ pháp cường đại nào đó mà Khương Phàm thi triển ra đều càng muốn cường liệt hơn, kích thích hơn.
Trong sương phòng của Chí Tôn Kim Thành, sắc mặt Hứa Vĩnh Thọ vô cùng khó coi.
Có Hứa Đan phối hợp, bọn hắn hoàn toàn có thể đánh ra phối hợp tinh diệu, nhanh chóng khóa chặt chiến cuộc, kết thúc trận chiến.
Thế nhưng, sau khi xem hoàn toàn trận so đấu, hắn bỗng nhiên có một ảo giác kỳ quái.
Hứa Đan phối hợp, ngược lại là kiềm chế phát huy của bọn người Hứa Thừa n. Cũng không thể nói Hứa Thừa n và bọn hắn không có ăn ý với Hứa Đan, không thích hợp loại phối hợp này, mà là kinh nghiệm chiến đấu của Khương Phàm phong phú đến một mức độ đáng sợ, thực lực cường đại phối hợp với phán đoán tinh diệu, để hắn ngược lại đã mượn dùng loại vượt qua không gian này, khống chế chiến trường, dự đoán trước các loại thế công.
Ngay cả Hứa Thừa n trên lôi tràng đều đã tỉnh ngộ tại thời khắc này, loại chiến thuật này cũng không sai, nhưng gặp gỡ đối thủ như Khương Phàm, ngược lại là đã sai mười phần.
Bọn hắn quá độ ỷ lại vào kính tượng của Hứa Đan, ngược lại đã hạn chế phát huy riêng phần mình.
Thế nhưng, bây giờ tỉnh ngộ thì cũng đã muộn rồi.
Ba Thánh phẩm thú văn cường hãn cứ như vậy mà chết một cách bi thương, không có chút ý nghĩa nào trên lôi đài.
- Chết ba tên, còn hai người các ngươi!
Khương Phàm nhấc lên liệt diễm, tăng vọt chiến ý, ánh mắt sắc bén như điện, Thánh Viêm màu vàng tràn ngập hung uy đáng sợ.
Giờ khắc này, trong mắt của tất cả mọi người, hắn tựa như người thợ săn đỉnh cấp trong rừng rậm nguyên thủy.
- Chúng ta nhận thua.
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 1120
10.0/10 từ 20 lượt.